Hoa Ly...
Ngày ấy cô đặt tên cửa tiệm hoa này là "Hoa Ly" với ý nghĩa chờ đợi ngày anh trở về, Huỳnh Giai Mẫn giành cả thanh xuân để chờ đợi ngày anh về cưới cô.
Thế nhưng cuộc đời luôn thích trêu người, ngỡ là hạnh phúc đã gần tầm tay với thế nhưng lại tụt mất không một lý do.
Huỳnh Giai Mẫn trở về nhà, ba mẹ sớm đã nhận được thông báo con gái qua đêm nhà bạn thân, cho nên cũng không lo lắng. Cứ nghĩ rằng cô đến nhà bạn tâm sự, dù sau cô cũng đồng ý đi xem mắt, thoát ly khỏi cuộc đời đơn lẽ, cuối cùng cũng chịu an phận nghĩ đến chuyện lập gia đình.
Huỳnh Giai Mẫn phải mặc một bộ quần áo dài để che đi những vết hôn kia, chuẩn bị thật xinh đẹp và tươm tất cho buổi xem mắt. Thật ra Giai Mẫn cũng chẳng quan tâm về buổi xem mắt này, nhưng vẫn phải chuẩn bị mọi thứ thật tốt để ba mẹ vui.
Buổi xem mắt bắt đầu diễn ra vô cùng thuận lợi, đối phương họ Nhan, là bác sĩ ở viện trung ương, gia thế vững chắt. Vẻ bề ngoài hảo soái, có một chút dáng vẻ của người mọt sách, nét mặt thanh lịch cùng tác phong thư thái của y nhân lương đức.
Hai người có buổi trò chuyện rất hoà hợp, bác sĩ Nhan vốn cũng không có hứng thú với việc xem mắt, cũng là do gia đình ép buộc, bởi vì anh luôn chỉ muốn tập trung vào sự nghiệp hành y. Anh là một bác sĩ phẫu thuật, sinh mạng người khác nằm trên tay, không muốn dính vào câu chuyện yêu đương đầy phiền muộn để ảnh hưởng đến công việc.
Hai người có chung hoàn cảnh tìm được nhịp nối, tâm sự cho nhau nghe vấn đề của cả hai, dù chỉ mới gặp lần đầu nhưng họ lại như những người bạn thân lâu năm. Cả hai ăn tối, sau đó đi dạo một vòng thành phố về đêm, trao đổi số điện thoại và bác sĩ Nhan đưa Giai Mẫn trở về nhà.
Báo cáo cho ba mẹ buổi xem mắt, có thể được xem là thuận lợi.
Trịnh gia.
"Papa, papa" Tiếng bước chân chạy lon ton phát ra, giọng nói trong veo tinh khiết phát lên, chạy vào lòng Trịnh Thành Dương, bé con chu môi chúm chím "Hôm nay cho dì đưa con sang mama chơi nữa đi."
Trịnh Thành Dương ôm bé nhỏ trong lòng, nhìn đến đồng hồ treo tường đang hiện thì bảy giờ tối, giờ này Phương Hoa vẫn còn ở tiệm hoa. Chị Trịnh bước vào phòng anh, hướng anh khẽ hỏi "Cho con bé đi đi, chờ đợi từ sáng giờ đấy."
Trịnh Thành Dương nhìn bé con, đôi mắt trong veo của con bé hướng anh chớp chớp, hai bàn tay nhỏ nắm nắm lấy vạt áo của anh, Trịnh Thành Dương không có đáp lời.
Không thấy papa hồi đáp, đôi mắt tròn đầy hào hứng của bé con trùng xuống, hạ xuống mi mắt, đôi mi từng sợi cong vút run run. Bàn tay nhỏ nắm vạt áo anh có điểm siết chặt hơn, Trịnh Thành Dương phì cười, hai tay ôm lấy gương mặt bé bỏng nâng lên.
Bé con nhìn anh, anh hội yêu thương "Sẽ đi nhưng không phải bây giờ."
"Khi nào ạ?" Mắt to lập tức sáng lên hồn nhiên.
"Một lúc nữa, khi mẹ con tan làm" Đáp lời, Trịnh Thành Dương cực kì nuông chiều bé bỏng "Hai giờ nữa, con có đợi được không?"
"Được ạ" Hiểu Minh vểnh ra nụ cười, ôm lấy papa, gương mặt bầu bĩnh dụi dụi vào lòng anh ngửi ngửi.
Chị Trịnh ngây ra, ngạc nhiên trước ý tứ của cậu em trai "Ý em là...?"
"Chị về phòng nghỉ ngơi đi, em đưa con bé đi" Anh đáp, chị mở to mắt, ngạc nhiên đến miệng cũng há ra, nhanh chóng hội được ý Thành Dương. Chị không giấu được nụ cười, nhưng nếu bật cười ngay lúc này thì thật là thất lễ với em trai đi.
Khoé môi chị cong lên lại trùng xuống, hạnh phúc quá đỗi lại cong cong lên khoé môi, chị nhúng nhúng vai tỏ vẻ thờ ơ "Ờ... Vậy chị về ngủ đây."
Xoay người bước đi ra ngoài, đóng lại cánh cửa phòng Trịnh Thành Dương.
"Yes!" Chị Trịnh xoay một vòng tròn, bàn tay cuộn chặt thành một nắm đấm vung lên trời.
Chính là như vậy ah, Trịnh Thành Dương cuối cùng cũng thông suốt rồi.
Ừ ừ, gật đầu lại gật gật đầu, theo đuổi đi ah, cưng phải theo đuổi hạnh phúc của mình như vậy mới đúng ah.
Chị tung tăng bước chân, vừa đi vừa nhúng nhảy điệu nhảy zumba, bà chị ba mươi lăm tuổi lại hoá thành một đứa trẻ con, gương mặt phúng phính ra hạnh phúc.
Chị đơn nhiên vô cùng vui mừng, hoan hỉ gấp bội hơn nữa, bởi vì hạnh phúc của Thành Dương cũng như là hạnh phúc của chị, thậm chí chị còn ưu tiên hạnh phúc thằng em trai hơn.
Ah, hôm nay có tâm trạng nghe điện thoại của bác sĩ An rồi nha.
Không không, chị sẽ gọi anh ah, anh sẽ giật mình cho mà coi.
Trở về phòng, chị Trịnh nở ra điện thoại, lăn trên giường một vòng, mở ra danh bạ gọi cho anh.
Bác sĩ An đang chìm trong công việc, bệnh án nằm bên tay trái chất đầy thành một núi cao, bên cánh tay phải là bệnh án đã xử lí xong, dãy núi cao bên tay trái dần thấp xuống và phía tay phải trở nên cao lên chứng tỏ cho thời gian trôi qua.
Chuông điện thoại reo lên, bác sĩ An như thói quen đưa tay vào túi áo blouse trắng lấy ra điện thoại, mắt không thèm nhìn vào màn hình mà nhấc máy.
Uy lực lãnh đạm "Alo."
Giọng anh trầm lạnh, tông giọng nói khác hẳn làm cho chị ngơ ngác, lần đầu anh dùng giọng nói như này nói chuyện với chị nga, chị Trịnh ngạc nhiên, ồ lên một tiếng, cảm thán "Ồ, lần đầu tiên anh lạnh lùng với em đấy, chật, mỹ nam lạnh lùng bác sĩ An lời đồn đây rồi."
Ai cũng bảo, bác sĩ An rất lãnh đạm, lúc nào vẻ mặt cũng rất nghiêm khắc. Cơ mà trong mắt chị bác sĩ An chỉ toàn cười nói ôn nhu, chả bao giờ được diện kiến An Gia Hiếu băng lãnh của lời đồn.
"..." Bác sĩ An ngừng lại chiếc bút, giọng nói ngọt ngào có phần trêu ghẹo này... Anh nâng ra điện thoại, mắt nhìn lên màn hình, nhìn thấy tên cô liền hoá đá.
Ngạc nhiên đến mức hoá thành đá.
"Ơ... Không thèm trả lời? Anh bơ em à?"
An Gia Hiếu bừng tỉnh, không giấu được nụ cười hạnh phúc trên môi, đôi mắt mệt mỏi ánh lên tia sáng. Lập tức trên gương mặt anh không còn tia mỏi mệt nào nữa, ôn nhu hỏi khẽ "Chỉ là anh hơi ngạc nhiên, hôm nay em gọi cho anh đấy, có chuyện gì vui hửm?"
"Đúng rồi, có chuyện vui" Trịnh Thành Tâm đáp, nằm thư giản trên giường, gương mặt có chút đỏ hồng.
"Chuyện gì, nói xem nào?" An Gia Hiếu môi cười mắt nháy, bàn tay buông hẳn ra chiếc bút trong chờ vào câu chuyện của Trịnh Thành Tâm.
Cô ngẫm nghĩ, âm thanh ngọt ngào ngâm nga, nghĩ đến điều chuẩn bị nói nhất định sẽ khiến anh bất ngờ, hình tượng ra dáng vẻ của anh không khỏi vui tươi, môi đẹp chúm chím cất lên.
"Tại vì... Sắp không cần phải gọi anh là bác sĩ An nữa rồi."
"Hả?" Anh ngạc nhiên, không gọi là bác sĩ An? Chuyện gì vậy nha?
"Hmm..." Ngâm nga, chị Trịnh hí hí cười lên, lăn người nằm úp vùi mặt vào gối, ngốc đầu lên kề lên điện thoại "Ông xã."
Xong chị lập tức úp mặt xuống gối bốc hơi, An Gia Hiếu lần nữa đông cứng, khoé miệng nâng lên thành nụ cười mỹ mãn, bàn tay chống đỡ, gục đầu tựa trán lên bàn tay, không giấu được hạnh phúc ngập tràn, mệt mỏi công việc đột nhiên biến đi đâu mất.