Nhu Hận Nhược Yêu, Bao Giờ Anh Yêu Em? (Tư Tình Phương Hoa)

Chương 194: Danh phận




Đến khi Giai Mẫn về đến nhà, bước chân khập khiễng đi vào tring nhà, sắc mặt trắng bệch như một xác chết. Hôm nay cô về trễ hơn mọi ngày cả giờ, nhưng ông bà không hề lo lắng vì đã sớm nhận được tin nhắn của cậu con rể.

Trước khi chạm mặt cha mẹ, Huỳnh Giai Mẫn bày ra nụ cười gượng gạo, bước vào bên trong nhà. Ông bà quả thật không nhìn ra, Huỳnh Giai Mẫn thuận tiện đi lên phòng, đến khi cô nằm xuống giường mềm mại ấm cúng, cơ thể mỏi nhừ đau đớn từng nơi ê ẩm. Mệt mỏi đến mức chỉ vừa nằm xuống giường liền thiếp đi, đến quần áo cũng không thay.

Ngủ một giấc thật dài thẳng đến trưa hôm sau.

Phương Hoa và Tiểu Linh ở cửa hàng, buổi sáng không thấy chị chủ, Tiểu Linh gãi đầu "Dạo này tuần suất chị chủ không đến cửa hàng hơi nhiều rồi nha."

Trước đây chị chẳng khi nào bỏ cửa hàng như thế cả, trừ khi vào những dịp thật sự quan trọng bắt buộc chị phải đi mới không đến cửa tiệm. Dạo gần đây lại thường xuyên đến lạ, làm cho Tiểu Linh không khỏi cản thấy kỳ lạ.

Phương Hoa cười trừ, nghĩ đến tối qua ba người ngồi một xe, căng thẳng đến mức nghẹt thở, chắc hẳn chị ấy không muốn lặp lại tình trạng hôm qua nên mới lánh mặt đi, Phương Hoa chẳng nghĩ ngợi gì nhiều.

Đến buổi chiều, Phương Hoa và Tiểu Linh nhận được tin nhắn của chị chủ, bảo rằng sẽ đóng cửa hàng một thời gian. Sau khi ổn định lại thì mới mở lại cửa hàng, tiền lương đã được chuyển khoản. Tiểu Linh vô cùng thắc mắc nhưng cũng không dám hỏi chị, Phương Hoa đọc được tin nhắn lại cảm thấy vui, chắc hẳn là chị nghỉ vì để chuẩn bị cho lễ cưới.

Thật là tốt quá rồi.

Bởi vì vậy mà Phương Hoa cũng tan làm sớm, cô trở về nhà, hôm nay đến lược Phương Hoa mở cửa chào đón hai cha con. Cánh cửa mở ra, Hiểu Minh nhìn thấy mẹ liền chạy ồ đến ôm lấy chân cô, hí hửng "Mama hôm nay về sớm quá."

Vậy là có người chơi với bé con rồi!

Căn hộ nhỏ ở một chung cư, đầy tràn tiếng cười trẻ con, nghe thấy ấm cúng vui bụng. Người cha đứng trong bếp nấu ăn, người mẹ cùng con gái ngồi ở bàn ăn, bày đồ chơi lên bàn ăn cùng nhau chơi đồ hàng. Lâu lâu Phương Hoa lại bị âm thanh nấu nướng xì xèo thu hút ngước mặt lên nhìn vào bếp, bóng dáng Trịnh Thành Dương đứng trong bếp làm cho cô mềm nhũng. Cứ thế rơi vào trầm luân ngắm nhìn anh nấu ăn, bé con không bị thu hút bởi âm thanh, mải mê chơi đồ hàng.

Đến khi cái mũi nhỏ nhỏ ngửi được mùi hương thơm ngon, chiếc mũi theo hương thơm hít lấy hít để, ngước mặt nhìn vào bếp, tròn mắt thơ ngây, hít thêm vài hơi nữa.

"Úi, thơm quá."

Kèm theo cái chép miệng chẹp chẹp thể hiện sự mong chờ.

Hương thơm ngất ngây con gà tây, Phương Hoa mê ngắm anh nấu, hoà quyện cùng mùi hướng càng làm cô mê đắm. Đến khi chuông cửa reo lên, Phương Hoa mới tỉnh ngộ, đứng dậy đi ra ngoài cửa.

Không biết là ai không thể tùy tiện mở cửa, đi đến bên cạnh cánh cửa thông qua lỗ soi nhỏ nhìn ra bên ngoài. Gương mặt già dặn của cha xuất hiện, Phương Hoa giật bình bước lùi, nhanh chóng chạy vào trong nhà bếp. Chẳng kịp nói gì chạy đến tắt bếp của Trịnh Thành Dương, nắm lấy anh cùng Hiểu Minh kéo vào trong phòng ngủ.

"Mau, hai người ở trong phòng ngủ" Kéo cả hai phòng ngủ, con bé vẫn chưa hiểu chuyện gì ngơ ngơ ra. Tính đột phá bất ngờ này, Trịnh Thành Dương cũng hoá thành ngơ ngác.

Nhìn thấy anh ngơ ra, Phương Hoa giải thích ngắn gọn "Cha em đến, hai người chịu khó ở trong này một lúc đi."

Ngay sau đó cô đóng lại cửa phòng ngủ, chạy vào bàn bếp gom đồ chơi của bé con giấu vào tủ chén dĩa. Đi ra cửa với bộ mặt bình tĩnh nhất, mở cửa cho ông.

"Lúc nãy cha có đi qua chỗ con làm nhưng không thấy mở cửa" Phương Lão đi vào nhà "Cho nên mới đến đây."

"Con cũng mới về một lúc thôi, tiệm hoa tạm thời đóng cửa rồi" Phương Hoa đáp.

"Mùi gì thơm thế?" Vừa bước vào nhà đã ngửi thấy mùi đồ ăn thơm ngon.

Phương Hoa vội cười, chỉ vào trong bếp "Con đang nấu đồ ăn đó mà."

"Con nấu ăn?" Phương Lão trợn mắt, ngạc nhiên đến hốt hoảng "Con cũng biết nấu ăn à?"

Trong ký ức của ông, Phương Hoa đã bao giờ bước vào bếp đâu? Không hề có việc coi cầm lên con dao bật bếp bật nút nha, thật sự bất ngờ đến sốc nhẹ.

"À thì... Con học nấu ăn gần đây" Biện minh nhanh, cô thắc mắc hỏi "Cha đến có chuyện gì hả?"

"Không thấy ở tiệm biết con ở nhà nên ghé ngang hỏi thăm, nhắc con đến thăm mẹ, mẹ nhớ con rồi đó" Phương Lão đáp, ông ngồi lên bàn trà, Phương Hoa mang ra một cốc nước ấm.

"Tiệm hoa cũng đóng rồi nên từ mai con sẽ rảnh, mai con sẽ qua."

"Ừ, ở đây cũng một mình, sao con không dọn đến chỗ cha ở, tiện chăm sóc mẹ con luôn" Phương Lão ngõ ý "Dù gì bây giờ cũng đâu có đi làm."

"..." Đối với yêu cầu vô cùng hợp lý này, Phương Hoa muốn tìm cách chối bỏ cũng khó, cô cười khổ "Để con xem lại..."

"Xem lại cái gì, con gái con đứa ở một mình có gì tốt, nghe lời cha chuyển đến chỗ cha đi."

Không phải một mình, là ba mình nga.

"Con sống ở đây quen rồi" Phương Hoa mím môi, mắt liếc sang trái rồi lại sang phải, Phương Lão liếc mắt "Cha nói vậy đó, con liệu mà xem xét đi."

Ông đến chỉ ngồi uống nước và nói chuyện cùng cô, hỏi thăm tình hình mối quan hệ của cô và luật sư Vũ, đơn nhiên cô bảo rằng vẫn rất tốt. Hai cha con nói chuyện một lúc, đa số về tình trạng của mẹ cô và bảo rằng ngày mai nên đến chơi cùng mẹ, sau đó thì ông rời đi, khi cô đi vào phòng ngủ thì hai người một mặt lớn một mặt nhỏ đã chừ bự ngồi ở trên giường.

Bé con ngồi trong lòng Trịnh Thành Dương, cầm quyển tạp chí toàn hình ảnh, anh nửa nằm nửa ngồi ôm con bé.

"Hừ..." Ném đi tạp chí một cái bép lên phần giường trống, bé con hất mặt giận dỗi "Một tiếng rồi."

Papa và bé từ nãy giờ không được phép nói chuyện lớn, không được mở tivi, không được vui cười, chỉ có nhìn hình tạp chí cả giờ đồng hồ, bé giận là đơn nhiên nga, đang chơi vui đột nhiên bị dồn vào phòng chơi trò chơi con hến hà.

Phương Hoa cười khổ, muốn cầu cứu nhìn anh "Bất đắc dĩ mà."

"Hựm, không biết đâu" Hất mặt, vểnh môi "Bắt đền mama."

Phương Hoa đi đến bên giường, tay bắt lấy bé con ôm hôn lên hai chiếc má "Rồi rồi, tí nữa mama chơi cùng con."

"Vậy còn được" Hiểu Minh đá đầu lông mày, cái môi chúm chím muốn cười, trèo xuống giường chỉ ra ngoài "Đi ra được chưa mama?"

"Được rồi."

"Yeahh" Con bé giơ hai tay lên cao, chân chạy ra ngoài, dáng vóc lùn tũn cái mông lắc lắc chạy đi đáng yêu vô cùng. Trịnh Thành Dương cũng bước xuống giường, Phương Hoa cũng liền đứng dậy chuẩn bị đi ra ngoài.

Đột nhiên Trịnh Thành Dương ôm lấy cô từ phía sau, hai tay vòng ra trước ôm lấy cái bụng nhỏ, cúi đầu tựa lên bã vai ngửi ngửi, thổi phù một hơi nóng lên vành tai Phương Hoa. Cô lập tức bốc khói, rùng người một cái, tóc gáy dựng đứng lên, ltay chụp lấy vành tai nhạy cảm của mình bảo vệ.

Liếc mắt nhìn anh "Muốn gì đây?"

"Hừ... Giống con" Anh bĩu môi "Dỗi rồi, mama đền đi."

Đền cái quạt mo, anh biết là tình huống nguy cấp mà còn... Cơ mà cái gì? Dỗi đó ư?

Gỡ tay anh ra, xoay mặt lại trừng trừng mắt đẹp, ánh mắt kì thị nha, bàn tay còn xoa xoa vành tay mình làm dịu đi sự dợn óc kia.

Trịnh Thành Dương bước tới, hai tay giơ lên khoanh lại trước ngực, cúi đầu thấp xuống gần cô hơn một chút. Giọng nói âm trầm phát ra, từng hơi thở phản phất "Em không định cho anh danh phận đấy hả?"

Nghe sao mà tủi thân quá, uất ức quá.

"Bạn trai hờ cậu Vũ kia thì được công khai, còn người xứng đáng đứng sờ sờ trước mặt em thù phải trốn trong phòng ngủ."

Mi tâm Phương Hoa nhấc lên, nghe sao lại đáng thương quá đi.

"Quá đáng" Trịnh Thành Dương hất mặt, bĩu môi, bộ điệu này là sao chép của Hiểu Minh đi "Thật quá đáng, không cho tôi chút danh phận nào cả."

Phụt!

Phương Hoa cắn trúng lưỡi mất, cô muốn cười nha, miệng nhỏ méo mó, kiềm nén lại nụ cười hạ xuống vành môi mi tâm chau lại ấy thế mà miệng cô cứ méo lên như muốn méo đến tận mang tai "Haha."

Kết quả mày thì nhăn mà miệng lại cười, một gương mặt rất quỷ dị haha lên. Không nhịn được, cô bật ra ha hả, cơ mà người ta dỗi lại cười như thế thì thật là bất lịch sự, không được cười!

"Á há há."

Câu nói "Không cho người ta danh phận" Kia cứ lặp đi lặp lại cùng bộ dạng hất mặt bĩu môi phiên bản lỗi của Hiểu Minh kia, cô thật sự không nhịn được méo cả miệng.

Cười đến mỏi hàm răng, đau ruột thừa, chảy nước mắt rớt nước mũi, Phương Hoa chùi chùi khéo mắt ướt ướt, Trịnh Thành Dương đã nghiêm mặt trừng mắt với cô. Phương Hoa thu lại nụ cười, cứ phụt phụt ra liền nín lại, chùi nước mắt.

Bộ dạng nghiêm mặt kia, cô cũng không dám cười nữa, phạm thượng phạm thượng.

Nắm lấy tay anh "Anh muốn danh phận?"

"Vậy đi gặp cha với em là có ngay danh phận mà, đi liền đi liền" Kéo tay anh, Trịnh Thành Dương chề môi, đứng yên như tượng không nhút nhít tẹo nào "Thôi không cần, dỗi rồi."

"Thiệt tình" Phương Hoa buồn cười, bước đến gần anh, đứng trước mặt nhón chân nhỏ lên, hôn lên môi anh, hai cánh môi chạm vào nhau chụt một âm "Rồi, đền đấy."

Lông mày Trịnh Thành Dương co giật, bàn tay to nâng lên nâng lên gương mặt thanh tú, cuối đầu hôn lên cánh môi hồng đào. Cại mỡ cánh môi, quét ra hàm răng trắng, bắt lấy lưỡi mềm quấn quyện, trao nhau hơi thở ngọn ngào. Nụ hôn làm cho thân thể hai người nóng lên, đẩy vào lưỡi nhỏ lại kéo ra quấn lấy, cuốn chặt lại mút sâu.

Phương Hoa bị hút hết không khí, anh buông ra cô liền phì phò thở.

"Hôn như này mới đúng" Anh nhếch môi cười, nụ hôn kết thúc trên cánh môi hồng ánh lên vết nước, ngón tay cái liền chạm lên môi cô, lau đu vết nước trên môi hồng "Vì cái miệng em ngọt nên tạm thời không dỗi."

Sau nụ hôn mặt cô ửng đỏ, miệng nhỏ khép mở hít thở, đôi mắt trong veo ánh lên làn sóng, thật chỉ muốn thượng ngay tại chỗ. Nhưng cơm còn chưa nấu, con còn chưa ngủ, Trịnh Thành Dương không thể làng bậy, lau đi vết bóng nước trên môi cô, anh buông ra thiên hạ, gào thét trong lòng hoá thành thì thầm trầm lặng.

"Em nên cảm thấy may mắn khi con chưa ngủ" Thở hắc, Trịnh Thành Dương nâng bước chân đi ra ngoài.

Cô đứng đó, mặt thì đỏ, tim thì đập môi thì run, hai tay lập tức ôm mặt, khói trắng từ lỗ tai phì ra. Nếu con không có ở chỗ này, vừa rồi chắc chắn hai người lại trần truồng đáng nhau cho mà xem.