Những hình ảnh thô tục, khiếm nhã kia, Giai Mẫn không thể nhìn nữa, vội vàng xoay người đẩy mạnh Vũ Minh Tân tách ra khỏi bản thân, cả kinh nặng nề thốt lên "Anh dám?!"
Bị đẩy, bước chân lùi vài ba bước, Vũ Minh Tân vẫn thản nhiên nhếch mép, nụ cười nửa miệng chắc nịch "Dám hay không thì em cứ thử xem."
Ánh mắt trở nên hung tợn, trừng lấy Huỳnh Giai Mẫn, giọng nói âm vực trì trệ xuống dốc, trầm mặc tay giơ lên điện thoại đưa ra mệnh lệnh "Bước xuống nhà ngoan ngoãn cùng ba mẹ sang nhà em hoặc em cứ tự nhiên rời khỏi đây, anh đảm bảo với em, chưa đầy một phút em rời đi đoạn phim này sẽ tới tay ba mẹ em."
"Anh đừng có quá đáng như vậy" Huỳnh Giai Mẫn quát lên, đôi mắt tròn trừng to thất kinh, hoàn toàn không thể tin được những gì đang diễn ra trước mắt cô nữa.
Người này rốt cuộc có phải là người mà cô từng yêu điên yêu dại nữa hay không? Bằng một cách nào đó, anh trở nên vô cùng xa lạ.
Vũ Minh Tân chợt cười, bởi câu nói của cô thật sự quá buồn cười, nếu như thế này là đáng thì những gì cô làm được gọi là cái gì? Đùa giỡn với tình cảm của anh, bê tha vui đùa hết gã này đến người nọ.
Ngừng lại nụ cười khinh thường vô độ kia, Vũ Minh Tân lạnh băng "Đi xuống nhà, ba mẹ đang đợi."
"Nhưng..." Huỳnh Giai Mẫn chính là không muốn, chuyện này không đâu vào đâu cả, anh đang hẹn hò cùng Phương Hoa, vừa nãy trên màn hình điện thoại còn đặt ảnh Phương Hoa, đột ngột lại bảo sang nhà cô hỏi cưới. Cô và anh rõ ràng đã kết thúc rồi, giữa hai người thì còn cái gì để bên nhau? Chỉ vì một đêm qua thôi sao?
Huỳnh Giai Mẫn không hề động đậy, đứng yên với đôi mắt mở to cả kinh, hai lòng bàn tay đã nắm chặt lại, những móng tay đâm vào lòng bàn tay cảnh tỉnh chính mình. Chỉ nói ra được một từ giống như bị nghẹn lại, gương mặt từ cứng rắn chống đối dần buông lỏng, chuyển sang bất lực ấm ức. Hai mắt nhanh chóng hoen đỏ, Huỳnh Giai Mẫn cắn chặt răng đè nén xuống giọt nước mắt, hai tay siết chặt hình quả đấm. Dường như mong muốn móng tay đâm thủng lòng bàn tay, nuốt xuống những ngụm nước mắt.
Cô nhìn anh, chỉ biết nhìn như thế, hai mắt càng lúc càng cay, khó chịu đến mức Huỳnh Giai Mẫn chỉ muốn hét lên rồi oà oà ra khóc, nhưng không thể được. Người này đâu phải là Vũ Minh Tân của năm năm trước nữa, mọi thứ đã thay đổi rồi, từ tính cách, giọng nói đến từng cử chỉ, ánh nhìn của anh đều thay đổi.
Không có ôn nhu, không có dịu dàng, cho nên nếu cô có oà khóc lên thì anh cũng không dỗ cô như lúc trước, có khi lại khinh bỉ cười cợt.
Huỳnh Giai Mẫn không hiểu tại sao chuyện lại diễn ra đến như thế này nữa?
Chân lùi đi một bước, giống như bàn chân bị đóng đinh vào sàn nhà, nâng lên bước chân chưa bao giờ khó khăn đến thế. Cánh môi nhỉ mím lại, hai đầu lông mày chau lại, ngay lập tức Huỳnh Giai Mẫn xoay đầu, quay người vội bước đi ra khỏi phòng.
Cuối cùng cô cũng ngoan ngoãn, Vũ Minh Tân đắc ý cười, bước chân nâng lên đi theo.
Huỳnh Giai Mẫn chùi nhanh chùi vội ướt át trên hàng mi, cô không thể kháng, bắt buộc phải theo chân nhà họ Vũ, đưa họ về Huỳnh gia.
Ở tiệm hoa, đợi cả buổi sáng không thấy chị chủ đến, gọi cũng không nghe máy, chắc hẳn đêm qua chị chủ của chúng ta lại đi bay lắc gì rồi nha. Phương Hoa và Tiểu Linh trông chừng cửa hàng, thời gian rảnh rồi, nhìn thấy Tiểu Linh viết gì đó vào một quyển sổ tay rất đẹp, trông rất là căn não đau đầu.
Phương Hoa bước xuống bàn thu ngân, đi đến bàn trà thủy tinh mà Tiểu Linh ngồi, hỏi thăm cô gái đang miệt mài trong quyển vở "Em làm gì đó? Học hả?"
"No no" Tiểu Linh lắc lắc đầu, giơ ra chiếc bút mực lắc lắc "Em viết tiểu sử."
"Tiểu sử?" Phương Hoa không hiểu lắm, chớp chớp mắt. Tiểu Linh gật gật đầu cương nghị, ngón tay phẩy phẩy chiếc bút, tận tình giải thích cho cô chị Phương Hoa.
"Chính là viết lại những gì đã xảy ra trong cuộc đời của em, cái này cũng đang phổ biến ấy, viết ra những gì mình đã trải qua từ bé đến hiện tại, những sự kiện quan trọng này nọ rồi mấy cái khó khăn bước ngoặc nè, khi nhìn lại sẽ cảm thấy bản thân thật là phi thường đó."
"Ah" Phương Hoa hô hào, hiểu ngay "Là nhật ký đây mà."
"Chật, no no no" Tiểu Linh lại phủi tay, bác bỏ "Nhật ký là ghi lại những chuyện xảy ra mỗi ngày hiện tại của chị, còn cái này là tường thuật lại mọi chuyện từ trước đến hiện tại á."
"Ồ..." Trầm trồ một giây, Phương Hoa liền thắc mắc "Thế viết về cuộc đời mà sao lại trông đau đầu thế kia?"
"Thì... Chính là cuộc đời hơi nhàm chán, nên viết chẳng có gì thú dị aaa" Cầm chiếc bút gãi gãi đầu, Tiểu Linh cười khổ "Chắc em phải dặm mắm thêm muối vào để cho nó mặn mà một tí."
Nghe câu trả lời, Phương Hoa ngơ ra một giây, hiểu được vấn đề liền lăn ra cười, cảm thấy cô bé chưa lớn này thật sự vô cùng ngây thơ nga. Cái gì mà cuộc đời nhàm chán quá, cần phải dăm mắm muối vào chứ, cuộc đời nhàn nhã chẳng phải là quá tốt cho em ấy đi.
Phương Hoa cười đến méo miệng, vỗ vỗ hai gò má điềm tĩnh lại, cốc lên đầu Tiểu Linh một cái đánh yêu "Con bé này, em phải biết ơn vì cuộc đời em nhẹ nhàng chứ."
"Hừ... Không đâu, chán lắm" Cô bé chưa trải sự đời lên tiếng, ngước nhìn Phương Hoa, đột nhiên ngộ ra chuyện gì đó hô lên "Phải rồi, chị cũng nên viết cái này đi, chuyện của chị, anh bạn trai hờ của chị và chị chủ... Chật, y như tiểu thuyết luôn."
"Haha, thôi thôi" Cô duỗi tay phủi bỏ, cái cô bé này đúng là vô tư quá đi.
Cơ mà, nghe cũng thú vị đó chứ, viết lại những gì bản thân đã trải qua sao? Một cách để hồi tưởng lại cuộc đời, cuộc đời nghiệt ngã của Phương Hoa từ trước cho đến bây giờ, từ thơ bé đầm ấm trong đùm bộc yêu thương đến năm mười tám tuổi đầy ám ảnh đó, chuyện họ Phương họ Trịnh.
Thật sự có thể viết thành một quyển tiểu thuyết.
Nói là không quan tâm, nhưng buổi chiều khi đi mua đồ ăn ở cửa hàng tiện lợi gần tiệm hoa, vô tình lướt qua một sạp hàng sổ sách nhỏ, nhìn thấy một quyển sổ tay màu hồng hạc. Phương Hoa lại dừng chân và mua nó, có vẻ như cô cũng muốn hồi tưởng lại cuộc đời một chút.
Đứng chờ đợi nhân viên thanh toán, điện thoại reo lên, móc ra điện thoại từ túi quần, dòng chữ trên điện thoại làm cho gương mặt Phương Hoa không tự chủ tươi rói. Nhanh chóng thanh toán, cầm lấy túi giấy nhỏ đi ra khỏi cửa hàng liền nghe máy "Em nghe đây."
"Đang làm gì?" Bên kia giọng nói trần trầm ấm ấm, âm hưởng cực kì cưng chiều.
Phương Hoa như đứa nhỏ được cưng nựng, giọng nói thanh thót hót lên "Đang đi bộ."
Đầu dây rất nhanh thắc mắc "Đi đâu?"
"Mua đồ ăn cách tiệm hoa vài bước chân" Phương Hoa đáp trả, Trịnh Thành Dương nghe thế thì khẽ cười "Không định hỏi anh đang làm gì sao?"
Đi trên đường giành cho người đi bộ, Phương Hoa không giấu được nụ cười chúm chím trên môi, giọng nói ngọt ngào của thiếu nữ đang yêu e thẹn "Thế anh đang làm gì?"
Bên đầu dây thì thầm cười, trầm ấm khẽ khàn đến mức Phương Hoa chỉ muốn xuyên qua điện thoại để ôm cái người kia thôi.
"Vừa mới đón con đi học về, đang ở nhà lấy ít đồ, một lát nữa sẽ đến nhà em" Anh khẽ hỏi "Tối nay muốn ăn gì?"
"Ừm gì cũng được" Một câu trả lời rất đỗi quen thuộc của các cô bạn gái khi được bạn trai hỏi muốn ăn gì.
Trịnh Thành Dương đột nhiên bật cười, lần này không phải ôn nhu dịu dàng, mà là nụ cười pha kèm một chút gì đó rất nghịch ngợm nham nhở. Làm cho Phương Hoa phát ngây ra, lầm bầm "Cười cái gì? Có gì đáng cười?"
Câu trả lời của cô có gì buồn cười sao? Nó bình thường mà.
"Ừ, ăn gì cũng được" Trịnh Thành Dương trầm thấp âm thanh, ma mị cất lời dụ dỗ thiếu nữ "Anh được không?"
Đang tung tăng bay múa trên đường về, bước chân Phương Hoa khựng lại, hai má hồng bỗng chốc đỏ lên và phát nổ, nhanh chóng hét vào điện thoại "Biến thái!"
Người đi bộ trên đường bị tiếng hét của Phương Hoa làm cho giật mình, còn tưởng là có biến thái nào xung quanh, Phương Hoa phải ngượng cười nhanh chóng cúi đầu đi cho nhanh.
Cô tắt nhanh điện thoại, hai lỗ tai phì ra khói trắng, má đỏ bừng, quả tim đập bịch bịch phản ứng, may là còn đập, cô còn tưởng tim cô lọt ở đâu trên đường rồi.