Cả thế giới này chê cười cũng chẳng đến lượt anh, anh có thể đăng đoạn video đó ở bất kì đâu, chỉ cần hủy hôn là được.
Một đòn chỉ mạng vào tim Vũ Minh Tân, từng sợi dây thần kinh căng thẳng, ngay lập tức anh đứng bật dậy, đôi mắt đen ánh lên tia lửa đen đằng đằng sát khí, câu trả lời cho việc đó, chắc chắn là không!
Bằng mọi giá, Huỳnh Giai Mẫn phải kết hôn cùng anh.
Bước đến trước mặt cô, cô gái trong cơn mê sản choáng ván sốt dầu, Vũ Minh Tân cũng không để tâm, bàn tay to bắt lấy tay cô kéo đến giường ngủ. Một cái hất tay nhẹ cũng đã đủ làm cơ thể yếu ớt kia ngã xuống, anh trèo lên người cô, trừng trừng như sói đen khát mạng "Không được, cả đời này em cũng chỉ có thể ở cùng tôi."
Đoạn ghi hình đã vô nghĩa, cô không lo sợ nó nữa, cho đến lúc này dù có đè cô dưới thân, Huỳnh Giai Mẫn cũng chẳng mấy lo sợ nữa, thản nhiên nằm đó như một chiếc xác không có bất kì một phản kháng nào. Bàn tay sốc lên quần áo ngủ, trực tiếp ném quần áo xuống giường.
Khi cô đã trần trụi, da thịt ấm nóng đầy vết hôn của đêm trước, bàn tay hướng đến đồi nhũ mềm, một giây trước khi chạm vào, Vũ Minh Tân đột nhiên ngừng lại. Giống như người máy mất kết nối ngừng lại một chút, Huỳnh Giai Mẫn không hề phản ứng, cô không muốn hao phí sức lực, hiện tại cô đã đủ mệt mỏi lắm rồi. Đầu óc choáng váng đến mơ hồ, mũi nghẹn cứng chỉ có thể hô hấp bằng miệng, đôi mắt nóng rực đỏ hoe sưng húp lên, đến cái chớp mắt cũng làm đôi mi đau rát.
Anh ngừng lại, bàn tay còn chưa chạm vào người cô, Huỳnh Giai Mẫn đã sớm chuẩn bị trước tâm lý, đột nhiên anh ngừng lại, cô cũng có ngạc nhiên. Mắt tròn nhìn anh, muốn nhìn xem anh đang nghĩ điều gì với tình trạng của hai người lúc này.
Đầu mi tâm anh chau chặt lại, đôi mắt trừng trừng nhìn vào người cô, giống như đang suy nghĩ, đang do dự.
Huỳnh Giai Mẫn nâng môi, nụ cười nhợt nhạt "Anh muốn làm gì cũng được, chỉ cần sau đó hủy hôn thôi."
Đoạn ghi hình không có tác dụng, đến phơi thân trước mặt anh cũng không hề lo sợ, lúc này thứ cô muốn là hủy hôn. Chỉ cần hủy hôn cô có thể chịu đựng mọi thứ, Vũ Minh Tân mắc kẹt trong suy nghĩ, đôi mắt đăm đăm nhìn càng lúc càng đục màu. Anh chóng đỡ cơ thể, đầu mi tâm cứ chau chặt lại cùng đôi mắt đầy do dự, có vẻ như rất khó khăn để quyết định.
Trong đôi mắt anh nổi lên đắng đo do dự, sao lại khổ sở như thế, giọng nói trùng xuống, khoé môi cong lên trông rất khốn khổ "Em đừng ép anh như thế."
Huỳnh Giai Mẫn trái lại vô cùng hạnh phúc, nụ cười mĩ mãn lại chua chát đến nghẹn ngào "Anh cũng đừng ép em nữa... Chúng ta buông tha nhau được không?"
Từng ấy năm trôi qua rồi, đến nay xem như đã không có kết quả, Huỳnh Giai Mẫn không mong muốn gì hơn cả. Vũ Minh Tân cắn chặt răng, đôi mắt trừng lên, trong đó chứa căm phẫn, tức giận cùng bất lực níu kéo.
"Không!"
Anh nâng người dậy, vung bàn tay cởi ra thắc lưng, lôi ra to lớn tự tại, trực diện đâm vào. Giai Mẫn nhăn nhó một chút, cố gắng thích ứng sau đó mặc anh tùy tâm tung hứng.
Cô mềm nhũng, nằm im không phản kháng, từng đợt xâm nhập như bão tố cũng không khóc, không kháng, tùy theo anh luật động mà thở dốc, hơi thở thều thào gấp rút lâu lâu rên rỉ nho nhỏ. Cứ cho rằng chỉ cần anh xong việc, đoạn ghi hình đã không có tác dụng, việc này cũng vô nghĩa, anh sẽ không còn gì có thể ép cô được nữa, cuối cùng rồi cô cũng có thể hủy hôn thôi.
Sẽ chẳng có chuyện gì, đến khi anh đâm sâu lui tận rồi lại đâm sâu, rất nhanh bắn ra những dòng nóng hổi một cách rất kì lạ, anh lại rất nhanh cứng rắn phìn to, tiếp tục đâm vào cô liền phung ra nóng rực.
Những lần trước dây dưa rất lâu anh mới hạ đòn quyết định, hiện tại liên tục những màn rót tràn Huỳnh Giai Mẫn, chỉ cần phìn to thúc đẩy được một lúc liền phung trào, đến mức phía dưới hai người ướt đẫm nhầy nhụa, bụng dưới bị rót đầy tràn căng cứng, lép chép âm thanh đến ngượng người, Vũ Minh Tân lại đâm thật sâu vào, tâm trí anh đau đớn, thần kinh đều muốn nổ tung.
Cúi đầu hôn lên vai xinh, hôn lên lưng trơn mềm, đâm vào một lần mãnh liệt, nhe răng cắn lấy da thịt trên vai lưng, nghiến chặt đến khi mùi máu tươi sộc vào miệng.
"A..." Huỳnh Giai Mẫn cắn môi, đau đớn trên lưng truyền tới, hai tay bấu chặt đệm giường, mặt vùi vào trong nệm kiềm nén cơn đau buốt, anh cùng cơn sốt làm cho đầu óc không được minh mẫn, sớm nhịn xuống không rên rỉ bao nhiêu, lúc này chỉ cần anh động nhẹ liền âm a rên rỉ động lòng.
Cắn chặt da thịt trơn mềm tứa ra máu đỏ, miệng anh toàn mùi máu, phía dưới phung ra âm nóng lần nữa rót tràn. Anh rút ra chính mình mềm ngoặc, bàn tay nắm lấy phân thân mềm, mi tâm đều chau chặt vào nhau, cắn chặt răng tay xoa lấy gậy thịt mềm nhũng, nâng niu gọi dậy nó. Cự long mềm bị kêu gọi, lần nữa ngóc đầu lên, Vũ Minh Tân rít ra hơi thở run rẩy, tay lật ngửa cô lại, lần nữa nhét vào u hoa sưng tẩy.
Cảm giác anh gần như tê liệt đi, Huỳnh Giai Mẫn lúc này sớm không còn tỉnh táo nữa, mất đi ý thức mặc anh sử dụng, tóc dài bung loạn trên giường. Vật kia đi vào, u hoa cứng rắn sưng húp bao chặt lấy nó, chưa đầy một màn thúc đẩy đã phung ra nóng rực.
Huỳnh Giai Mẫn nuốt nước bọt, anh thật sự lạ, mơ hồ bàn tay chạm lên bụng dưới căng cứng, cô không trụ nổi nữa, cảm giác căng đầy đến đỗi muốn đi vệ sinh "Đủ rồi..."
Anh còn tưởng rằng cô không có miệng, cuối cùng cũng chịu lên tiếng, nhưng là Vũ Minh Tân trào phúng cười, phân thân nằm bên trong cô đang dần dần thức dậy cứng lên.
"Vẫn chưa đủ" Bàn tay to chạm lên bụng cô ấn ấn, mỗi lần anh ấn vào Giai Mẫn liền phát run, u hoa co rút mãnh liệt "Hôm nay... Em phải mang nó."
Huỳnh Giai Mẫn mơ hồ nghe thấy, đôi mắt mê mang nhìn trần nhà trắng tinh, trong tiềm thức, lý trí ít ỏi nghe thấy.
Mang nó? Cái gì mang? Mang cái gì nó?
Cô mơ hồ chớp mắt, hơi thở nóng rực nhẹ nhàng run rẩy "M... Mang... Cái gì... Aa..."
Người đàn ông ngự trị ánh lên nụ cười độc tôn, trong đôi mắt đỏ đầy máu hiện lên tia sót thương vụt qua liền biến mất, lạnh nhạt thúc thắc lưng vỗ ra thanh âm lạch bạch.
"Con của chúng ta."
Uy hiếp cô bằng đoạn ghi hình đã vô dụng, anh biết, một mình anh không đủ kiềm hãm cô bên mình, chỉ còn cách trói buộc này, buộc cô vào người anh cả đời.
Đêm nay, nhất định phải mang thai.
Cách một giờ trước...
Huỳnh phu nhân mang bánh nước lên phòng Huỳnh Giai Mẫn, sợ làm phiền con gái cùng chồng sắp cưới lắm nhưng cũng phải có út bánh nước, bà chỉ kịp mở ra cánh cửa.
Một loạt âm thanh đỏ mặt đỏ tai lọt vào lỗ tai bà, âm thanh ngọt ngào làm cho bà Huỳnh không dám tin, con gái đang sốt mà nga, sao có thể. Bà lén bước chân nhỏ nhỏ, chầm chậm đi đến bên cạnh vạch tường, lén đưa mắt vào bên trong xem xét chuyện gì.
Không ngoài tưởng tượng, hình ảnh bê bối trên giường đã lọt vào mắt bà, cảnh tượng Vũ Minh Tân đè xuống Huỳnh Giai Mẫn, gương mặt cô đỏ bừng, nhẹ nhàng rên rỉ không có phản kháng. Bà Huỳnh che mắt che miệng cười, chân bước khẽ đi ra ngoài, nhẹ nhàng đóng trả lại cánh cửa phi xuống tầng dưới.
Đúng là lớp trẻ cháy bỏng quá đi, bệnh mà cũng dính lấy nhau được cơ, nghe nói khi bệnh nhu cầu ôm ấp cũng nhiều, hahah.
Ông Huỳnh thấy bà bê đồ ăn trở về liền ngạc nhiên "Sao vậy? Nói đem đồ ăn lên cho con mà sao lại bê xuống đây?"
"Uầy" Bà Huỳnh hớn ha hớn hở đặt khuây bánh trái xuống bàn, tay cầm lấy miếng táo ăn, nháy mắt đưa thư với ông lão. Huỳnh lão gia ngơ ra, không nhận được thư tín, ông thắc mắc "Chuyện gì?"
"Thì..." Bà Huỳnh chúm chím cười, hai má hồng hồng "Hai con nó bận rồi."
"Bận cái gì thì cũng để bánh nước cho..." Lão đang nói, nghĩ ra được chuyện gì làm cho Huỳnh Lão ngừng, ông bừng tỉnh, hai mắt sáng lên.
"Ồ."
"Ồ" Bà Huỳnh thốt theo, cắn miếng táo trong hạnh phúc "Ối ơi, tôi sắp có cháu bồng rồi."