Phương Hoa ngất đi, Trịnh Thành Tâm vội vàng gọi người, người hầu nhanh chóng chạy đến. Là hai chị hầu năm đó, cả hai dìu dắt Phương Hoa đi về căn phòng đó.
Sau khi sắp xếp cho Phương Hoa nằm giường ngay ngắn, Trịnh Thành Tâm xoay người, trừng trừng với đôi mắt tức giận hướng về Trịnh Thành Dương. Lâm Khả My nhìn thấy chị tức giận, đứng ra xoa dịu "Chị đừng giận mà, chỉ tại cô ta làm chuyện không đúng thôi."
Trịnh Thành Tâm hít một hơi thật sâu, chính thức quay bước rời đi, không thèm nhìn đến cậu nữa. Lâm Khả My liếc nhìn Trịnh Thành Dương đáp vội "Anh yên tâm, chị ấy không giận lâu đâu, em sẽ nói chuyện với chị".
Nói xong nhanh chân chạy theo Trịnh Thành Tâm.
Trần Nghĩa đứng nhìn Phương Hoa trên giường bệnh, cậu đã nghĩ Phương Hoa và Trịnh thiếu quá thật có quan hệ, nhưng vẫn không nghĩ đến mối quan hệ đến mức Phương Hoa có thai. Bây giờ đứa bé đó chắc chắn đã lớn, ngạc nhiên nhìn sang anh Trịnh "Anh và cậu ấy rốt cuộc là quan hệ như thế nào vậy?"
Câu hỏi nghe có vẻ buồn cười khi nó phát ra từ một người không có bất kì liên quan gì, Trịnh Thành Dương nghiêm mặt, đáp lạnh "Không liên quan đến cậu."
Quan sát ánh mắt của Trần Nghĩa, giống như đang có mâu thuẫn, Trịnh Thành Dương rất dễ dàng nhìn ra tâm tư cậu, cảnh cáo "Đã là chồng Lâm Khả My, tốt nhất không nên động chạm vào Phương Hoa. Vợ cậu căm ghét cô ta như thế nào, chẳng lẽ cậu lại còn không biết?"
Một câu nhắc nhở, muốn nói cậu hãy cư xử cho đúng với thân phận của bản thân. Trịnh Thành Dương xoay người rời đi, để lại Trần Nghĩa và hai chị hầu đang ngồi bên cạnh giường của Phương Hoa.
Cậu biết rằng cậu vừa rồi hành động có hơi kì lạ khi muốn an ủi Phương Hoa, nhưng nhìn thấy vẻ khổ sở nức nở của cô. Cậu không đành lòng, ở vị trí của một người bạn cũ, nhất thời không nhịn được muốn an ủi cô ngừng khóc. Cậu là dạng người ấm áp, hay quan tâm người khác cho nên đó là điều vô cùng hiển nhiên.
Mọi người đã sớm rời đi hết, chỉ còn có Trần Nghĩa, hai chị hầu đưa ánh nhìn kì lạ về phía cậu, ánh mắt thắc mắc vì sao cậu còn nán lại, vẫn chưa đi? Nhận ra ánh mắt kia, Trần Nghĩa mới bừng tỉnh vội vàng rời đi.
Trịnh Thành Dương lái xe đến tiệm hoa, bước vào bên trong tiệm hoa, tiếng khóc nức nở của trẻ con phát ra.
Dì Mẫn nói là mẹ đi giao hàng, nhưng không khi nào giao hàng lại lâu như thế, chờ đợi mãi không thấy mẹ về, bé con không nhịn được bật khóc. Chị chủ Giai Mẫn đã cố gắng vỗ về, nhưng vẫn vô tác dụng, Phương Hoa không trở lại con bé sẽ không ngừng khóc.
Trịnh Thành Dương bước đến, Giai Mẫn lập tức nhận ra cậu, vừa bồng Hiểu Minh vừa hỏi "Phương Hoa đâu rồi?"
Vừa rồi đi cùng anh ta, bây giờ sao không trở lại, Trịnh Thành Dương nhìn bé con đang khóc, mặt mũi đỏ bừng. Chớp mũi đỏ hoe ươn ướt, miệng nhỏ mếu máo đáng thương, mi tâm chau chặt vào nhau.
Dáng vẻ này, y hệt nhưng khi Phương Hoa khóc, chợt khiến cho anh ta nhớ lại cảnh tượng vừa rồi.
Tay nâng lên bồng lấy Hiểu Minh từ tay Giai Mẫn, chị chủ không kịp phản ứng, bị lấy đi đứa bé "Này, anh làm gì vậy?"
Giai Mẫn muốn cướp lại đứa nhỏ, Trịnh Thành Dương liền trao cho cô một ánh mắt sắt bén "Tôi là ai chắc cô cũng biết rồi."
"Anh... Đã biết?" Giai Mẫn ngạc nhiên, anh ta biết rồi sao, ánh mắt kia là đang trả lời cho câu hỏi của cô.
Trịnh Thành Dương ôn nhu thơm chiếc má hồng, khẽ gọi "Phương Hiểu Minh."
Bé con mếu máo nức nở nhưng vấn rất ngoan ngoãn hưởng ứng "Dạ... Huhu..."
"Làm sao lại khóc?" Trịnh Thành Dương bế đứa bé xoay bước đi, chưa bước đến cánh cửa thì dừng lại, xoay đầu nhìn Giai Mẫn "Còn nữa, cô nên tuyển nhân viên mới được rồi."
"Mẹ... Mẹ đi lâu quá..." Hiểu Minh mếu máo, mắt to nhìn chú tốt bụng, không biết chú tốt bụng có bồng bé đi tìm mẹ không. Trịnh Thành Dương rất nhanh đáp ứng anh mắt của bé con, nhẹ nhàng đáp "Thế giờ đi đến chỗ mẹ nhé?"
Hai người kia rời khỏi, Giai Mẫn ngây ngốc đứng nhìn, giống như không hiểu, vì sao lại tuyển nhân viên mới? Phương Hoa làm sao?
Nhân viên của cô đột nhiên bị bắt đi bây giờ anh đến bảo cô nên tìm nhân viên khác, có phải đã có chuyện gì xảy ra không. Những người ăn mặc lịch lãm, cao to tuấn tú, cô không có ấn tượng xấu, còn không hiểu vì sao Phương Hoa lại vô cùng trốn tránh một người đàn ông trưởng thành, chững chạc như thế kia. Nhưng có lẽ là cô phải thay đổi suy nghĩ tốt đẹp đó, đúng là chỉ có người trong cuộc mới hiểu được câu chuyện, những kẻ bên lề như Giai Mẫn, từ phương diện bên ngoài sẽ chẳng bao giờ thấu hiểu được.
Nghe chú tốt bụng bảo rằng đi đến chỗ của mẹ, Hiểu Minh lập tức gật gật đầu, nhanh chóng ngưng lại tiếng khóc. Mũi nhỏ hít hít, vẫn còn dư âm chiếc miệng xinh xinh mếu mếu "Thật không? Chú biết mẹ... Ở đâu hả?"
"Đơn nhiên thật" Trịnh Thành Dương cứng rắn gật đầu, Hiểu Minh toẹt ra nụ cười trong nước mắt vô cùng đáng yêu "Cảm ơn chú."
Chỉ cần nói đến từ chú, miệng xinh xinh cứ chu ra khiến người khác chỉ muốn thơm một phát, cơ mà chú nghe hơi chói tai đi cũng thật xa lạ quá, Trịnh Thành Dương dịu dàng khẽ.
"Không phải chú, là papa."