Nhu Hận Nhược Yêu, Bao Giờ Anh Yêu Em? (Tư Tình Phương Hoa)

Chương 161: Không có quan hệ, em cứ tự nhiên




Những tấm ảnh được mang vào phòng tắm, Huỳnh Giai Mẫn một tay cầm bật lửa một tay cầm những tấm ảnh, từ từ đốt hết sấp ảnh biến thành tro bụi màu bạc trắng. Đứng ngây ngốc với ánh lửa màu vàng nhỏ, nhìn những bức ảnh héo hóp méo mó cháy dần, ánh lửa vàng đốt cháy hình ảnh tươi của của cặp đôi trong ảnh.

Tấm gương trong phòng tắm phản chiếu hình dáng cô độc phản phất dưới ánh lửa yếu ớt đỏ vàng. Đốt cháy tất cả, đến bức ảnh cuối cùng, Huỳnh Giai Mẫn bỗng nhiên do dự.

Tay cầm bật lửa bỗng nhiên lại không động đậy nữa, bức ảnh cuối cùng là hình ảnh của đêm cuối trước khi anh đi du học. Hình ảnh hai người tươi cười bên cạnh nhau, anh ôm cô vào lòng, thơm nhẹ lên mái tóc.

Huỳnh Giai Mẫn hít thở một hơi, mở ra bật lửa đưa lên bức ảnh, lửa nhỏ bắt lên tấm ảnh bóng loáng, cháy dần trên tay Huỳnh Giai Mẫn, bức ảnh cuối cùng đang cháy dần trước mắt cô, kỷ niệm đẹp nhất đang dần tan biến thành tro bụi.

Trong đôi mắt tiếc nuối phản chiếu ánh lửa, Huỳnh Giai Mẫn lặng thinh, bức ảnh cháy đến phân nửa, tâm thất đột nhiên co thắc lại, phản hồi trong tim kêu lên dữ dội, trong vô thức Huỳnh Giai Mẫn nhanh mở ra vòi nước, dội lên bức ảnh.

Tấm ảnh chỉ còn hơn một nữa, còn lại vẻn vẹn nụ cười của hai người, nhìn lại bức ảnh không nguyên vẹn mới chợt nhận ra hành động của mình, Huỳnh Giai Mẫn bật ra nụ cười chua xót.

Chết thật, cô không nỡ.

Sao lại không nỡ cơ chứ? Đáng lý ra cô nên một mạch đốt hết những thứ này, vì sao lại vô thức ngừng lại? Cô vẫn còn tiếc nuối sao?

Giữ lại bức ảnh bị cháy nhám đó, chỉ duy nhất giữ lại nó, những kỉ vật khác, Huỳnh Giai Mẫn đều đóng vào thùng giấy mang ra thùng vác vức bỏ.

Cô có một đêm không ngủ, sáng sớm sắc mặt có chút không tốt. Giấu nhẹm đi quần thâm mắt dưới lớp phấn trang điểm, chuẩn bị quần áo tươm tất để đi làm.

Đi xuống lầu, nhìn thấy ba mẹ đang ngồi ăn sáng, cô cũng không còn lý do gì để tránh bữa sáng với gia đình nữa, không cần phải tự làm hại bản thân với bữa sáng khô khốc như bánh mì.

Bước vào bàn ăn ngồi xuống, mẹ luôn chuẩn bị phần cho cô dù rằng cô chẳng bao giờ ngồi ăn. Nhìn thấy con gái ngồi xuống ăn sáng, trên gương mặt người mẹ liền hiện ra hạnh phúc vô bờ, hôm nay con gái chịu ăn sáng cùng gia đình rồi.

Cô hướng nhìn về ba mẹ phía đôi diện, nói ra một câu khiến cho ông bà đang ăn liền bất động, trở nên ngơ ngác.

"Ba mẹ hẹn ngày xem mắt đi."

Ông bà ngây ra, không biết là do vì quá vui mừng hay là vì sợ bản thân nghe lầm mà ngơ ngác.

Lão gia nhanh chóng lấy lại tinh thần mừng rỡ hỏi "Cuối tuần có được không?"

"Được" Huỳnh Giai Mẫn gật đầu, tay cầm lên thìa dùng bữa sáng.

Khi nào cũng được cả...

Không cần phải tránh né, không cần phải tự mình làm khổ bản thân làm buồn cha mẹ, bởi vì chẳng còn bất kì lý do nào để Giai Mẫn chờ đợi nữa.

Đến tiệm hoa mở cửa sớm hơn mọi ngày, một mình bưng bê bày trí chậu hoa, đang bưng bê đồ xuyên qua kính nhìn thấy chiếc xe màu trắng hôm qua, chị nhanh vội xoay đầu đi tiến vào nhà trong tránh đi.

Một lúc canh chừng xe đã rời thì đi ra với vẻ mặt vô cùng thản nhiên, vui tươi chào đón như chưa hề có chuyện gì.

"Phương Hoa đến rồi à?"

"Hôm nay chị đến sớm thế?" Cô chỉ vừa mới đến thì hàng hoa đã bày biện hoàn tất.

"Ừa, nay chị thức hơi sớm nên đến sớm" Huỳnh Giai Mẫn nâng môi cười đáp, Phương Hoa đặt ngay ngắn chiếc túi xách vào tủ.

Hướng ánh mắt nhìn sang chị chủ, dáng vẻ vui cười của chị không thật một chút nào, Phương Hoa đi đến gần chị chủ, ngồi xuống bàn trà.

"Chị với anh Vũ quen biết nhau đúng không?" Biểu hiện của hai người hôm qua quá rõ rệt, người mù cũng có thể nhận ra bọn họ có quan hệ.

"Không có" Chị cười vội, xoay đầu đi đến hàng hoa chỉnh đốn lại các thùng chứa mặc dù chúng đã rất ngay ngắn.

Phương Hoa đứng dậy, đi đến chỗ chị, Phương Hoa không muốn chị và cô có vấn đề, nhất là chuyện hai người phụ nữ kẹp giữa một người đàn ông.

Phương Hoa giải thích vội "Em và anh ấy chỉ là đang tìm hiểu nhau thôi, bọn em chưa có gì cả."

"Ừ..." Chỉnh đốn lại thùng hoa, xoay người lại nhìn Phương Hoa kèm một cái nhúng vai đầy thản nhiên "Em không cần nói với chị đâu, chị với anh ta không có gì cả."

Không có gì cả? Nhìn xem bọn họ thật sự không có gì sao? Phương Hoa không nghĩ như thế.

Thấy Phương Hoa vẫn đứng tròn mắt nhìn, chị chủ bật cười, đi đến vỗ vai Phương Hoa "Em đừng lo lắng, quan hệ hai người như nào cũng không liên quan đến chị, nên em cứ tự nhiên."

Vỗ vỗ vai Phương Hoa, chị tiến lên kệ hoa tiếp tục chỉnh sửa, những đó hoa đó vốn đã nằm rất hoàn hảo. Hành động của chị giống như để lãng tránh phải trò chuyện cùng Phương Hoa, cả Vũ Minh Tân hôm qua gặp chị biểu thị cũng rất rõ ràng.

Chắc chắn quan hệ của họ không hề đơn giản.

Nhà họ Trần...

Bụng Lâm Khả My đã to tròn rõ rệt, mẹ Trần hạn chế mọi hoạt động của cô, đến việc ăn uống đi lại cũng rất kiêng cử.

Trần Nghĩa hôm nay vẫn như vậy, anh dậy từ sớm đi ra ngoài mua đồ ăn vặt cho Khả My. Đồ ăn vặt cũng được mẹ Trần hạn chế, những đồ nên ăn và không được phép ăn.

Khi Lâm Khả My thức dậy, vị trí bên cạnh trống không, biết anh đi ra ngoài mua đồ ăn cho mình, Lâm Khả My không nhịn được vểnh môi cười tươi. Bỗng chốc với vào trạng thái thiếu nữ đang yêu xung quanh nở hoa, Lâm Khả My nhanh chóng lắc lắc đầu, hai tay phủi phủi mấy bông hoa tình yêu bung nở xung quanh mình.

Nụ cười trên môi tắt lại, bước xuống giường đi vào nhà vệ sinh rửa mặt.

Trở ra với bộ dạng tươi mới, Lâm Khả My ngồi trước bàn trang điểm vung vai, dư âm giấc ngủ ngáp một cái thật dài. Tay cầm lấy son dưỡng môi thoa lên đôi môi của mình, môi nhỏ đỏ mọng bóng hồng ngọt ngào, bậm bậm môi vào nhau. Ngắm nhìn gương mặt hồng hào tươi tắn của chính mình, cô có phần mập mạp lên rồi nga, hai gò má đã bắt đầu có mỡ thừa.

Cửa phòng phát ra một âm lách cách báo hiệu Trần Nghĩa đã trở về, gương mặt tươi tắn liền bật chế độ lạnh lùng thờ ơ.

Trần Nghĩa đi đến bàn làm việc cầm lấy cặp sách của mình, tiến đến phía sau lưng Lâm Khả My, nhìn vào tấm gương bàn trang điểm "Đồ ăn anh để ở dưới."

Biết rồi ah, không cần nói cũng biết rồi nha.

Lâm Khả My thờ ơ, đến hình ảnh phản chiếu trong gương của anh cũng không thèm nhìn, tay ấn vào chai dưỡng thể lấy một ít sữa dưỡng thoa thoa lên hai mu bàn tay làm ngơ.

Trần Nghĩa đã quen với vẻ mặt này của cô rồi nga, anh chỉ có thể cười khổ ở trong lòng, bàn tay nâng lên xoa lên đỉnh đầu Khả My. Dịu dàng mân mê xoa xoa mấy sợi tóc, ôn nhu dặn dò.

"Ở nhà chơi với mẹ đi, anh đi làm."

"Không tiễn" Lâm Khả My lạnh nhạt, tay nâng lên đẩy bàn tay đang xoa đầu mình ra, cẩn thận vuốt vuốt lại mái tóc để chúng vào nếp ngay ngắn.

Trần Nghĩa thu lại tay, dù gì cũng không nên quá mức, lúc này cô vẫn còn rất ác cảm với anh. Anh chỉ nhẹ cười, ánh mắt yêu thương nhìn cô gái nhỏ đang ngồi, mắt chạm đến đôi môi màu hồng óng ánh.

Cảm giác nhớ lại tư vị mỗi lần hôn cô rất đỗi ngọt ngào, nó làm cho anh nhớ nhung, đã rất lâu rồi không được chạm vào cô, lúc này càng không được phép chạm, anh phải cố gắng gạt đi ý nghĩ chạm vào cô, chỉ có thể dùng ánh mắt thưởng thức.

Trần Nghĩa cứ nhìn đăm đăm vào mặt Lâm Khả My, đặt biệt anh cứ nhìn miệng cô, Lâm Khả My nhăn mày. Cảm thấy kì lạ chết đi được, đột nhiên lại nhìn chằm chằm người ta như thế, Lâm Khả My thoa khô dưỡng thể trên tay liền đứng dậy.

Cô muốn rời phòng xuống lầu, thờ ơ bước chân lướt qua anh, vừa vặn đi qua tay đã bị nắm lại.

Anh lại muốn cái gì? Lâm Khả My biểu thị vẻ mặt phiền phức xoay đầu, muốn chất vấn người kia. Chỉ là không kịp nói gì đã bị chặn miệng, chỉ vừa xoay đầu lại, Trần Nghĩa đã cúi đầu hướng mặt đến hôn lên môi cô.

Chỉ một nụ hôn nhẹ lên đôi môi hồng ngọt ngào, luyến tiếc đôi môi dây dưa thêm một cái mới rời đi. Nhất thời anh không nhịn được ham muốn, anh muốn hôn cô, một cái nhẹ nhàng thôi cũng đủ. Không để cô phản kháng, nhân lúc mỹ nhân còn đang bất ngờ ngơ ngác, anh phải nhanh chuồng đi.

"Chỉ là môi anh hơi khô" Trần Nghĩa biện minh, vểnh lên nụ cười bất diệt "Anh đi làm nha."

Cầm cặp xách rời đi, Lâm Khả My ngây người ra, mắt tròn chớp chớp, hiện trường tua ngược trong trí não, gương mặt lạnh nhạt thờ ơ nhanh chóng chuyển sang màu đỏ.

Hệ thống cảnh báo, nhiệt độ thai phụ đang tặng mạnh nga.

Lâm Khả My phì khói, mắt trợn to lên đạp xuống mặt đất phình phịch trúc giận.

Môi khô thì kệ anh chứ, có son dưỡng ở đây có khô môi hay nức nẻ tự mà thoa, anh còn dám hôn cô? Cô méc mẹ đấy.