Kết thúc rồi.
Đã kết thúc từ ba năm trước.
Huỳnh Giai Mẫn bước vào phía trong cửa hàng, nhanh chóng bảo "Hai đứa ra trông cửa hàng đi, chị hơi mệt một chút."
Sau đó chị đi thẳng lên phòng nghỉ, khi Phương Hoa và Tiểu Linh trở ra, cửa hàng đã không còn bóng ai, Vũ Minh Tân cũng đã rời đi.
Cả hai chỉ biết nhìn nhau, thời gian cửa hàng chỉ có hai người, Phương Hoa phải giải thích sơ sơ về chuyện của chị chủ và bạn trai hờ cho Tiểu Linh, con bé thắc mắc đủ điều ah.
Chị chủ trở về phòng nghỉ, tâm trạng như rơi xuống vực sâu, xung quanh chị tồn tại u tối mịt mù, không có lối ra. Trái tim đau đớn run lên từng hồi, chị cúi đầu, bàn tay run rẩy nhẹ nâng lên che đi đôi mắt. Hai cánh môi vẫn khẽ run cất ra âm thanh tê dại, điện thoại trong túi quần cũng vừa hay run lên.
Trên màn hình một chữ mẹ, chị chùi đi nước mắt, nuốt xuống toàn bộ run rẩy nhanh chóng nhấc máy "Alo, con nghe mẹ..."
"Tối nay cậu Nhan đến rước con cùng đi ăn tối đó, mẹ vừa mới nói chuyện với Nhan phu nhân xong, không biết cậu Nhan có nói gì với con chưa?" Đầu dây giọng nói mẹ hớn hở vui mừng.
Mẹ vui như thế, khoé môi Huỳnh Giai Mẫn cũng nâng lên nụ cười, chỉ là nụ cười ấy niềm vui không có mà tồn tại bi thương đau khổ.
"Chưa, ảnh chưa nói gì hết..."
"À, chắc một lúc nữa cậu Nhan sẽ bảo con thôi, nhớ ăn mặc thật xinh đẹp đấy, hi vọng sẽ vẫn là một bữa tối tốt đẹp" Bà đáp, vui tươi mừng rỡ giọng nói đến mức chị có thể hình dung ra gương mặt của mẹ hớn hở như thế nào.
"Con biết rồi" Giai Mẫn đáp nhanh, điện thoại đang nghe máy liền run run lên âm thanh tin nhắn, nhìn lại điện thoại.
Là tin nhắn đến từ số bác sĩ Nhan, quả đúng như mẹ nói, trong tin nhắn anh bảo rằng "Tối nay tan làm tôi sẽ đón, chúng ta đi ăn tối nhé."
Huỳnh Giai Mẫn đứng lặng, bàn tay chầm chậm thả xuống, đôi mắt vô hồn cứ mở to, giọt nước mắt ấm nóng chảy xuống. Bỗng dưng khoé miệng chị vẽ ra nụ cười mỹ mãn, nụ cười thật tươi trong hai hàng nước mắt.
Phải rồi, từ bỏ rồi, kết thúc rồi.
Huỳnh Giai Mẫn không nên đợi thêm nữa, không nên ngu ngốc chờ đợi không một tia hi vọng, dành cả thanh xuân sống vì anh đã đủ. Bây giờ cô phải sống cho bản thân và gia đình, cô không nên ngu muội nữa.
Năm năm chờ đợi anh, hai năm đầu còn có tia hi vọng, ba năm sau đó chỉ có nỗi đau và cô độc, hi vọng chết dần chết mòn. Người ta có cặp có đôi, tay trong tay dắt nhau đứng dưới tuyết đông đón giáng sinh an lành, cô cũng có người yêu nhưng lại phải một mình đơn lẽ, cô đơn ôm thương nhớ trôi qua máy mùa giàng sinh đơn lẽ, mấy mùa lễ tình nhân trong cô quạnh.
Suốt mấy năm qua đều chỉ có một mình.
Thương nhớ người bao năm để rồi hôm nay cả hai đối mặt nhau chính thức khép lại một cuộc tình, cô với anh, đến với nhau chỉ để lướt qua nhau chứ không ở lại.
Trong dòng người vội vàng, cô và anh tìm được nhau nhưng không được may mắn một chút, cho nên bỏ lỡ, cho nên lướt qua nhau. Thoáng qua như một con gió đầu hạ, mang bao niềm yêu và nỗi nhớ cứ thế bay đi.
...
Trịnh Thành Dương đẩy một chiếc xe đựng hàng, bên trong xe có một con bé ngồi ôm mấy bịch bánh lớn. Đẩy xe đi trên dãy hàng bánh ngọt, mắt con bé như sáng lên nhìn dãy hàng bên trái lại xoay ngược lại bên phải, đầu nhỏ lúc lắc cùng hai bím tóc bay bay.
"Ah, papa dừng xe" Bé con ra lệnh, Trịnh Thành Dương liền ngừng xe, con bé giơ ra bàn tay hướng về hàng bánh màu xanh có hình hạt nho màu tím, môi nhỏ chu lên "Kia kia."
Anh nhìn theo ngón tay nhỏ, môi nâng ra nụ cười với tay cầm lấy bịch bánh đó đưa cho bé con, con bé nhận lấy bịch bánh liền ôm vào trong lòng. Nhưng là ôm không nổi nữa, cho nên là phải để nó nằm lẻ loi bên cạnh, sau đó anh lái xe hàng đi sang quầy thực phẩm tươi sống, thế là cục mỡ nhỏ phải xuống xe, nắm tay anh chạy lon ton bên cạnh.
Nhìn thoáng qua chẳng ai nhận ra đó là Trịnh Thành Dương oai oai phong phong trên sàn chứng khoán nữa. Chỉ nhìn thấy một người đàn ông bụ bẫm của gia đình, dắt trên tay đứa con gái đáng yêu đi siêu thị mua đồ ăn.
Buổi tối, Vũ Minh Tân như thường lệ đến đón Phương Hoa, vừa hay lại có một chiếc xe đổ sẵn, chiếm mất chỗ đổ xe của anh. Đành phải đổ xe phía sau chiếc xe ấy, Vũ Minh Tân chờ đợi Phương Hoa.
Để đóng thật tốt vai bạn trai, anh bước xuống xe đi vòng đến cửa xe bên ghế lái phụ chờ đợi, Phương Hoa đi ra từ cửa hàng anh liền tinh tế mở sẵn cửa xe.
Vừa hay, chủ xe đổ phía trước cũng đi xuống, hành động y hệt Vũ Minh Tân đứng ở ghế lái phụ chờ đợi. Đến khi những cô gái bên trong tiệm hoa đi ra liền mở cửa xe chào đón, trong lòng Vũ Minh Tân lập tức thắc mắc người kia đợi ai.
Chị chủ khoá xong cửa, nhìn sang hai cô em nhân viên chào tạm biệt.
Vô tình mắt hướng nhìn đến phía Vũ Minh Tân đang đứng chờ đợi kia, không hề né tránh ánh mắt, thậm chí chị liền nâng lên nụ cười hướng anh một cái cúi đầu khẽ như những người quen xa lạ. Huỳnh Giai Mẫn hướng về phía chủ nhân chiếc xe kia, anh ta vui vẻ chào đón Giai Mẫn.
Nhìn dáng vẻ xinh đẹp ngời ngời mang trên gương mặt nét e thẹn thoáng qua, ngồi vào xe của người khác. Vũ Minh Tân chết lặng đi, nâng đáy mắt nhìn đi nơi khác, anh hướng sang Phương Hoa khẽ nhỏ "Về thôi."
Phương Hoa nhìn anh, gương mặt anh phản phất trong ánh đèn đường, đôi mắt ánh lên sự buồn bã đau thương. Phương Hoa lại xoay đầu nhìn về phía chị chủ đang ngồi vào xe người khác, mắt cô chớp nhẹ.
Hai người... Có vẻ như đã quyết định hết xong rồi.
Đưa cô trở về, Vũ Minh Tân im lặng không nói lấy một lời, láy xe rời đi trong đêm tối, bóng xe cô độc hoà tan vào màn đêm câm nín.
Phương Hoa đi lên căn hộ của mình, theo thói quen mở ra chiếc túi xách tìm chìa khoá, quên mất bản thân đã giao chìa khoá cho Trịnh Thành Dương. Thở dài một hơi, Phương Hoa ấn chuông cửa.
Đường đường là nhà của cô, bây giờ cô lại là người phải gọi cửa.
Reng reng hai tiếng, nhanh chóng cửa được mở ra bởi một bé con lùn ỉn. Con bé phải bắt một chiếc ghế leo lên mới cầm được chốt cửa, vừa về nhà đã có một màn đáng yêu đánh tan mệt mỏi.
"Mama" Giọng trẻ con vui mừng vang lên, Phương Hoa bồng lấy cục mỡ, đẩy cửa qua một bên đi vào nhà, khoá cửa lại ngay ngắn yêu chiều thơm lên cái má sữa "Ở nhà có vui không nè?"
"Có ạ, lúc chiều con và papa còn đi siêu thị nữa" Con bé giơ hai tay nhỏ bung ra thành một vòng to miêu tả "Mua nhiều bánh chừng này này."
"Nhiều thế á?" Cảm thán một câu, cục mở này đúng thật đáng yêu, xứng đáng được thơm thêm một cái nữa. Phương Hoa hôn chụt chụt lên má sữa của bé con, mới thắc mắc nhìn quanh nhà "Papa con đâu rồi?"
"Trong bếp ạ."
Bếp? Phương Hoa ngơ người, mũi lúc này mới ngửi thấy mùi thơm lừng, đáng lẽ cô phải nhận ra từ lúc vừa bước vào nhà. Hai mắt Phương Hoa mở to ngạc nhiên, miệng trầm trồ mà há to, nhìn sang con gái xác nhận "Papa trong bếp?"
"Ừm" Con bé gật đầu mạnh, Phương Hoa cởi giày đặt lên tủ ngay ngắn, lôi ra dép bông mang, đi vào bên trong bếp.
"Suỵt!" Phương Hoa ra hiệu nhỏ giọng, ngón tay trỏ đặt lên trên miệng, Hiểu Minh nhanh chóng dùng ngón tay măng cục của con bé đặt lên trên miệng "Suỵtttt" Một hơi thật dài.
Hai mẹ con nấp bên tường lú đầu ra nhìn vào bên trong bếp, chỉ lú vừa đủ đôi mắt để nhìn người đàn ông đang đứng bên trong bếp.
Anh còn chẳng mang tạp dề, vai to vững vàng với chiếc áo sơ mi màu đen toát ra mê hoặc lôi cuống, thanh lịch nghiêm túc với công việc bếp núc, không tìm thấy bất kì vết dơ nào trên áo, tay áo dài được xoắn lên cánh tay, cánh tay to đeo chiếc đồng hồ màu đen bóng, anh đang canh giờ thì phải.
Gương mặt cương nghị, nét mặt khi cúi xuống lộ ra đường thẳng của xương mũi, đôi mày sắc xảo như trang vẽ, đôi mắt kiêu ngạo lại mang theo ôn nhu dịu dàng. Hạ xuống tay đeo đồng hồ, bàn tay phải điêu luyện cầm chiếc thìa xào xào đồ ăn trên chiếc chảo.
Âm thanh đồ ăn xì xèo kết hợp cùng mùi hương nức mũi, Phương Hoa cũng chẳng còn tin vào mắt mình nữa.
Anh cầm chiếc chảo đầy đồ ăn giơ lên không trung sốc xào chúng bay lên bay xuống, từng lớp đồ ăn bay lên bay xuống đều đều lớp lớp như một tác phẩm nghệ thuật.
"Ỏ" Bé con nhanh chóng ồ lên một tiếng, cái miệng nhỏ đầy nước thèm thuồng chẹp chẹp, Phương Hoa nhanh chóng giơ ra bàn tay che miệng con bé lại.
Yêu cầu giữ trật tự, để cô ngắm màn trai đẹp nấu ăn này lâu thêm một chút.
Thả xuống chiếc chảo, Trịnh Thành Dương xoay người lấy một đĩa trắng to, miệng lên tiếng nhưng mắt không hề nhìn về phía cô, chỉ tập trung vào xới đồ ăn ra đĩa "Không đi vào tắm rửa đi mà đứng ngây ở đó."
Ơ, cô bị phát hiện à?
Rõ ràng từ nãy giờ anh đâu có nhìn về phía này, Phương Hoa chớp chớp mắt ngu ngơ, muốn ngắm nhìn thêm chút nữa nhưng thế thì... Anh lại tưởng bở là cô đang say mê anh mất, đành phải quay người đi ngược về phía phòng ngủ.
Cơ mà cái mùi hương này thơm thật nga, mùi hương thịt xào cùng rau củ mềm mại, mùi vị ngọt ngọt của rau củ hoà cùng hương vị thịt bò tươi, thật là hại cái bào tử của cô kêu gào lên rồi.
Ban đầu nhìn thấy Phương Hoa hơi bất ngờ, bởi lẽ anh lúc nào cũng bận rộn như thế, suốt thời gian ở Trịnh gia đều thấy anh được người hầu kẻ hạ tận tay. Cho nên hình ảnh Trịnh Thành Dương ở trong bếp ban đầu làm cho Phương Hoa bất ngờ, nhưng ngẫm lại... Từ nhỏ anh đã thường làm mấy món ngon cho cô ăn rồi.
Khi mùa xuân nhộn nhịp ồn ào, Phương gia sang Trịnh gia hái lộc chúc tết, có rất nhiều trái cây, anh sẽ làm kẹo đường cho Phương Hoa và Thành Ý.
Khi cuối mùa hạ với khí trời mát lạnh phù hợp cho những buổi dã ngoại ngoài khuôn viên nhà, trải thảm hồng trên bãi cỏ, Phương Hoa và chị Tâm ngồi chơi trò hàng bếp để Thành Ý chụp những bức ảnh xinh đẹp, một lúc sau anh Dương đi đến, trên tay anh sẽ là một đĩa bánh quy mới nướng thơm lừng.
Cuối hạ sang đầu thu, khí trời se lạnh với những cơn mưa rào xào xạc trên mái hiên, anh Dương trú ngự ở trong bếp làm bánh flan phô mai, ba chị em sẽ ngồi ở bàn bếp ngắm nhìn người con trai ngự trị cả khu bếp, sẽ trầm trồ ồ lên, sẽ vỗ tay bộp bộp khi thấy bánh ngon ra lò.
Khi mà giáng sinh băng giá, cái đông lạnh đến tê tay, Phương Hoa mặc một chiếc đầm giáng sinh mỏng manh, chụp hình một lúc đã thấy lạnh, anh sẽ ôm cô vào lòng. Ủ ấm cô bé nhỏ trong vòng tay anh, lúc sau anh đi vào bếp và mang ra cho Phương Hoa, một bát chè hạt sen nóng hổi bốc ra những làn khói trắng.