Thành phố S rộng lớn như vậy lại có thể vô tình chạm mặt nhau.
Phương Hoa chưa bao giờ nhìn thấy Trịnh Thành Tâm nên mọi chú ý của cô lúc này chỉ nhìn vào người con gái mặc váy cưới xinh đẹp kia, hay nói cách khác đó là khách hàng của cô. Mặt chạm mặt, ánh mắt Lâm Khả My nổi lên hứng thú "Ô..."
Phương Hoa bước đi vào bên trong căn phòng, đi đến bên cạnh cô dâu, dù sao gì cô cũng phải hoàn thành nhiệm vụ cho thật tốt. Chính miệng Trịnh Thành Dương đã từng nói rằng, khi cô ở tù ra thì không còn quan hệ, vì thế đến cả những người này, Phương Hoa không muốn có bất kì quan hệ nào. Đặt bó hoa lên bàn trang điểm của cô dâu, Phương Hoa cũng không nói một lời, muốn bình yên rời khỏi nơi này, chỉ là vừa quay đầu, Lâm Khả My lập tức lên tiếng "Đã lâu không gặp."
Đã lâu không gặp, một câu nói thật tuyệt nhiên, Phương Hoa bất đắc dĩ xoay người trở lại nhìn cô gái kia với đôi mắt điềm tĩnh "Đã lâu không gặp."
"Xem ra cô sống cũng tốt nhỉ? Bán hoa à?" Lâm Khả My giương ra kiêu ngạo, hai tay khoanh chặt lại trước ngực, ánh mắt đánh giá Phương Hoa từ trên xuống dưới. Chiếc quần jeans bò ôm dài, áo len dài tay cực kì ấm, mái tóc dài đã sớm tàn phai, còn lại mái tóc búp bê ôm lấy gương mặt nhỏ.
Gương mặt xinh đẹp và trang quý khi từng là Phương tiểu thư cũng không còn, chỉ là một gương mặt mộc mạc đơn điệu, nét vô tư hồn nhiên năm ấy cũng sớm biết mất, gương mặt Phương tiểu thư hiện tại trở nên trưởng thành, cuộc đời vồ dập khiến cô chững chạt hơn, Lâm Khả My rất phấn khích trong lòng "Xem ra vẫn tồi tàn như vậy."
"Nếu cô không có chuyện gì khác, tôi xin phép đi trước" Phương Hoa không muốn nói chuyện nhanh chóng thói lui, Lâm Khả My nở nụ cười, gương mặt đầy tự tin "Cô có biết tôi kết hôn cùng ai không?"
"Cô có kết hôn cùng ai cũng không liên quan đến tôi" Phương Hoa nhanh chóng đáp trả "Tôi xin phép."
Phương Hoa xoay người, giọng nói Lâm Khả My liền phát ra "Là Trần Nghĩa."
Bước chân của Phương Hoa khựng lại, hai lòng bàn tay thả lỏng dần dần nắm chặt lại, lần nữa xoay đầu. Ánh mắt trừng lên với Lâm Khả My, giọng nói vô cùng chán nản nặng nề "Thế thì liên quan gì tôi?"
Phương Hoa cảm thấy tức cười, đến mức khoé miệng cong lên thở ra một hơi nực cười "Cô kết hôn với ai cũng không liên quan đến tôi, Trần Nghĩa càng không liên quan."
"Ồ, trước đây cô thích thầm chồng tôi không phải đi, nhìn thấy anh ấy cưới tôi, nhất định cô sẽ không dễ chịu" Lâm Khả My nhếch môi, Trịnh Thành Tâm đứng bên cạnh đánh cù chỏ vào vai Lâm Khả My, muốn nhắc nhở cô đừng gây chuyện nữa.
Phương Hoa nghe thấy càng tức cười, bàn tay cuộn chặt thành quả đấm "Đó là chuyện năm năm trước, đã năm năm rồi cô không cảm thấy nó đã quá cũ sao?"
Đôi mắt to tròn ánh lên tia cười cợt, Phương Hoa giơ ra ngón tay chỉ vào người Lâm Khả Minh, với gương mặt tức giận "Tôi bây giờ không muốn có bất kì liên hệ gì với các người, Lâm Khả My cô hay là Trần Nghĩa đều không liên quan đến tôi, cũng đừng đem cái chuyện cũ rít của năm năm về trước ra nhai nữa."
Phương Hoa trừng mắt đẹp, chân vững trải xoay bước rời đi, cô rất hi vọng Lâm Khả My đừng sống trong quá khứ kia nữa, nếu có thì cũng đừng lôi cô về chuyện quá khứ. Hiện tại đã không ai nợ ai, không ai phiền ai nữa, hãy để cho cô một cuộc sống bình yên. Tay còn chưa chạm vào chốt cửa phòng thì cách cửa đã bị phía bên kia mở ra.
Bởi vì mong muốn gặp cô dâu sớm, chú rể nôn nóng đã đi vào phòng đợi, mở cánh cửa phòng, còn tưởng tưởng hình ảnh cô dâu Lâm Khả My xinh đẹp sẽ lọt vào mắt đầu tiên. Ấy vậy mà, khi cánh cửa mở ra lại là một bóng dáng nhỏ nhắn của một người con gái, gương mặt đã lâu cậu không gặp.
Trần Nghĩa ngạc nhiên thốt lên "Phương Hoa?"
Phương Hoa liếc mắt đen, chẳng thèm liếc nhìn cậu dù một cái, nhanh nép người lướt qua cậu đi ra khỏi căn phòng đó, đúng là một cái ngày đen đủi.
Trần Nghĩa bị hất hủi một cách lạnh nhạt, cậu tiến vào phòng với gương mặt thắc mắc "Có chuyện gì với cậu ấy à?"
Trịnh Thành Tâm đứng cạnh bên lập tức nhắc nhở "Đó không phải câu nói đầu tiên nên nói khi vừa gặp cô dâu."
Trần Nghĩa ngượng ngùng gãi đầu biết lỗi, nhìn cô dâu xinh đẹp, gương mặt cậu hạnh phúc khẽ "Em đẹp lắm."
"Xùy" Lâm Khả My bĩu môi "Ai mà thèm tin."
Trần Nghĩa lập tức hối hận, khụy chân ngồi xuống trước mặt Lâm Khả My, tay nắm lấy đôi tay xinh đẹp nâng niu, thành thật "Lời thật lòng, em đẹp lắm."
Lâm Khả My e thẹn, khoé môi cong lên thành nụ cười hạnh phúc, hôm nay chính là ngày vui của Lâm Khả My và Trần Nghĩa. Không nên để tâm trạng bị ảnh hưởng làm mất ngày vui, Lâm Khả My thẹn thùng gật gật đầu. Khung cảnh nam hữu ý nữ hữu tình khiến cho chị Trịnh Thành Tâm có chút ghen tỵ, giọng nói chua chua không vừa lòng "Chú rể không biết việc vào phòng dâu trước là phạm luật à?"
Trần Nghĩa lật đật đứng dậy, gãi gãi đầu "Em muốn gặp cô ấy quá nên..."
"Lý do cái gì?" Trịnh Thành Tâm chau mặt, cô không muốn nghe bất cứ lý do nào cả "Phạm luật là phạm luật."
Trần Nghĩa khô cứng, đứng ngay ngắn chịu trận, trông rất đáng thương. Lâm Khả My buồn cười, nở môi cười haha, phòng dâu xa hoa tráng lệ, cô dâu tươi cười hạnh phúc, chú rể e thẹn ngại ngùng.
Mọi thứ tạo thành một bài ca tươi đẹp, hôn nhân là kết thúc đẹp nhất của một tình yêu.