Huỳnh Giai Mẫn ngủ mê đến trưa hôm sau, tỉnh lại với bộ quần áo từ tối qua, cơ thể mệt mỏi ngâm trong bồn tắm. Ngăm nước rất lâu, trôi qua cả giờ đồng hồ, làn da trên đôi bàn tay, bàn chân nhăn nhúm, mềm ngoặc như người già. Đầu óc cô rất mơ hồ, cái mũi nghẹn cứng, tâm trí không được tỉnh táo, bước ra từ phòng tắm. Từng bước chân chao đảo quay trở lại giường, cô lại tiếp tục ngủ, đến buổi chiều, cả ngày mẹ Huỳnh không nhìn thấy cô đi xuống, bà đi lên phòng kiển tra.
Gương mặt ngủ say không an giấc, đầu lông mày chau lại vào nhau, giống như đang gặp ác mộng. Mẹ Huỳnh nâng tay sờ lên vần trán con gái, nhiệt lượng nóng hổi truyền vào lòng bàn tay làm cho bà giật mình.
Huỳnh Giai Mẫn phát sốt.
...
Mùa hạ về đêm, bầu trời sáng rực đầy sao, từng cơn gió nhẹ mát mẻ thổi, trong một căn phòng ngủ. Trên chiếc giường có đôi vợ chồng ôm nhau ngủ, mẹ bầu nằm nghiêng, chồng từ phía sau ôm lấy cô ấy.
Lâm Khả My đột nhiên tỉnh giấc, có vẻ như hôm nay vẫn khó ngủ như vậy, mặc dù mẹ Trần đã nấu rất nhiều sâm bổ, giấc ngủ cũng chẳng cải thiện được bao nhiêu. Lật người nằm ngữa, bụng đè nặng đến hít thở cũng khó khăn, các chi trên cơ thể bắt đầu ê ẩm, nhất là hai chân, chúng mỏi nhừ.
Lâm Khả My mệt mỏi thở dài, đẩy cánh tay anh ra, lật đật ngồi dậy tựa vào đầu giường, hành động của cô đánh thức Trần Nghĩa, anh bật dậy ngay lập tức "Em sao vậy?"
Lâm Khả My mệt mỏi thở ra một hơi thật nặng, ngón tay nhỏ chỉ về đôi chân mình, đau nhức ấm ức đến mắt rưng rưng long lanh "Mỏi chân."
Trần Nghĩa nghiêng người mở tủ bên cạnh giường, lấy dầu xoa bóp ra, nhanh chóng ngồi dậy với gương mặt tỉnh táo, ngồi ở giữa giường thoa dầu lên chân cô và bắt đầu xoa nắn, nhẹ nhàng xoa nắn từ lớp da thịt. Lâm Khả My tựa đầu vào giường, tận hưởng cảm giác thoải mái, đôi mắt khẽ nhìn anh ngồi xoa bóp cho mình.
Tâm thất nhẹ nhàng rung động, dạo này cô không ngủ được, anh cũng liền không ngủ. Chỉ cần cô thức anh sẽ thức dậy ngồi cùng cô, dù không làm gì cả, có khi chỉ là đợi khi nào cô ngủ được, anh sẽ ngủ, hệt như một cái bóng của Lâm Khả My vậy. Anh giống như đang muốn san sẻ cảm giác mệt mỏi cùng cô vậy, điều đó làm cho cô cảm thấy rất đỗi đáng yêu.
Xoa xoa hai chân, Trần Nghĩa lo lắng nhìn vợ nhỏ "Còn đau chỗ nào nữa không?"
Lâm Khả My ngước đầu, cổ vẹo qua bên trái lại vặn qua bên phải, mặt mũi ủ rũ xụ xuống "Vai."
"Ừ, đến đây anh xoa bóp" Tay vỗ vỗ xuống giường, Lâm Khả My liền nhích chân lết mông đến gần anh, vạch ra vai áo, thoa dầu sau đó xoa bóp, từng động tác đều rất nhẹ nhàng, nâng niu như món bảo vật bằng thủy tinh.
Lâm Khả My cảm giác được xoa dịu một chút, tùy hứng khen thưởng "Ra anh cũng có tài massage như thế."
"Tài cán gì" Trần Nghĩa phì cười, ngón tay cái ấn gáy xoa xoa "Lại chẳng lẽ bỏ mặc em như vậy à? Không biết xoa cũng xoa bừa xoa bậy thôi."
"Hừ..." Lâm Khả My chề môi, rỗi miệng chế giễu một câu "Làm như thương tôi lắm."
Bàn tay đang massage chợt ngừng lại, hai tay anh tựa ở hai vai Khả My, nhướng người về phía trước nhìn cô, thì thầm nhỏ "Nói thế là vẫn nghĩ anh không thương em?"
"Xùy" Lâm Khả My bĩu môi "Yêu thương gì."
Cái miệng nhỏ bĩu ra, vểnh vểnh lên khiến người khác chỉ muốn cắn một ngụm, Trần Nghĩa nhấc mày gật gật đầu, nhìn cái miệng nhỏ không kiềm chế được hôn một cái. Sau đó lui về sau tiếp tục xoa bóp hai vai cho vợ nhỏ, giọng nói từ phía sau the thé vang lên.
"Ừ, đâu có thương gì, tự nhiên quen biết năm sáu năm rồi cưới vậy đó chứ có yêu thương gì, không có yêu thương gì hết á nên bụng nó tự phình vậy đó."
Từng câu phản ứng như mũi tên đâm vào đầu Lâm Khả My, ba bốn mũi tên đè đầu cô cúi xuống. Trần Nghĩa nhếch môi cười, bàn tay nhéo da thịt trên vai cô.
"Có yêu thương gì đâu ha."
Anh... Yêu nghiệt!
...
Huỳnh Giai Mẫn bị bệnh, phát sốt từ buổi chiều, cả một đêm lạnh đến rét run, cả người nóng rực như lửa đốt, đầu óc mê mang mơ màng cả một đêm.
Ngày hôm nay, tỉnh lại vẫn không đủ tỉnh táo, ăn cháo uống thuốc liền nằm trên giường đến buổi chiều. Tiểu Tuyết đến tìm cô, vì chuyện hôm trước cô khóc lóc trong điện thoại, Tiểu Tuyết vừa lo lắng vừa tức giận, đã sắp xếp thời gian công việc ổn thoả đến tìm cô nói chuyện.
Huỳnh Giai Mẫn nằm nguyên cả ngày, lúc này ngồi ở sofa nói chuyện cùng Tiểu Tuyết, bệnh hành đến ngồi cũng đủ mệt mỏi, cái mũi nghẹn đến thở không được, nước mũi chảy như nước mưa, đầu óc nóng hổi choáng váng.
Thuật lại chuyện của cô và Vũ Minh Tân cho Tiểu Tuyết nghe, quả không ngoài dự đoán, Tiểu Tuyết hoá thành tiểu hoả thần công, tay đập một phát đến vỡ mặt bàn.
Bộp.
"Quá đáng!!!"
Bộp bộp.
"Khốn khiếp mà" Quát một tiếng, Tiểu Tuyết như phung ra lửa "Cậu vẫn nhịn được à? Rõ ràng là anh ta sai bây giờ lại hành động như thể người sai là cậu vậy? Mẹ kiếp tên khốn họ Vũ đó."
"Không nhịn thì tớ có thể làm gì được" Huỳnh Giai Mẫn cười trừ, vì cơn sót nóng nên hai mắt cô sưng hồng. Tiểu Tuyết nhăn mày thanh "Vẫn nhịn? Này!"
"Hai năm trước cậu còn có thể cãi ba mẹ từ bỏ học y để chạy theo đam mê mở tiệm hoa thì cớ gì không dám cãi lại hắn?" Huỳnh Giai Mẫn mà Tiểu Tuyết biết, là người không bao giờ uy phục kẻ khác, bản thân muốn gì nhất định sẽ theo đuổi tới cùng, vì sao bây giờ lại cam chịu như thế này?
Huỳnh Giai Mẫn cúi đầu, vấn đề này với việc kia không giống nhau, Huỳnh Giai Mẫn mím môi "Anh ta có đoạn ghi hình... Anh ra sẽ gửi nó cho ba mẹ..."
"Thì đã làm sao?" Tiểu Tuyết trừng mắt, bật ra giọng nói uy lực "Là anh ta cưỡng hiếp cậu, ba mẹ cậu coi được cái đó thì càng bảo vệ cậu hơn, còn nữa anh ta chỉ là doạ cậu thôi chứ cũng không dám tung đoạn hình ảnh đó ra đâu."
Huỳnh Giai Mẫn lắc lắc đầu "Không đâu, anh ta bây giờ khác lắm, không giống như hồi trước đây."
"Vậy cậu cứ như thế này? Bây giờ anh ta đã coi thường cậu, đến khi cưới về anh ta sẽ khinh thường cậu đến mức nào?" Tiểu Tuyết khó hiểu vỗ bôm bốp lên mặt bàn, tức giận mặt mày đều đỏ, đôi mắt trừng lớn "Giai Mẫn cậu trong chuyện gì cũng rất lý trí nhưng hễ mà đụng đến tên khốn họ Vũ đó là cứ như rằng cậu bị mất não, mặc cho anh ta coi thường, anh ta có mạc sát cậu cỡ nào cũng im lặng à? Mà cậu làm cái gì nên tội phải chịu như vậy? Cậu định chọc điên tớ phải không?"
Dưới trách móc chất vấn của Tiểu Tuyết, Huỳnh Giai Mẫn không nói được lời nào, đầu óc choáng váng mệt mỏi, mũi nghẹn đến giọng nói khàn đi "Chuyện này khi nào khoẻ tớ sẽ nghĩ kĩ lại, bây giờ không suy nghĩ được gì cả."
"Hừ" Xoay mặt đi, Tiểu Tuyết bực bội cuộn lại lòng bàn tay, cảm thán một câu "Chuyện gì cũng giải quyết được chỉ mỗi chuyện với hắn ta là cậu chẳng ra làm sao."
Cánh cửa phòng bị đẩy ra, hia người ngồi ở sofa theo phản xạ hướng mặt về cửa, người đàn ông trong câu chuyện xuất hiện. Anh đứng bên cửa với gương mặt lạnh, giọng nói cường nghị lạnh nhạt.
"Hai người là đang nói tôi thì phải?"