Nhu Hận Nhược Yêu, Bao Giờ Anh Yêu Em? (Tư Tình Phương Hoa)

Chương 20: Niềm tin giả dối




Dứt lời, hắn buông tay, Phương Hoa ngã xuống sàn lạnh. Cô ho sặc, tay sờ sờ cổ, khó khăn hít thở, vừa rồi tưởng chừng bị hắn bóp chết.

"Khụ khụ... Anh nói... Có ý gì?" Phương Hoa sặc sụa, ngước nhìn kẻ đang đứng cao cao tại thượng kia.

Phương thị từ Trịnh gia? Anh nói hàm hồ gì cơ chứ, mắt to nhìn con người đang nổi giận, Phương Hoa đơn nhiên không tin tưởng lời hắn, hai chân nhanh chóng đứng dậy, đối diện với hắn "Anh đừng có ăn nói hàm hồ, Trịnh gia là Trịnh gia, liên quan gì đến Phương gia, tôi căn bản không quen biết anh."

Cho nên anh đừng làm vẻ giống như đã quen biết cô từ trước nữa, có cố gắng đến mấy cô cũng không có ấn tượng với gương mặt của anh.

"Gia đình cô bây giờ chính là Trịnh gia năm đó thôi" Hắn cười khổ, cô trừng trừng mắt nhìn hắn, trong đôi mắt đỏ ngầu vì thù hận của hắn hiện lên đau khổ.

Một tầng trong suốt xuất hiện trong mắt hắn với ánh mắt đỏ rực lấp lánh kia, tầng tầng lớp lớp đầy căm thù, hắn haha cười, giọng nói khàn đặc "Trịnh thị toàn bộ vào tay Phương gia, gia đình mắc nợ lớn, cha vì không chịu được áp lực và nợ nần phải tự sát, mẹ tôi thần trí không ổn khùng khùng điên điên. À, đúng rồi..."

Hắn liếc mắt, môi nhếch thành nụ cười "Tình cảnh hiện tại của cô bây giờ chính là em gái tôi năm đó, chỉ 15 tuổi bị hiếp chết."

Phương Hoa bị doạ, không tin vào những gì nghe được, mắt mở to nhìn người đàn ông trước mắt "Anh nói bậy!"

Trịnh Thành Dương nới cởi ra cà vạt "Là anh trai cô hiếp em gái tôi."

Giống như một tiếng sét đánh ngang đầu Phương Hoa, đùng một phát đau đến tận óc, trái tim cũng phát giác tê tái, toàn bộ Trịnh thị vào tay Phương gia, khiến Trịnh lão không chịu nổi áp lực tự sát, Trịnh phu nhân điên điên khùng khùng sao?

Còn có cả em gái hắn, bị anh trai cô hại đến chết ư? Những chuyện này cô chưa từng nghe qua, những chuyện lớn như vậy cô chưa từng được đề cập đến.

"Anh... Anh có bằng chứng không?" Phương Hoa lắc lắc đầu, không phải như vậy, cha mẹ không phải như vậy, anh hai không phải người như vậy.

"Chuyện này đơn nhiên được Phương gia cô giấu, tài tình như cái cách tôi nhốt cô ở đây vậy, không một ai biết" Trịnh Thành Dương nở môi cười, một nụ cười chiến thắng, cởi ra thắc lưng "Muốn xác minh thì tìm cha mẹ cô đi, tiếc là để tôi chơi chán cô mới được rời."

Phương Hoa lắc đầu, bị những lời hắn nói làm cho niềm tin trong cô sụp đổ, hơi thở dồn dập nhìn người đàn ông đang tiến đến về phía cô, lắc đầu dữ dội "Chuyện này... Anh nói bậy, Trịnh Thành Dương anh lừa người."

Nghe đến tên mình, hắn giống như dừng lại một giây, gương mặt trở nên khổ sở khinh bỉ "Phương Hoa, nói ra tên tôi như vậy rồi em cũng không nhớ được một chút gì sao?"

Đến hôm nay cô mới gọi tên hắn, đã bao ngày cô chỉ gọi hắn là Trịnh thiếu, cuối cùng cô cũng đã nhớ ra tên hắn sao? Nghe hai chữ Trịnh thiếu từ miệng cô bao ngày đã khiến hắn phát ngán, bây giờ nói ra tên hắn như vậy, cô cũng không có chút ấn tượng nào sao?

Nhìn cô nhỏ sợ hãi, cả gương mặt trắng bệch, đôi mắt thuần khiết nhuộm màu nước mắt, hắn biết rằng niềm tin của cô bao lâu nay đang vụng vỡ.

Càng tốt, càng đau khổ cô sẽ hiểu được hắn của mười năm trước, so với hắn khi ấy thì đau khổ của cô hôm nay còn chẳng thể so bì.

Bao nhiêu đây đã là gì đâu? Cô phải nếm trải cảm giác thân bại danh liệt bất lực nhìn người thân từng người từng người một rời xa thế giới này mới phải.

Nói về trả thù, đáng lí ra phải cho mọi việc trùng khớp, cha bị dồn vào đường cùng tự sát, mẹ khùng khùng điên điên, em gái bị hiếp đến chết. Đáng lí ra, hắn phải hiếp chết con người trước mặt hắn, hắn phải giết chết cô từ khi cô tròn mười lăm tuổi.

"Phương Hoa, nói ra tên tôi như vậy rồi em cũng không nhớ được một chút gì sao?" Câu nói ấy lần nữa phát ra trong tâm trí Phương Hoa.

Anh muốn cô nhớ cái gì? Cô không hề có bất kì ấn tượng nào với anh cả.

"Ách..." Bị hắn ném lên giường, Phương Hoa nhanh chóng lùi vào phía trong góc, hận bản thân không thể xuyên qua bức tường này "Không được."

Không được sao? Trịnh Thành Dương không nhịn được cười cợt "Hôm qua thờ ơ như thế hôm nay có gì phải sợ?"

Phương Hoa hai tay ôm lấy bã vai chính mình, cái gì thờ ơ, chẳng phải cuối cùng đều là nằm dưới thân hắn rên rỉ không ra tiếng, cuối cùng bị hắn kéo đến thiên đường dục vọng rồi lại ném xuống địa ngục hoang dại hay sao? Cô kháng không được hắn.

Những chuyện vừa nghe được, lại quá mức tưởng tượng của cô, Phương Hoa đã nghĩ mình có một gia đình hạnh phúc, ba mẹ vẫn yêu thương nhau, anh trai thương yêu cô nhất.

Nhấc thời không thể tiếp nhận được thông tin rằng anh hai đã từng làm như vậy với em gái của người khác, đều này khiến cô cảm thấy ghê tởm. Còn cả cơ ngơi của Phương gia, làm sao lại có thể từ Trịnh gia, bao năm qua đều là lừa gạt cô sao?

Việc cha ngoài tình, có một người con gái bằng tuổi cô, cô còn nghĩa đó là chuyện rất khủng khiếp. Nhưng những chuyện cô vừa nghe còn kinh khủng hơn, Phương Hoa vội lắc đầu, cô cần có thời gian để tiếp thu thông tin vừa rồi "Không được, không phải như thế."

Trịnh Thành Dương bắt lấy chân nhỏ, kéo về phía hắn, nhanh chóng lột trần cô gái nhỏ "Chính là như thế."

"Không..." Phương Hoa bật khóc, nước mắt bắt đầu lưu tiếc, Trịnh Thành Dương nắm lấy đùi ngọc, thô lỗ đem to dài đâm vào, đau đớn khiến cho cô gái nấc ra một tiếng khóc, trong màn đêm tĩnh mịch của căn phòng vô tận này, tiếng khóc đến thê thảm.

"Phải, khóc lớn lên, đau lắm phải không?" Hắn cười khổ, nhìn Phương Hoa thống khổ, hắn càng vừa lòng hả dạ, bởi vì em gái hắn cũng đã từng bị anh trai cô gái này làm cho nhục nhã, uất ức đến tự sát.

Nhìn cô gái vì đau đơn cay mày, mi tâm hắn cũng chau chặt lại, hình bóng em gái nhỏ cũng đau đớn như vậy xuất hiện, lập tức khiến hắn muốn chửi thề nghiến răng ken két.

"Anh đừng như vậy... Không muốn nữa..." Đã hai ngày liên tiếp bị hắn dày vò cả đêm, nơi đó rất đau, cô không thể tiếp nhận thêm nữa, Phương Hoa hít hít cái mũi, hai tay cố gắng đẩy cơ thể của hắn dù không xê dịch đi một chút nào. Hắn bắt đầu vận động điên cuồng, âm thanh la ba lạch bạch quen thuộc kia liền phát lên, khiến cho ai nghe thấy cũng phải má đỏ tim đập.

Phương Hoa lại bắt đầu rơi vào dục vọng mơ hồ, mơ màng rên rỉ. Vừa đau rát, giống như da thịt cứ bị chà vào một vách tường thô kệch, vừa hoang dại sung sướng, tư vị của dục vọng. Hai cảm xúc trái ngược đánh úp cô, khổ sở bật khóc, thống khổ rên rỉ.

"Không muốn lại ướt như thế? Hưởng ứng như thế sao?" Hắn rít một hơi, điên cuồng hơn đâm vào, Phương Hoa chỉ có thể túm chặt ga giường, cả cơ thể căng cứng, hông nhỏ còn nâng lên hưởng ứng từng nhịp va chạm của anh ta.

Đó là phản ứng cơ thể, Phương Hoa không thể kháng, cô chỉ có thể khóc nức nở, tóc bết lên gò má, mồ hôi ướt đẫm dù điều hoà vẫn bật, cả cơ thể ửng đỏ.

"Xin lỗi..." Rên rỉ, chua xót lên tiếng, mặc dù những chuyện này, Phương Hoa không có làm gì sai cả, cô chỉ có thể khổ sở cầu xin, mong anh có thể nhanh nhanh buông bỏ cô.

"Tôi xin lỗi... Huhu... Xin lỗi..."

Đúng thật, ở thế giới này luôn có những người chỉ muốn đổ tất cả lỗi lên người khác, mặc dù họ vô tội. Và luôn có những chuyện bị che dấu, một khi vỡ ra nó đánh sập tất cả niềm tin, tự hào và hi vọng.

Buổi trưa, Phương Hoa mới tỉnh dậy, hành động đầu tiên khi tỉnh giấc chỉnh là nhìn đăm đăm vào trần nhà trắng tinh. Sau đó, giọt nước mắt trong suốt theo khoé mi chạy xuống thấm vào chiếc gối.

Nằm như vậy, nhưng giữa hai chân liền đau rát phản ứng, hiện thực sao tàn ác như thế? Phương Hoa đã tin tưởng vào tình cảm của ba mẹ, đã tự hào về anh trai như thế.

Tất cả đều lừa gạt, đều lừa gạt cô.

Cánh cửa phòng mở ra, hai chị hầu đi vào, nhìn thấy cô tỉnh liền dò hỏi.

"Em dậy rồi? Muốn ăn trước hay là tắm trước?"

Phương Hoa vẫn nhìn lên trần nhà trắng xoá, khẽ hỏi "Phương gia như thế nào rồi, có phải đã phá sản rồi không?"

Hắn đã nói, Phương gia hiện tại chính là Trịnh gia năm đó, vậy hiện tại...

Kim Ngân chỉ có thể nhẹ nhàng "Ừm."

Bởi vì chị biết, là cậu chủ đã nói, hôm qua có vẻ như Phương Hoa đã nắm được mọi chuyện.

"Mẹ em có phải đã bệnh rồi không?"

"Mẹ em đang điều trị rồi, em không cần lo lắng" Câu đáp của Mỹ Anh phần nào cũng trả lời cho câu hỏi của Phương Hoa.

Nước mắt càng nóng hổi, mắt cô như sắp phát nổ, Phương Hoa thẩn thờ "Vậy... Ba em, có phải đã mất rồi không?"

Kim Ngân và Mỹ Anh chần chừ, đến khi Phương Hoa không nhìn trần nhà nữa, đầu nghiêng về phía hai chị "Có phải là tự sát không?"

Hai chị hầu im bặt, chỉ nhẹ gật đầu, lúc này Phương Hoa lập tức nấc lên kèm một câu hỏi từ từ "Vậy em phải biết làm sao đây?"

Một câu hỏi mà chính cô cũng không biết, giống như con chó nhỏ lạc đường về nhà. Phương Hoa nằm khóc, hai tay ấn lên mắt nức nở.

Cha tự giải thoát cho cha, thế còn mẹ, mẹ bệnh như vậy ai sẽ lo cho mẹ? Chuyện do cha gây ra, tại sao bây giờ lại để hai mẹ con cô gánh. Từ việc cha có con riêng, con riêng kia cũng tìm cô, cha hãm hại gia đình người ta, cơ ngơi nhà người ta. Người ta cũng tìm cô, anh trai cô, một người mà Phương Hoa tôn sùng, cũng làm hại người khác.

Anh cũng có em gái, anh thương cô như thế nào? Tại sao lại có thể hãm hại em gái của người khác.

Càng lúc càng nhiều câu hỏi, sự thật khiến cô cảm thấy ghê tởm quá, hình ảnh nụ cười của gia đình ấm áp hiện lên trong đầu cô dần nức nẻ. Cảm giác mọi niềm tin đều đổ vỡ, suy cho cùng cả cuộc đời cô không có gì là thật cả.

Chỉ toàn lừa bịp.