Nhu Hận Nhược Yêu, Bao Giờ Anh Yêu Em? (Tư Tình Phương Hoa)

Chương 182: Phí của em là một nụ hôn




Dù quan hệ có tốt một chút nhưng lâm Khả My sẽ không nói cho mẹ Trần, ngượng chết được.

Buổi chiều, Trần Nghĩa trở về nhà, đơn nhiên anh vẫn mua món ngon về cho vợ bầu. Vừa bước và nhà đã bị Trần phu nhân bắt lại, kéo anh sang một góc, trông bà rất tức giận.

"Cái thằng này" Bà đánh vào lưng cậu ba cái tỏ ra khó chịu, gương mặt bực bội nhăn nhó "Đã bao lâu rồi vẫn chưa thể giản hòa với con bé là sao hả?"

Anh chỉ vừa bước vào nhà đã bị đánh nha, Trần Nghĩa không hiểu gì hai mắt tròn xoe nhìn mẹ "Lại có chuyện gì sao? Con vẫn đang làm tốt mà."

"Lại còn hỏi" Bà trừng mắt, giơ ra ngón tay trỏ uy lực "Đến giờ vẫn chưa có tiến triển gì là như thế nào? Giải thích ngay."

Trần Nghĩa như chú cún con với đôi mắt tròn, trên tay còn đang cầm ly sâm bổ lượng thơm ngọt, bộ dạng vừa đáng thương vừa buồn cười không hiểu "Mẹ nói gì vậy tụi con vẫn rất tốt mà."

"Có mỗi con tốt" Bà hậm hực giơ ra bàn tay muốn đánh anh "Sáng nay mẹ hỏi, con bé bảo không có tiến triển gì hết, con lo liệu mà năn nỉ cho được con dâu của mẹ."

Nghe bà nói thế, Trần Nghĩa dường như đã được khai sáng, hiểu được vấn đề cười cười gật gù "À..."

Anh nhúng vai, đầu cúi xuống hướng đến vành tai mẹ thì thầm nhỏ, trông rất bí mật, anh bảo "Là do con dâu của mẹ ngại thôi nha, hôm qua chúng con còn rất là thân mật đấy."

Nói xong, anh đá đá hai hàng lông mày với mẹ Trần tuyên bố sự tự tin, nâng bước chân đi lên lầu, Trần phu nhân vốn tâm trạng rất lo lắng nhưng khi nghe con trai nói vậy, bà lập tức hớn hớn môi cười.

Trần Nghĩa đi lên phòng ngủ, đem sâm bổ lượng đặt lên tủ nhỏ cạnh giường, âm thanh nước chảy trong phòng tắm xào xào cho anh biết Lâm Khả My đang tắm, đặt cặp xách lên bàn làm việc, sau đó ngồi trên giường chờ đợi.

Một lúc sau, khi âm thanh nước chảy ngừng lại, Trần Nghĩa liền bước xuống giường đi đến bên cạnh của phòng tắm chờ đợi. Đến khi Lâm Khả My bước ra, một tay mở cửa một tay cầm khăn lông lau lau mái tóc ướt, không chú ý và cũng chẳng nghĩ đến sẽ có người đứng cản trước cửa. Cho nên vừa bước ra đã va đập vào người Trần Nghĩa, mặt đập vào một bên lồng ngực anh.

"Ặc."

Đụng phải vật cản, theo quáng tính lùi về sau, trần Nghĩa liền vội giơ ra bàn tay bắt lấy eo cô giữ lại, cực kì vô tội vạ cất lời "Cẩn thận."

Cận thận cái đậu phộng anh, là anh đứng chắn trước cửa nên cô mới va vào nga, Lâm Khả My đen mặt "Anh đứng đây làm gì?"

Nắm lấy eo nhỏ, cứ thế kéo cô vào lòng, thản nhiên bày tỏ "Anh chỉ là đứng ở đây thôi, không được sao?"

"Em thì có thể mở cửa lén nhìn anh còn anh thì không hử?" Trần Nghĩa khơi gợi lại sự việc tối qua, hai gò má Lâm Khả My lập tức đỏ lên, hai bàn tay buông ra eo nhỏ nâng lên muốn bắt lấy gương mặt lâm Khả My. Cơ thể cô vừa tắm xong bốc ra hơi ấm, làn da vừa ngâm nước ấm ấm, anh lại vừa từ ngoài trở về toàn khí lạnh, tay lạnh vừa chạm vào hai gò má ấm của Lâm Khả My, hai luồn nhiệt nóng lạnh va chạm liền phát ra xúc tác.

Chạm vào cô ý thức ra tay anh rất lạnh, Trần Nghĩa thu tay về, dự định trêu chọc đều phải dẹp bỏ, cúi thấp người giống như muốn hôn cô, hai gương mặt gần sát nhau, ba hoa ghẹo bừa "Em nói với mẹ là mình không tốt à?"

Nhìn thấy anh thu lại bàn tay cho vào túi áo, không dám động vào cô, Lâm Khả My có chút mủi lòng, cũng không kịp phản ứng bị anh áp sát, mặt hồng hồng né qua một bên phủi bỏ chuyện hôm qua "Chúng ta có tốt à?"

Mặt né đi, chân nhỏ cũng nhanh né sang một bên, hướng đến bàn trang điểm ngồi xuống. Trần Nghĩa theo sau cô như một chú cún ngoan, đứng phía sau lưng Lâm Khả My, tay cầm lấy chiếc khăn lông trên vai nhỏ giúp cô lau khô tóc. Lâm Khả My chỉ vừa giơ tay lên cầm lấy khăn lông đã bị người kia giành mất, đành phải ngồi ngay ngắn, có người hầu hạ thì cô chỉ việc tận hưởng chứ.

Khăn lông nhẹ nhàng xoa đều trên mái tóc cô từ đầu ngọn đến đuôi lọng tóc, Lâm Khả My vẫn chỉ im lặng ngoan ngoãn ngồi im, chỉ là lâu lâu lại sẽ liếc mắt lên tấm gương bàn trang điểm lén nhìn nhung nhan người đàn ông đang lau tóc cho mình. Cảm giác trở về với những ngày đầu mới yêu, những ngày mới cưới, anh cũng cưng chiều cô như một bảo vật. Chẳng bao giờ lớn tiếng hay làm cô buồn phiền cả, cưng chiều đến cả những việc nhỏ nhặt nhưng chỉ cần anh làm được anh sẽ làm, giống như là việc lau, sấy tóc này.

Lâm Khả My có nên bỏ qua cho anh không?

Lòng thành của anh cô đều nhìn thấy rõ, cô cũng đã phân vân việc có nên bỏ qua hay không, mỗi lần cô suy nghĩ sẽ có hai luồn ý kiến, hai phần thiên thần và ác quỷ mọc trên hai đầu Lâm Khả My, một bên thiên thần đại diện cho sự tha thứ nói với cô rằng hãy bỏ qua và cùng anh hạnh phúc, một bên ác quỷ lại bảo không thể tha thứ dễ dàng như vậy, phải để cho anh dằn vặt thêm một thời gian nữa.

Cơ mà Lâm Khả My có nhìn thấy anh dằn vặt miếng nào đâu, nhìn anh còn bốc mùi phơn phỡn ra ấy chứ.

Chìm đắm trong suy nghĩ và hai phần của bản thể, đột nhiên Trần Nghĩa cúi đầu hôn lên môi cô một cái, hai cánh môi chạm nhau, không có dây dưa nhanh chóng rời khỏi. Lâm Khả My ngơ ngác, thiên thân và ác quỷ hai bên đầu liền bốc khói biến mất, cô ngước mặt nhìn anh, mắt to tròn chớp chớp hai cái như đang muốn hỏi anh làm gì.

Người kia cũng rất hiểu ý, vểnh lên nụ cười đẹp trai của anh ta "Phí lau tóc của anh."

Lau tóc thu phí, đổi trả một nụ hôn nha.

Lâm Khả My lập tức trừng mắt, đứng bật dậy khỏi bàn trang điểm, bậm môi hồng quát "Đồ biến thái này, anh biến ra khỏi phòng em."

Trần Nghĩa nhanh lẹ giơ hai tay đầu hàng, gian mánh cười khà khà "Đây nào phải phòng của một mình em chứ."

"Anh..."

Vâng, không phải của mình cô mà là của cả hai vợ chồng.

Thì sao chứ? Lâm Khả My tung ra bộ cước, đá vào chân anh "Đồ biến thái, né né em ra."

Chân lập tức bị đau, Trần Nghĩa ôm chân cười khổ, cô là vợ trên giấy tờ lẫn thực tế của anh, bảo anh né là né như nào? Thật là khổ tâm quá đi.

Kết thúc ngày làm việc, chị chủ khóa cửa hàng, quay đầu nhìn lại bác sĩ Nhan.

Tình hình hiện tại y hết như ngày hôm qua, bác sĩ Nhan đến đón chị chủ đi ăn tối, còn Vũ Minh Tân đến đón Phương Hoa như mọi ngày.

Hai chiếc xe đỗ bên cạnh nhau, hai người đàn ông đứng chờ đợi hai người con gái. Tiểu Linh đã được Phương Hoa sơ lược câu chuyện của ba người, cũng phần nào hiểu được sự tình nên không biểu hiện sự vui vẻ vô tư như mọi khi. Vũ Minh Tân lướt nhìn Huỳnh Giai Mẫn, Giai Mẫn chỉ cúi đầu chào anh, bước chân hướng về xe của bác sĩ Nhan, ánh mắt Vũ Minh Tân phát ra mùi thuốc súng hướng về người đàn ông kia, dự đoán kia hẳn là đối tượng xem mắt của cô, trong lòng liền lập tức không vui, ngoài mặt lại thờ ơ không hề để tâm mở cửa xe cho Phương Hoa.

Hai xe cứ thế, đường ai nấy đi.

Đưa Phương Hoa trở về căn hộ, nét mặt không vui, tâm trạng cực kì không tốt của anh luật sư, Phương Hoa không biết nên nói điều gì đến khi về tới chung cư, cảm ơn anh một câu rồi xuống xe.

Vũ Minh Tân đánh lái xe vòng ngược lại rồi lao đi như một tên lửa, không phải hướng chạy thẳng như mọi khi, Phương Hoa đứng bên lề liền ngạc nhiên, thắc mắc anh không về nhà mà lại đi đâu?

Đi vào chung cư, nghĩ đến hai cha con kia ở nhà kia liền không nhịn được nở nụ cười, nhớ cục mỡ quá đi, không biết thực đơn của cô yêu cầu, anh Dương đã hoàn thành đến đâu rồi, không cần nói cô cũng biết chắc chắn anh không thể làm được.

Ai đời lại làm được cá mập hầm cá xấu, sử tử lăn dầu chứ?

Thang máy di chuyển, Phương Hoa phấn khởi đến mức tủm tỉm môi cười, gò má thiếu nữ hồng hồng xinh đẹp như có ánh dương chiều tà dội lên gò má nàng.

Dinh.

Cánh cửa thang máy mở ra, Phương Hoa vui vẻ bước ra ngoài, nâng lên ánh mắt to tròn hào hứng đến lấp lánh sáng ngời, mái tóc ngắn phấp phới theo bước chân nhẹ bay, nụ cười trên môi hạnh phúc bỗng dưng ngừng lại, bước chân đang đi giống như giẫm phải keo dính, không thể nâng chân lên nữa mà ngừng lại,vui vẻ dập tắt hóa thành hốt hoảng.

Phía trước căn hộ của cô, Phương Lão đang đứng, tay ông nâng lên hướng vào chuông cửa.