Trần Nghĩa bước vào từ cửa chính, trên tay cậu ta cầm một túi giấy, có vẻ là một túi bánh, đập vào mắt cậu là một khung cảnh không tưởng.
Nhìn thấy Lâm Khả My ôm bụng nằm dưới sàn nhà, máu từ bụng Khả My không ngừng chảy ra, còn Phương Hoa lại đứng thản nhiên, trên tay còn cầm con dao sắt liệm đang rỉ máu.
Cậu hét lên một tiếng "Phương Hoa!"
Tiếng hét của cậu đánh bay không gian im lặng, các cô hầu lập tức chạy ra xem, vừa hay Trịnh Thành Dương đang đi xuống liền nghe thấy.
Trần Nghĩa vội chạy đến ôm lấy Lâm Khả My vào lòng, bàn tay cố gắng chặn lại vết thương ngăn máu chảy, hét lớn với những người hầu "Mau, gọi cứu thương."
Trần Nghĩa lập tức trừng mắt với Phương Hoa, đôi mắt căm ghét quát lớn "Sao cậu dám?!"
Với bàn tay dính máu, mùi máu tanh sộc vào mũi, đã lâu không gặp Trần Nghĩa, người mà Phương Hoa đã từng ngây ngô thương thầm, mối tình thanh xuân.
Phương Hoa thờ ơ nhìn cậu ta ôm ấp Lâm Khả My trong lòng "Sao lại không dám? Trước sau gì cậu cũng nghĩ tôi là loại người bắt nạt đánh đập cô ta mà."
"Ngạc nhiên làm cái gì?" Phương Hoa nhếch môi cười, chẳng phải ngay từ đầu trong lòng cậu cũng nghĩ cô là loại người ức hiếp cô ta sao, lúc này lại hỏi cô một câu trống rỗng "Sao cậu dám?"
Đơn nhiên là Phương Hoa dám làm rồi, dẫu gì cũng đâu còn ai tin cô đơn thuần, đâu còn ai tin cô vô tội nữa.
Vốn dĩ tinh thần Phương Hoa đã được chuẩn bị sẵn sàng nhưng khi mắt đen liếc nhìn thấy Trịnh Thành Dương bước đến, Phương Hoa nhìn thấy hắn, bàn tay cầm con dao trở nên run rẩy.
Cô nuốt xuống sợ hãi, nhìn người đàn ông kia vẽ ra kiêu ngạo kiên định "Trịnh Thành Dương, anh tức giận lắm phải không?"
Hắn nhất định sẽ rất tức giận, bởi vì cô đã hại Lâm Khả My, đôi mắt Phương Hoa gắt gao bám lấy hắn. Nhưng biểu tình của hắn cũng không có mấy thay đổi, ánh mắt hắn chỉ nhìn đăm đăm vào con dao trên tay cô, hắn nhìn sang Trần Nghĩa đang ôm Lâm Khả My "Đưa Khả My đi đi."
Bác tài cùng Trần Nghĩa nhanh theo giao phó nhanh đưa Lâm Khả My đến bệnh viện, Trịnh Thành Dương thản nhiên bước đến trước mặt cô. Nhưng hắn chỉ vừa bước đến một bước, con dao trên tay lập tức chĩa vào cổ họng chính mình, tình hình cực kì nghiêm trọng, sợ là cô sẽ liều mình làm bậy "Đừng đến gần tôi."
Ánh mắt sắc bén nhìn hành động của cô, đã dự trù Phương Hoa sẽ hạnh động như thế nhưng hắn vẫn bước đến một bước, con dao lập tức chạm vào làn da cổ non rỉ ra máu tươi.
Đúng vậy, Phương Hoa lúc này cô có thể thẳng thừng đâm con dao này xuyên vào cổ họng chính mình. Cô không tha thiết gì cuộc sống này nữa, nếu anh dám bước thêm một bước, cô đảm bao con dao này sẽ xuyên vào chính mình, kết thúc một cuộc đời đau khổ.
Trịnh Thành Dương lập tức dừng lại, gương mặt không lộ ra bất kì biểu cảm nào, bình thản đáp "Nếu em có vấn đề gì thì mẹ em sẽ làm sao?"
Ánh mắt Phương Hoa động đậy, đau khổ lên tiếng "Anh cũng đâu có thả tôi đi."
So với cái chết thì ở lại chỗ này còn đau khổ hơn, Phương Hoa mím môi yêu cầu "Hoặc là anh thả tôi."
"Tôi đã nói là sẽ thả em" Trịnh Thành Dương khoanh hai tay trước ngực uy nghiêm, mắt đẹp nghiêm lại "Khi mà tôi chơi chán em không phải sao?"
"Tôi không muốn chơi cùng anh nữa" Phương Hoa lắc đầu, tay cầm con dao vẫn kiên định dí sát vào làn da.
"Mẹ em trong tay tôi" Hắn nhúng vai, thản nhiên ngồi xuống sofa, tựa tay vào ghế nâng càm ngắm nhìn cô đứng đó dằn co với chính mình.
Mi tâm Phương Hoa cau có, tư tưởng đấu tranh mãnh liệt, nếu như cô ngay lúc này tự giải thoát cho chính mình, cô sẽ được tự do, cô sẽ không sống trong sự nhục nhã đau khổ này nữa. Không cần đau đớn những lúc lên cơn thèm thuốc, không cần bị hắn khinh thường nữa.
Đó là sự giải thoát mà cô ao ước, sẽ không còn những chuỗi ngày mà từ thể xác đến linh hồn ngày càng tàn lụi nữa. Nhưng nếu cô lựa chọn nó, cô sẽ bỏ lại mẹ Phương một mình ở cõi đời này, anh hai đã rời bỏ mẹ, cha cũng rời bỏ mẹ, đến cả cô cũng rời bỏ mẹ mà đi sao?
Đôi mắt mệt mỏi khẽ chớp, thở ra một hơi nặng nề, mi tâm cuối cùng cũng giản ra. Phương Hoa không thể để lại mẹ Phương, cô thả lòng bàn tay buông ra con dao, con dao bằng sắt rơi xuống sàn nhà phát ra âm thanh len ken, cả cơ thể cũng thả lỏng lùi bước.
Trịnh Thành Dương lạnh giọng "Trở về phòng."
Hai chị hầu nhanh chạy đến đỡ lấy vai nhỏ, dìu cô về phòng, khi bóng dáng Phương Hoa đi khỏi. Mi tâm Trịnh Thành Dương lúc này mới buông ra một chút, người khác sẽ không nhận ra hắn ta đã căng thẳng, đôi mắt hắn đăm đăm nhìn vào con dao nằm trên sàn nhà kia.
Chỉ một tia hốt hoảng lướt qua rồi biết mất.
Đóng lại cửa, Kim Ngân lập tức nặng giọng trách móc "Tại sao em lại làm như vậy?"
"Nếu em bỏ chạy đã tốt rồi" Mỹ Anh cũng tức giận, Phương Hoa ngồi ở trên giường bật cười. Nhớ đến gương mặt tức giận căm ghét của Trần Nghĩa giành cho mình, cô mới cảm thấy bản thân làm thật đúng.
"Cậu ta vốn không hề tin tưởng em, bảo cậu ta giúp em thoát khỏi đây sao?" Chuyện đó thật nực cười, hơn nữa giữa lời cô và Khả My, Trần Nghĩa lúc nào cũng tin tưởng Khả My hơn cô.
Lâm Khả My chính là kẻ hại cha cô, Phương Hoa phải đòi lại, dù ít hay nhiều cô cũng phải đòi lại, cho nên cô đã quyết định không bỏ chạy. Ngược lại, cô muốn lấy một mạng của Lâm Khả My.
"Nhưng mà em..." Mỹ Anh tức giận dậm chân, quay bước rời đi ra ngoài, Kim Ngân cũng chẳng nán lại.
Khi phòng chỉ còn một mình Phương Hoa, cô đứng dậy chạy vào nhà tắm, mở ra vòi nước rửa tay, nhìn máu của Lâm Khả My dính trên đôi bàn tay của mình.
Thật dơ bẩn.
Phương Hoa cũng nhanh lấy quần áo tắm rửa, đến mùi sà phòng lan toả khắp nơi, khi mũi không còn ngửi thấy mùi tanh kia nữa mới ngừng lại.
Ngồi trong bồn tắm đầy sà phòng, cô gái thầm lặng rơi nước mắt, hơi thở cũng trở nên nặng nề, giọng nói thì thầm thều thào phát lên trong không gian tĩnh mịch.
"Con nhớ mẹ quá..."
Vừa nãy, nếu không vì mẹ Phương, thì Phương Hoa đã tự giải thoát cho chính mình. Nhưng nếu Phương Hoa làm như vậy, cô sẽ bỏ lại mẹ Phương đơn độc ở thế gian tàn nhẫn này. Nghĩ vậy nên Phương Hoa mới ngừng lại, sự thật rằng ở nơi này còn tàn khóc hơn cả địa ngục.
Phương Hoa hít thở thật sâu, cuộc đời mà cô vốn nghĩa sẽ thật tươi đẹp, năm mười tám tuổi mà cô từng mường tượng sẽ thật thú vị. Tất cả chỉ là do cô tự ảo tưởng, thực tế cuộc đời Phương Hoa tàn khốc đến mức quỷ chê ma khóc.