Ngồi tù? Ngồi tù sẽ không ở nơi này nữa phải không? Thế thì cô phải vui mừng.
"Ừm" Phương Hoa gật đầu, thậm chí còn tỏ ý đồng tình "Cậu khởi tố đi."
Nếu cô ở tù, cũng ít ra là cô sẽ thoát khỏi đây. Có lẽ nơi này với cô còn khủng khiếp hơn là cơm tù, Trần Nghĩa nhìn vẻ mặt thờ ơ của Phương Hoa càng thêm tức giận "Cậu còn không biết hối cải."
Phương Hoa bật cười "Nếu cậu có thể để tôi vào tù thoát khỏi cái nơi này, tôi còn phải cảm ơn cậu."
"Cậu... Được thôi, cậu phải trả giá!" Trần Nghĩa tức giận quay đi, cậu thật sự hết cách, Phương Hoa quả nhiên là trời sinh bản tính tiểu thư, được cưng chiều đến hư rồi.
Trần Nghĩa đi khỏi, ánh mắt Phương Hoa hiện lên bi thương, không cần một cái nhăn mày hay cau mặt nào cả, nước mắt cũng đã chất chứa đấy trên hốc mắt, đến khi mi mắt đã không thể chất chứa long lanh kia nữa, nó lạnh lùng rơi xuống nóng hổi chạy trên làn da.
"Trả giá? Vậy ai trả giá lại những việc họ làm với tôi?" Giọng nói bất lực, một câu hỏi tu từ không có lời giải đáp.
Trần Nghĩa cậu nói hay lắm, nào là loại người như cô thật đáng sợ, nào là phải trả giá cho những hành động cô làm, vậy những chuyện mà họ làm thì ai trả giá cho cô?
Có ai không?
Họ có phải trả giá cho việc này không? Nực cười, thật sự nực cười.
"Đi tù có khi còn hạnh phúc hơn ở nơi đây" Đó chính là những gì mà Phương Hoa suy nghĩ.
Chị hầu Mỹ Anh liền véo chiếc mũi của Phương Hoa "Đừng có ngốc như vậy."
"Cậu ta quả thật không nhìn ra ai mới là người bị hại sao?" Kim Ngân ngẩn ngơ theo hướng Trần Nghĩa rời đi.
Phương Hoa cười khổ "Cậu ấy chính mắt nhìn thấy em đâm Lâm Khả My, thì có gì có thể bào chữa được."
"Em không sao chứ?" Kim Ngân hỏi, lo lắng cho cô, Phương Hoa gật đầu, cười nhẹ "Em không sao nữa rồi."
Buổi tối,Trịnh Thành Dương xuất hiện trong phòng.
Tiến đến ngồi xuống bên cạnh giường của Phương Hoa, cô ngồi ở trên giường đưa ánh mắt nhìn hắn.
"Trần Nghĩa đã khởi tố" Trịnh Thành Dương nhìn cô "Đơn nhiên tôi có thể giúp em không ngồi tù."
"Không cần" Phương Hoa buồn cười "Anh nghĩ tôi sẽ muốn ở lại đây sao?"
Trịnh Thành Dương nhíu mi tâm, cũng cười cợt "Em nghĩ tôi sẽ giúp em sao?"
Phương Hoa ngẩn ngơ, hiểu được vấn đề tự mình cười "Vậy anh còn nói với tôi làm gì?"
"Em tốt nhất là ở trong tù xám hối thay cha và anh trai của mình" Trịnh Thành Dương cười khổ, gương mặt ánh lên tia luyến tiếc nhưng rất nhanh biến mất, thay vào đó là sự lạnh nhạt cực độ "Đi tù là hình phạt cuối cùng, sau này chúng ta không quan hệ."
"Mẹ tôi thì sao?" Phương Hoa lập tức hỏi, Trịnh Thành Dương trả lời "Viện tâm thần ngoại thành A, sau 12 năm thì em có thể đến tìm."
"12 năm?" Phương Hoa ngạc nhiên, cô gật gật đầu "Tôi hiểu rồi."
Nhìn thấy Trịnh Thành Dương vẫn ngồi im trên giường, không có ý định đi khỏi phòng, Phương Hoa thắc mắc "Còn vấn đề gì sao?"
Trịnh Thành Dương im lặng, căn phòng chỉ có một sự im lặng tĩnh mịch, hắn nhìn cô gái nhỏ với vết thương băng bó trên đầu.
"Bởi vì chuyện của Phương gia được mọi người đặt biệt chú ý, phiên toà xét xử của em sẽ được làm kín, ngày mai người ta đến đưa em đi" Trịnh Thành Dương nói. Nét mặt Phương Hoa cũng không có gì là sợ hãi chuyện phải đi tù, có vẻ như với cô thà đi tù còn hơn ở lại chỗ này với anh.
"Tôi biết rồi" Phương Hoa lần nữa gật gật đầu "Là anh nói sau này chúng ta không quan hệ, chỉ cần tôi đi tù là tất cả sẽ kết thúc đúng không?"
"Ừm" Trịnh Thành Dương gật đầu, Phương Hoa cũng gật đầu, cuối cùng cô nỡ ra một nụ cười. Lần đầu tiên cô đối với Trịnh Thành Dương tươi cười, cô nhẹ nhõm thở ra một hơi "Được rồi, anh có thể ra ngoài rồi."
Trịnh Thành Dương lập tức lắc đầu, tháo ra cúc áo, Phương Hoa nhìn thấy lập tức trừng mắt "Anh..."
"Đêm cuối đâu phải dễ như vậy, bỏ qua thì tiếc quá" Hắn nhếch môi, Phương Hoa lập tức túm chặt chiếc váy của mình. Rốt cuộc hắn cũng chẳng có mấy tốt lành gì, Phương Hoa trừng mắt lớn "Đồ thần kinh."
Hắn cười khổ, bắt lấy cổ tay của cô ấn xuống giường, rất thành thạo đem cô giam dưới thân, giọng nói âm trần khàn đặc nghị lên tia đau khổ.
"Cuối cùng em cũng chẳng nhớ ra tôi."
Phương Hoa la hét, chân vẫy đạp dữ dội, hắn bóp lấy gương mặt của cô siết chặt đến in hằn dấu ngón tay. Gương mặt bị siết đau, Phương Hoa dùng hai tay đấm liên tục vào lòng ngực hắn. Nhưng việc bị cô đánh như vậy đã trở thành thói quen với hắn, giống như trò mèo cào không hề khiến hắn cảm thấy đau đớn. Ngược lại còn kích thích thú đàn ông của hắn, Trịnh Thành Dương nhanh chóng kéo rách chiếc váy, mở tủ giường ngủ kéo ra đồ chơi giả.
Với gương mặt thích thú cười đùa "Hết đêm nay em mới được rời đi."
"Đồ điên" Phương Hoa trừng mắt, môi nhỏ mắng chửi, Trịnh Thành Dương ngừng một chút, bàn tay sờ lên gò má xinh đẹp. Ngón tay cái khẽ chạm lên bờ môi xinh đẹp mê người, hắn không nhịn được liếm môi của chính mình. Phương Hoa lập tức vùng vẫy, hai chân đạp loạn, tay cố gắng thoát khỏi hắn. Vùng vẫy khiến cho tóc cô bung xoã loạn trên đệm giường, Trịnh Thành Dương cúi đầu, hai cánh môi chạm nhau.
Phương Hoa trừng mắt đẹp, mở to nhìn dung nhan người đàn ông đang phóng đại ở trước mặt. Môi cảm thấy ướt ướt, còn có đầu lưỡi hắn tiến vào miệng cô chạy loạn, bắt lấy lưỡi mềm của cô quấn lấy điên cuồng.
Đây là nụ hôn đầu tiên của Phương Hoa và Trịnh Thành Dương, cô cố gắng xoay mặt, nhưng xoay đi đâu hắn cũng hướng theo chặn lại môi cô. Mặc cho cô ưm a kịch liệt, cuối cùng Phương Hoa cắn lên môi hắn, hi vọng hắn buông cô ra.
Thế nhưng hắn vẫn cứ hôn cô, hắn cũng rất nhanh cắn lên môi dưới của Phương Hoa. Vì đau mà cô nhăn nhó, hắn giữ chặt lấy đầu cô, vẫn tiếp tục nụ hôn ướt át đến mức cô không thở nổi. Hít vào toàn những hơi thở của hắn, môi nhỏ sưng phồng, trong nụ hôn bắt đầu có vị máu tươi.
Nụ hôn kéo dài đến cô mệt lã, không còn phản kháng nữa, tay chân đều thả lỏng giống như một quả bong bóng xì hơi, gương mặt đỏ bừng. Đến khi hắn dừng lại, giữa hai bờ môi kéo ra một sợi chỉ trắng trong suốt, không phải màu trắng, còn có một chút tia máu màu đỏ.
Bên ngoài căn phòng của Phương Hoa, một cô gái đứng ngẩn ngơ, vừa rồi cô ấy có mở cửa vào nhưng đã nhanh chóng khép cửa lại. Bởi âm thanh hỗn độn bên trong cho cô ấy biết rằng không nên làm phiền, gương mặt cô ấy thoáng buồn, khoé môi chỉ nâng lên được một nụ cười chua xót.