Trở về Trịnh gia, Trịnh Thành Tâm ung dung mở cửa phòng của em trai, đi vào trong đặt giỏ hoa ở trên bàn trà. Căn phòng này chính là nơi chưa có hoa trang trí, một căn phòng nhạt đến mức nhàm chán, đặt giỏ hoa ngay ngắn, còn cô thì nâng lên cành hoa hồng đỏ rực ngửi một cái.
Hmm, đúng là đứa trẻ đáng yêu, còn biết lấy hoa tặng dì.
Buổi tối, khi Trịnh Thành Dương trở về, nhìn giỏ hoa kỳ lạ ở trên bàn trà, trong đầu đã hiện lên gương mặt của thủ phạm.
Ở căn nhà này, chỉ có cô ta mới có thể tự tiện chạm vào phòng của anh a, người phụ nữ ấy, chỉ có thể là người phụ nữ mang chiếc mác chị gái mà thôi. Sao có thể đặt một giỏ hoa hoè trong căn phòng của anh cơ chứ?
Mở ra điện thoại, ấn vào dãy số của Trịnh Thành Tâm gọi đi.
Đầu dây nghe máy, giọng nói người phụ nữ kia vô tội phát ra "Chuyện gì a? Chuyện gì mà lại gọi chị nha?"
Nghe thấy giọng nói đó, Trịnh Thành Dương còn có thể hình dung ra gương mặt vô cùng phởn của cô ta.
Rõ ràng đã biết vì sao anh gọi lại còn hỏi như thế không biết điều gì? Trịnh Thành Dương đối với người phụ nữ kia quá là dung túng rồi ư "Có lẽ em phải hối thúc bác sĩ An mau mau dắt chị đi nhỉ? Đúng rồi, chị cũng đến tuổi lấy chồng rồi."
"Ơ này" Trịnh Thành Tâm bên trong điện thoại, giọng nói khó chịu truyền ra "Lấy chồng gì cơ? Chị chưa muốn nga, em trai gì mà lại xua đuổi chị mình như thế kia?"
"Đó là lỗi chị tự ý bày biện phòng của người khác" Trịnh Thành Dương lạnh nhạt, chị gái chán nản đáp "Là do phòng em nhìn nhạt nhẽo quá chứ bộ."
"Đi qua bưng giỏ hoa về phòng chị đi" Trịnh Thành Dương yêu cầu, cô chị gái vô cùng bất lực "Phòng chị nhiều lắm rồi nga."
Trịnh Thành Tâm thở dài, nằm trên giường mềm lăn lăn "Đặt giỏ hoa trang trí thì có làm sao đâu, tại hôm nay chị đến tiệm hoa của Phương Hoa nên phải mua mà không có chỗ để."
Trịnh Thành Dương nghe đến cái tên kia liền ngạc nhiên, nhìn giỏ hoa trên bàn, mi tâm chau lại "Chị đến đó làm gì?"
Bàn tay cầm lấy giỏ hoa, mảnh giấy dán trên giỏ hoa thu hút anh, trên mảnh giấy ghi tên cửa tiệm, địa chỉ, số fax và có cả số riêng của chủ hàng.
"Chỉ là muốn đến xem thôi" Trịnh Thành Tâm vừa lên tiếng "Nên là đặt..."
Tút tút tút.
Còn chưa dứt lời, đầu dây đã ngắt máy, mặt Trịnh Thành Tâm liền xám xịt, cái nết gì thế kia? Gọi người ta cho đã rồi lại cúp ngang khi người ta đang nói chuyện như thế?
Đột nhiên cúp máy là do Trịnh Thành Dương nhìn thấy một thứ không nên thấy trên giỏ hoa kia.
Trịnh Thành Dương trừng mắt, mắt đen đăm đăm như muốn giết người nhìn vào dòng chữ cạnh bên số điện thoại, Huỳnh Giai Mẫn.
Chuyện một tháng trước ùa về, hôm gặp mặt đó, gương mặt bối rối của Phương Hoa hiện lên tâm trí hắn.
"Mama..."
"Phương Hiểu Minh ạ."
"Mẹ Mẫn dì Hoa."
Giọng nói con bé kia chợt phát ra trong tâm trí, dáng vẻ kì lạ của cô gái mà Phương Hoa gọi là chị Phương. Con bé gọi là mẹ Mẫn kia, cô ta rõ ràng không phải họ Phương, mà mang họ Huỳnh, Huỳnh Giai Mẫn.
Có một chuyện gì đó bị nhầm lẫn ở đây, Trịnh Thành Dương trừng mắt đen, hình ảnh con bé và cô gái kia dắt tay nhau đi trên phố. Những điều này cứ lẫn lộn vào nhau, bàn tay siết chặt chiếc điện thoại, con ngươi đen như muốn nuốt chửng màn đêm, bàn tay nhanh chóng ấn vào một dãy số, đầu dây nhanh chóng bắt máy, Trịnh Thành Dương nặng giọng "Điều tra Phương Hoa năm năm qua trong tù làm những gì cho tôi."
Rõ ràng anh đã gạt bỏ suy nghĩ điên cuồng kia một lần, nhưng có vẻ như chuyện này thật sự cần phải được điều tra.
Ngày hôm sau, đang là giờ nghỉ trưa, Trịnh thị vắng người hơn, một người tiến vào phòng làm việc của Trịnh Thành Dương với tệp hồ sơ dày màu vàng.
Đặt hồ sơ lên bàn làm việc với giọng nói nghiêm túc "Đây là tất cả thông tin lúc ở trại giam của cô Phương mà anh yêu cầu."
Trịnh Thành Dương liếc mắt, không muốn tốn thời gan đọc hồ sơ thẳng thắng hỏi nhanh "Cô ta có con không?"
Nam thanh niên là người điều tra, cho nên biết rõ hơn liền nhanh chóng cho anh câu trả lời "Vâng, cô ấy có một đứa con gái."
Mi tâm Trịnh Thành Dương co giật, một bóng dáng nhỏ hiện lên trong đầu, giọng nói trẻ con lại lần nữa phát ra trong tâm trí.
"Phương Hiểu Minh ạ."
"Được rồi, cậu ra ngoài đi" Trịnh Thành Dương nâng lên hồ sơ, khi người kia rời đi, mở ra hồ sơ xem xét.
Bên trong là tất tần tật về thông tin phòng giam, những việc mà Phương Hoa làm, kể cả thông tin về sinh sản cũng nằm bên trong. Đọc những thông tin sinh sản của cô, mọi thứ đều trùng khớp với anh ta, trong suốt thời gian bị giam ở Trịnh gia đến khi người bên toà án bắt cô đi.
Ngoài anh ta ra cô không có khả năng tiếp xúc với kẻ nào khác, bàn tay không biết từ khi nào đã nắm chặt những tờ giấy trên tay, khiến chúng trở nên nhăn nhó vô cùng khó coi. Đáy mắt dần dần trở nên đỏ ngầu, kể từ lúc cô rời đi cho đến bây giờ, đây là lần đầu tiên sau ngần ấy năm anh ta mang trên gương mặt ánh mắt khiếp đảm kia.
Hẳn là đã rất chu toàn, nhưng vẫn tính sai một bước. Rõ ràng đã nói, sau khi mãn tù sẽ không quan hệ, bọn họ sẽ không có quan hệ, thế nhưng cô lại sinh ra đứa nhỏ, nó ràng buộc bọn họ vào nhau.