Đứng đợi dì Giai Mẫn mua đồ ăn, bên cạnh tiệm đồ ăn là bãi đất trống. Cỏ mọc xanh tươi, Hiểu Minh chờ đợi dì Giai Mẫn, khum người ngồi xuống tay bức lấy mấy bông hoa cỏ màu trắng. Những bông hoa cỏ dại màu trắng thật đẹp nga, Hiểu Minh hái ba hoa, dì Giai Mẫn đến "Xong rồi, về nhà thôi."
"Dạ" Hiểu Minh nhanh đứng dậy, tay cầm ba bông hoa cỏ trắng nhỏ nhỏ xinh xinh. Về đến cửa tiệm, giấu hai bàn tay ra phía sau đi đến trước mặt mẹ. Nhìn bộ dạng tay chấp phía sau đưa ra chiếc bụng của con bé, không khác gì một bà cụ non.
"Sao nào?" Phương Hoa phì cười, con bé đang muốn làm cái gì đây nga. Hiểu Minh đưa ra bàn tay, có ba bông hoa cỏ dại màu trắng "Cho mẹ."
"Quào" Phương Hoa bước xuống ghế, ngồi xuống trước mặt con bé, tay nhận lấy ba bông hoa nhỏ "Con tìm ở đâu ra hoa này?"
"Trên đường đi mua đồ ăn" Hiểu Minh chúm chím miệng cười, Phương Hoa gật gật đầu thơm lên má hồng "Ngoan."
"Hí hí" Hiểu Minh cười tươi.
Nhìn ba bông hoa cỏ dại, tâm tư Phương Hoa nhẹ nhàng ấm áp, vẫn là loài hoa cỏ này. Lần đầu tiên gặp mặt của hai mẹ con cũng có sự góp mặt của loài hoa dại, cỏ ba lá hoa trắng này.
Mọi chuyện diễn ra vẫn như vậy, Phương Hoa và Hiểu Minh ngày ngày đến tiệm hoa vào buổi sáng, trở về căn hộ buổi đêm. Nhanh dần, một tháng trôi qua, tháng lương đầu tiên, Phương Hoa đã mua được hai chiếc điện thoại. Xin một ngày nghỉ phép để đến viện thăm mẹ, Hiểu Minh ở nhà với dì hai, Phương Hoa không thể dắt theo Hiểu Minh được.
Đến thăm mẹ sau một tháng, mẹ đã có chút thần sắc hơn lần đầu gặp mặt. Gặp Phương Hoa bà vui lắm, nói hết những chuyện trong tháng cho Phương Hoa nghe. Nào là rất chăm chỉ uống thuốc, còn hay luyện tập thể dục với các bạn trong viện. Phương Hoa đưa cho bà một chiếc điện thoại, lưu số của cô dặn dò "Khi nào mẹ nhớ thì gọi con."
"Sẽ không làm phiền con chứ?" Mẹ Phương lo lắng, lỡ như gọi vào lúc Phương Hoa bận thì sao, sẽ phiền phức.
"Không sao hết" Phương Hoa lắc tay, nếu là mẹ nhớ cô thì cô không bận gì hết.
Mẹ Phương gật gù, Phương Hoa giành cả buổi hướng dẫn cho mẹ cách gọi cho cô. Hai mẹ con hàn huyên rất vui vẻ, đột nhiên mẹ Phương hỏi "Con còn đau đầu không?"
"Dạ?" Phương Hoa khó hiểu lắc lắc đầu "Con không có đau đầu."
"Vậy thì tốt" Bà Phương thở phào, đột nhiên mẹ lại hỏi cô như thế chứ, Phương Hoa thắc mắc "Sao mẹ lại hỏi như thế?"
"Còn hỏi" Mẹ Phương tròn mắt "Chính là con bị ngã, ngã cầu thang, bị chảy máu."
Phương Hoa ngẩn ngơ, không nhịn được buồn cười, cho rằng mẹ nói chuyện linh tinh. Nhưng gương mặt bà trông thật sự lo lắng, bàn tay già nắm lấy tay cô thật chặt.
Phương Hoa chỉ có thể cười trừ "Rồi rồi, con không sao nữa."
Nghe thế mẹ Phương mới mỉm cười, sau khi ăn trưa cùng mẹ, Phương Hoa chờ đợi mẹ ngủ mới rời đi. Cô đến chỗ bác sĩ An thăm hỏi tình hình của mẹ "Bác sĩ, mẹ tôi thế nào?"
"Vẫn như vậy" Bác sĩ An nhúng vai "Nhưng có lẽ vì gặp được cô nên gần đây thần sắc bà ấy tốt hơn rất nhiều."
"Khi nào thì tôi có thể đưa mẹ đi?" Phương Hoa thắc mắc, bác sĩ An nhanh chóng đáp "Chắc tầm khoảng một thời gian nữa là được."
"Vừa rồi, mẹ tôi nói chuyện rất kỳ lạ" Phương Hoa lo lắng, khẽ hỏi bác sĩ "Bà ấy không sao chứ?"
Bác sĩ An gật đầu, dùng kiến thức cơ bản an ủi cô "Đó không phải chuyện kỳ lạ gì đâu, đó là những chuyện cũ trong trí nhớ của bà, với bệnh nhân khủng hoảng tinh thần như mẹ cô, việc hay nhớ lại chuyện cũ rất thường xuyên."
"Ra vậy..." Phương Hoa gật gật đầu, hướng bác sĩ mỉm cười "Trông cậy vào bác sĩ, cảm ơn bác sĩ đã chăm sóc mẹ tôi, khi khác tôi lại đến."
"Vâng" Bác sĩ An gật đầu, Phương Hoa cúi chào, xoay bước trở về.
Chuyện cũ nhỉ? Mẹ thường hay nhớ chuyện cũ, cơ mà Phương Hoa đã từng té cầu thang à? Sao cô lại không có ấn tượng gì hết thế nhỉ?
Phương Hoa lắc lắc đầu đánh bay suy nghĩ kia, khi khác tâm trạng mẹ tốt Phương Hoa sẽ thử hỏi vậy.
Trở về căn hộ, dì hai mở cửa cho Phương Hoa miệng lại hướng vào trong nhà gọi "Hiểu Minh ơi, mẹ con về rồi này."
"Chuyện gì vậy dì hai?" Phương Hoa ngạc nhiên, dì hai liền giơ ngón tay lên miệng ra dấu im lặng "Suỵt."
Phương Hoa liền thích thú nhìn vào bên trong nhà, bóng dáng nhỏ bé của Hiểu Minh bước ra phía trước nhìn mẹ. Trên người mặt chiếc tạp dề màu hồng nhỏ mà dì hai mới làm cho, đầu đội chiếc nón bếp trưởng màu hồng cũng là của dì hai vừa làm cho, tay cầm chiếc thìa lớn. Hiểu Minh chóng nạnh một tay, tay còn lại giơ lên chiếc thìa, bắt chước y chang dáng vẻ của chị hai gõ gõ chiếc thìa vào không khí nói.
"Ây dà, về rồi à? Mau vào chuẩn bị ăn cơm nga."
Phương Hoa bị chọc cho buồn cười, nhìn sang dì hai đang vô cùng tự hào về đứa cháu nhỏ của mình.
"Hai bà cháu đang chơi nấu ăn đó" Dì hai nháy mắt "Kia là đầu bếp nhí Phương Hiểu Minh nga."
"Hư" Hiểu Minh vểnh lên gương mặt nhỏ, dì hai liền đi đến "Đầu bếp mà đứng ngoài này, đồ ăn trong bếp phải làm sao?"
"Hừm..." Phương Hiểu Minh sờ sờ chiếc càm suy nghĩ, mắt liếc trái liếc phải, suy nghĩ đến chuyện mà bà nói, hai chân nhanh chóng chạy vòng tròn xung quanh dì hai, miệng la hét "Cháy, cháy, cháy aaa."
Phương Hoa đóng cửa lại, xem hai bà cháu kia chơi vui chưa kìa.