Trang trí xong, hoàn thành phòng tân hôn dịch vụ đắc nhất, cả một căn phòng đỏ rực. Không khí nồng nhiệt phù hợp cho một đêm mây mưa của các cặp đôi, Hiểu Minh đứng cầm quả bóng, được chị chủ chụp lấy mấy bức ảnh xinh đẹp của căn phòng và Hiểu Minh đáng yêu. Phương Hoa ôm hai thùng giấy đã nhẹ hững, chị chủ bồng Hiểu Minh rời khỏi căn phòng, căn dặn người phục vụ căn phòng khi cô dâu và chủ rể chuẩn bị đến hãy đốt nến.
Cả ba cuối cùng cũng rời khỏi được nhà hàng đó, trở về tiệm hoa với chiếc bụng đói meo. Giai Mẫn cũng không muốn làm việc thêm, khẽ bảo "Hôm nay tới đây thôi, hai mẹ con về được rồi."
Cửa hàng mở đến 9h rưỡi đêm sẽ đóng, hôm nay được một kèo hời như thế cũng đã mệt rả rời, cho nên sẽ đóng cửa bây giờ cũng đã gần 9h "Hai mẹ con về cẩn thận nha, sáng mai gặp."
"Dạ" Cả Phương Hoa và Hiểu Minh đồng thanh, họ tạm biệt nhau.
Trở về căn hộ, Hiểu Minh liền khoe khoan với dì hai "Bà ơi bà ơi."
Vừa về đến cửa là đã nghe tiếng con bé rầm rộ cả căn nhà yên tĩnh, căn nhà nhỏ liền bừng lên sinh khí ấm áp, dì hai cưng chiều bồng lên bé nhỏ "Sao nào?"
"Con có bóng nè" Hiểu Minh giơ ra quả bóng trong trạng thái bình thường, liền đập đập vào tay để nó phát đèn lấp lánh. Dì hai đơn nhiên cảm thán, ngạc nhiên "Mẹ mua cho con hả?"
"Dì Mẫn mua" Hiểu Minh lém lĩnh trả lời, còn giơ ra ngón tay có băng cá nhân "Bị chảy máu nè bà, nên dì Mẫn mua cho con quà."
Dì hai cưng chiều thơm lên má hồng, yêu thương hỏi "Làm sao lại bị chảy máu?"
Hai bà cháu trò chuyện, bà bồng đứa cháu đi vào trong nhà, chị hai nhìn thấy khung cảnh ấm áp kia mà dịu bụng, nhìn sang Phương Hoa "Đi làm vất vả rồi."
Cô nhẹ nhàng đi vào trong nhà, thời gian làm việc của chị hai từ 5h sáng đến 5h chiều, Phương Hoa thì trễ hơn, 9h sáng đến 9h rưỡi tối, về đến nhà có khi 10h đêm. Nên về nhà lúc nào cũng đã có đồ ăn sẵn sàng chờ đợi, chỉ việc tắm rửa sau đó ăn và đi ngủ.
Mỗi tối về nhà, bà sẽ trông cháu cho Phương Hoa tắm rữa ăn cơm, bà cũng thay Phương Hoa tắm rửa cho Hiểu Minh. Khi Phương Hoa ăn cơm, chị hai ngồi đối diện tuy không có dùng bữa, chị hai sẽ ngồi trò chuyện để Phương Hoa không phải ăn một mình.
"Chị phải đi làm sớm mà, nên vào ngủ đi" Phương Hoa áy náy nói, chị hai lắc lắc đầu "Cũng có ngủ sớm được đâu, em không cần lo."
"Hôm nay em về sớm hơn mọi khi nhỉ?" Chị hỏi, Phương Hoa gật gật đầu "Có lịch trang trí đêm tân hôn, làm xong chị Giai Mẫn cho về luôn."
"Vậy à" Chị hai gật gù, động tác nhai cơm của Phương Hoa dần dần chậm lại, tay chậm chạp buông đũa xuống "Hôm nay..."
"Hả?" Chị hai rất nhiệt tình hưởng ứng, mỗi đêm hai chị em lúc nào cũng sẽ hàn huyên lúc ăn cơm như này một cách vui vẻ, bỗng nhiên giọng nói của Phương Hoa nghe có vẻ buồn. Chị hai ngạc nhiên, gương mặt thấu hiểu ngồi nghe Phương Hoa tâm sự.
"Em gặp ba Hiểu Minh" Phương Hoa khẽ, chị hai lập tức lo lắng "Cậu ta có nói gì không? Có nhận ra Hiểu Minh không?"
Phương Hoa thở dài, cơm trong miệng bỗng dưng trở nên hơi khó nuốt "Em hi vọng là không."
Chuyện riêng tư của Phương Hoa, chị hai cũng không rõ, không biết vì sao Phương Hoa muốn tránh ba Hiểu Minh. Em ấy càng không muốn người kia phát hiện ra sự tồn tại của Hiểu Minh, chị hai đơn nhiên hiểu Phương Hoa có lý do, có nỗi lòng riêng của em ấy.
Từ lúc quen nhau trong trại giam đến giờ, nếu Phương Hoa không tự động nhắc thì chị hai cũng không nhắc đến ba Hiểu Minh làm gì.
"Em định sẽ làm sao" Chị hỏi "Nếu cậu kia biết Hiểu Minh?"
Phương Hoa chỉ biết ôm hi vọng Trịnh Thành Dương sẽ không bao giờ biết đến bí mật này, thở dài đầy phiền muộn "Em không biết nữa..."
"Không sao đâu" Chị an ủi "Với một cô gái tốt như em, sẽ không có chuyện xấu đến đâu."
Chị hai với phương châm người lành làm việc thiện thì báo ứng nói không nga, Phương Hoa mỉm cười, tâm sự cùng chị phiền muộn cũng tan đi một chút.
Bên trong phòng của Phương Hoa, dì hai vừa tắm xong cho Hiểu Minh. Mặc vào cho con bé bộ quần áo ngủ dài tay, dài chân. Bộ đồ ngủ màu trắng với hoạ tiết đầu gấu màu nâu, có một chiếc dây nơ màu hồng ở cổ áo. Chiếc bụng vì ăn no mà nhô ra, dì hai chọt chọt vào chiếc bụng, Hiểu Minh nhột cười đến tít mắt, hai tay nhỏ ngăn chặn tấn công của bà ôm lại bụng tròn của bản thân.
Hai bà cháu đùa giỡn một lúc, Phương Hoa ăn xong đi vào nhắc nhở "Giờ đi ngủ đã đến nga."
Hiểu Minh ngồi trên giường, gương mặt phụng phịu "Chưa muốn, con muốn chơi với bà."
Mẹ trẻ khoanh tay trước ngực quyền lực, bày ra đàm phán "Nếu con muốn chơi cùng bà, thì ngày mai có thể ở nhà chơi với bà, chơi nguyên một ngày luôn đấy."
Ơ, nhưng mà Hiểu Minh cũng muốn đi đến cửa hàng với mẹ. Con bé bất lực xụ mặt, đôi mắt tiếc nuối giơ lên năm ngón tay lắc qua lắc lại "Bà ngủ ngon."
"Rồi rồi" Dì hai thơm má, yêu thương cháu nhỏ "Hiểu Minh của bà ngủ ngoan."
"Dì hai cũng ngủ ngon ạ, phiền dì quá" Phương Hoa cười khổ, dì hai liền đánh vào mông Phương Hoa, gương mặt có tuổi trưng ra vẻ mặt trẻ con "Phiền cái gì, không cho bà cháu tôi tình thương thêm miếng nào hết hà."
Bà cũng muốn chơi thêm với cháu nga.
"Tối rồi mà" Cô cũng khổ quá đi mà, trẻ em và người có tuổi, không phải là nên đi ngủ sớm sao?
Sau tiệc cưới, cô dâu chú rể lên phòng tân hôn, nhìn căn phòng được trang trí vô cùng tinh tế đẹp đẽ. Lâm Khả My vô cùng thích thú, hứng khởi trong lòng vì khi nghĩ đến đường đường là Phương Hoa, Phương tiểu thư lại phải tự tay trang trí phòng tân hôn cho cô.
"Sao thế?" Trần Nghĩa nhìn thấy nét mặt cười cười ngộ nghĩnh của bà xã hỏi, Lâm Khả My vội lắc đầu, đáp nhanh "Không có gì, hì hì."
"Không có gì thì đừng chậm trễ nữa, đêm xuân đáng giá ngàn vàng nha" Trần Nghĩa cúi đầu, hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô dâu xinh đẹp, cô dâu e thẹn đáp lại.
Đúng vậy, đêm xuân đáng giá, không nên bỏ lỡ dù chỉ là một giây.