Dòng chữ như dao cứa vào tâm thất phát ra một trận tê tái, bàn tay run rẩy đến mức không còn cảm nhận được nó nữa, bàn tay phải giữ lấy vị trí cổ tay trái vừa rồi bị anh ta kéo đến hằn đỏ.
Sự thật bị phơi bày Phương Hoa không thể làm gì khác nữa, nước mắt trong suốt như sương hoa rơi trên gò má. Bất lực cúi đầu nấc lên tiếng khóc, chị Trịnh vội vàng bước xuống cầu thang, bước chân nhanh chóng đến trước mặt Trịnh Thành Dương, nhẹ nhàng hỏi "Thành Dương, chuyện gì vậy?"
Lâm Khả My và Trần Nghĩa cũng nhanh tiến tới, Lâm Khả My nhìn thấy Phương Hoa gặp nạn chỉ có hả hê, nhưng Trần Nghĩa lại đến ngồi xuống sofa bên cạnh Phương Hoa.
Giống như một người bạn cũ lo lắng hỏi han, bàn tay nhẹ nhàng vỗ vỗ tấm tưng nhỏ "Cậu làm sao vậy? Lại làm ra chuyện gì sao?"
Phương Hoa lại làm sai điều gì sao? Cơ mà làm sai chuyện gì khiến cho Trịnh thiếu tức giận như vậy chứ?
"Này" Lâm Khả My trừng trừng mắt, vô cùng không vừa ý hành động của Trần Nghĩa "Anh làm cái gì vậy, tránh ra."
Trần Nghĩa trừng mắt nhìn Lâm Khả My, cho dù có chuyện gì thì cũng phải từ tốn nói, cậu muốn an ủi Phương Hoa bình tĩnh lại. Phương Hoa hiện liên tục khóc nức nở, làm sao có thể giải quyết vấn đề nếu Phương Hoa không bình tĩnh.
"Thành Dương à, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?" Trịnh Thành Tâm lo lắng hỏi, nhưng Thành Dương không có trả lời, gương mặt tức giận vô cùng. Hai lòng bàn tay đang siết chặt thành quả đấm, từng hơi thở cũng nặng nề, Trịnh Thành Tâm biết cậu đang tức giận.
Chị gái muốn giảng hoà lại không khí nhưng cô không biết được vấn đề là chuyện gì, khiến cậu tức giận lớn như thế.
Nhìn thấy Trần Nghĩa vẫn không tránh đi, Lâm Khả My trừng mắt "Đây là chuyện người khác, anh tránh ra đi."
Trần Nghĩa ngẩn mặt muốn đối lý nhưng chạm phải đôi mắt lạnh như băng từ Trịnh Thành Dương, cậu rút lại tay đang vỗ về an ủi Phương Hoa. Chính lúc này, Phương Hoa nắm lấy tay Trần Nghĩa, như một người chết đuối nắm lấy chiếc phao cứu sinh của mình.
Lâm Khả My lập tức ghen tuông, trừng mắt nhưng còn chưa kịp lên tiếng, Trịnh Thành Dương đã nặng giọng như một con quỷ dữ.
"Bỏ ra."
Bầu không khí lúc này, Trịnh Thành Tâm thật không hiểu nổi, chị muốn kéo Thành Dương ra ngoài nói chuyện nhưng chính là không thể. Trịnh Thành Dương cứng rắn đẩy ra tay chị gái, mắt đen đăm đăm nhìn Phương Hoa.
Một màn giằng co, Phương Hoa không thể buông ra phao cứu sinh của cô, nếu không cô sẽ chết đuối mất.
"Tôi nói bỏ ra" Trịnh Thành Dương trừng mắt, giọng nói rất lạnh đến lông tơ Phương Hoa đều dựng đứng.
Cô không thể giữ chiếc phao này, cô có thể gây rắc rối cho cậu, Phương Hoa buông ra bàn tay níu tay áo Trần Nghĩa. Tay nâng lên lau nước mắt, cố gắng để bản thân có thể ngừng khóc nhưng có vẻ như đó là điều khó khăn lúc này.
Trịnh Thành Tâm luôn chắn trước mặt Trịnh Thành Dương, giống như chị không muốn Thành Dương tiến đến chỗ Phương Hoa nên chặn lại. Nhưng việc ngăn chặn cũng vô nghĩa, Trịnh Thành Dương hai tay nhẹ nhàng đẩy chị gái sang một bên, bước chân tiến đến sofa bắt lấy cánh tay Phương Hoa.
"Trịnh thiếu..." Trần Nghĩa muốn ngăn lại nhưng cậu không có bất cứ quyền hạn gì, Lâm Khả My nắm tay Trần Nghĩa lại, không để cậu nói.
Phương Hoa bị kéo đứng dậy, cô bị doạ, không thể để anh ta kéo đi như vậy, Phương Hoa nhanh chóng phản kháng. Cả người trì xuống đất, cho dù có phải ngồi xuống đất đi nữa.
Vừa rồi cố gắng để ngừng khóc thì lại bị anh làm cho hoảng, nước mắt ướt sũng "Không... Đừng..."
"Thành Dương" Trịnh Thành Tâm vội ngăn, nắm lấy tay Trịnh Thành Dương "Có gì từ từ hãy nói."
Phương Hoa nâng ánh mắt, nhận ra chị gái kia là khách hàng hôm qua, giống như bị tạt một gáo nước lạnh.
Người kia cũng có quan hệ với anh ta sao? Phương Hoa cố gắng rút tay, anh ta lại giữ rất chặt, khiến cho cổ tay Phương Hoa tê dại giống như muốn lìa, Trịnh Thành Tâm xen vào anh ta mới thả lỏng một chút.
Phương Hoa rút được tay, cả người theo quán tính ngã về phía sau, tay đỏ rần một mảnh. Phương Hoa bị ngã, Trần Nghĩa theo lý trí muốn đến đỡ, bước chân nâng lên. Lâm Khả My đơn nhiên nhận ra nắm chặt tay cậu hơn, ánh mắt trừng to khắc khe.
Phương Hoa đau, đôi mắt hiện lên đau đớn cùng cực, sau năm năm dưới ánh mắt của anh ta, trước mặt anh ta, Phương Hoa vẫn phải đau khổ như thế khóc. Biết trách ai bây giờ, có lẽ nào là do số phận, số phận sinh ra cô mang họ Phương, bây giờ trách móc số phận hay sao?
Trịnh Thành Tâm đưa mắt nhìn Phương Hoa bị ngã trên đất, xác định việc kéo Trịnh Thành Dương đi là bất khả năng, vội vàng hướng đến bên cạnh đỡ lấy Phương Hoa.
"Chị đi lên phòng" Trịnh Thành Dương yêu cầu "Nếu không thì tránh ra."
"Chị bảo có chuyện gì thì từ từ giải quyết" Thành Tâm lớn tiếng, trước giờ rất ít khi hai chị em lớn tiếng với nhau, bởi vì chẳng bao giờ cậu làm chị tức giận phải to tiếng cả. Cho dù có cự cãi, Trịnh Thành Dương luôn tinh tế im lặng, không cãi lại chị. Nhưng lúc này Trịnh Thành Dương đang vô cùng tức giận, cho nên bỏ qua cả chị gái "Đây không phải chuyện của chị."
"Thành Dương em" Trịnh Thành Tâm trừng mắt, lần đầu cậu cãi lại chị, có chút bất ngờ cũng có chút ngạc nhiên.