"Cô ấy bảo hơi đau bụng một chút" Cô gái đi ra từ nhà vệ sinh thông báo cho Vũ Minh Tân, vui vẻ trấn an "Cô ấy nói không sao hết, lát nữa sẽ ra ngay, anh có thể yên tâm rồi."
"Cảm ơn cô nhiều lắm" Vũ Minh Tân thể hiện biết ơn bằng một cái cúi đầu, tựa vào bức từng trắng chờ đợi.
Dáng vẻ hiên ngang lo lắng giống hệt một người bạn trai chờ đợi cô gái của mình, tựa vào vách tường, chân dài khiêu gợi, một tay để trong túi quần một tay cầm chiếc điện thoại. Trong thời gian chờ đợi, lướt xem một số thông tin báo chí.
Trải qua thêm mười lăm phút, thời gian Phương Hoa đi vào nhà vệ sinh cũng điểm một giờ đồng hồ. Dù cô gái kia đã bảo anh yên tâm, nhưng quả thực không thể an tâm được, làm gì lại lâu như thế.
Vũ Minh Tân nôn nóng, chẳng quan tâm điện thoại nữa mắt cứ ngóng vào hướng nhà vệ sinh. Cứ nhìn mãi vào trong đấy người khác sẽ nghĩ anh biến thái mất, Vũ Minh Tân xoay đầu cúi xuống điện thoại, thực chất sự chú ý của anh luôn nằm phía kia.
Tiếng bước chân, giày da in lên mặt đất lộp cộp, hùng dũng mang theo uy lực bước ra, Trịnh Thành Dương trở ra trong bộ dạng cực kì chỉnh tề ngay ngắn. Không thể nhìn ra được anh đã có một cuộc hoan ái nào, bước chân không có ý định dừng lại, khí thế lướt qua Vũ Minh Tân.
Chỉ là trên gương mặt Trịnh Thành Dương, khi lướt sang luật sư đại diện kèm bạn trai của Phương Hoa, hai người đàn ông chạm mắt nhau. Khoé môi Trịnh Thành Dương nhếch lên thành một đường cong khinh thường, một nụ cười của kẻ chiến thắng.
Vũ Minh Tân nhìn anh ta lướt qua, không khí phản phất khí chất người kia khiến luật sư Vũ cau mày khó chịu.
Đằng kia là đang cười cợt anh sao? Nhưng như thế nào nụ cười kia lại mang theo một sự thách thức nào đó.
Vũ Minh Tân đang khó hiểu, đột nhiên anh ngẩn người ra.
Anh đã chờ đợi ở phía trước khu vực này ba mươi phút không thấy Trịnh Thành Dương đi vào, lúc này anh ta lại đột ngột đi ra.
Mắt đen cả kinh trừng lên, bước chân nhanh chóng đi vào, mặc kệ đó là khu vực giành cho nữ. Tiến vào bên trong nhà vệ sinh, chiếc túi xách nhỏ của Phương Hoa nằm trên bồn rửa, anh hướng vào những căn bồn vệ sinh nhỏ.
Chỉ duy nhất có một cách cửa đang khép hờ, tiến đến căn phòng đó, đẩy ra cánh cửa màu nhạt.
Phương Hoa ngồi bệch trên đất tựa vào tường ôm lấy mình, quần áo đã ngay ngắn nhưng nhăn nheo. Vũ Minh Tân cả kinh, trừng lên mắt đen, vừa tức giận vừa xót thương ngồi xuống trước mặt Phương Hoa.
Bàn tay chỉ vừa chạm vào bả vai nhỏ, cảm nhận từ vai nhỏ liên hồi run rẩy, gương mặt đỏ bừng cùng ướt nhoè trên đôi mắt. Trên môi nhỏ mọng hồng hồng, vết son bị lem trên khoé môi chứng tỏ sự cuồng loạn.
Từ miệng dẫn xuống cổ những vết hôn đỏ đỏ, thấp thoáng ẩn hiển sau lớp áo.
"Cô không sao chứ?" Vũ Minh Tân nhẹ nhàng hỏi, Phương Hoa không thể trả lời, bộ dạng thảm hại bị nhìn thấy, tình trạng hiện tại đã cho anh câu trả lời đúng nhất.
Anh còn hỏi cô có sao không?
Bàn tay run rẩy ôm lấy mình chậm chạm nâng lên gương mặt, đầu nhỏ tóc rối gục xuống đôi bàn tay của mình. Phương Hoa nấc ra tiếng khóc thể thảm, Vũ Minh Tân mím chặt bạc môi, tay vội kéo cô vào lòng ôm lại.
Giống như một cách để trấn an cô gái bị tổn thương, tay anh nhẹ nhẹ vuốt ve trên tấm lưng nhỏ đang run. Lâu lâu sẽ nâng lên vỗ về, bàn tay trên mái tóc giống như một chiếc lược nhẹ nhàng chảy vuốt lại mái tóc rối của cô.
Phương Hoa chỉ có khóc, bởi vì uất ức, tủi thân và cả nhục nhã, được người này ôm chặt trong lòng. Mùi hương từ anh ta êm dịu bao bọc Phương Hoa, có mùi hương cỏ chanh nhẹ thơm dịu, khác hẳn với người vừa rồi.
Anh vỗ về cô một cách nâng niu, chờ đợi đến khi cô ngừng khóc, không cần hỏi chuyện gì đã xảy ra, anh sớm biết rõ. Chỉ ôn nhu ôm lấy cô vào lòng an ủi, tâm thất xót xa, không hiểu vì sao cô gái này phải chịu nhiều thứ như thế?
Nhớ đến nụ cười khinh địch vừa rồi của Trịnh Thành Dương, Vũ Minh Tân cắn chặt răng, bàn tay nổi lên tơ máu chậm rãi đặt xuống vai nhỏ trong lòng nắm lại. Nắm chặt bả vai nhỏ, rít lên một hơi nặng nề, nhanh vội thả lỏng bàn tay vỗ về Phương Hoa.
Một lúc sau, cô bình tĩnh lại, đứng ở bồn rữa mặt cúi người, tạt nước xối xả lên gương mặt. Vũ Minh Tân đứng bên cạnh, nâng lên bàn tay kéo lên lọng tóc đang rơi phấp phới cản trở thao tác rửa mặt.
Phương Hoa cũng chẳng để ý đến, chỉ điên cuồn tát nước, xong quay người sang mới nhận thấy tay của anh. Vũ Minh Tân vén tóc lên mang tai của cô, bên mang tai vẫn còn hằn đỏ vết dâu răng.
Cô nhanh vội dùng tay kéo xuống lọng tóc che đi vết kia, mở ra chiếc túi nhỏ lấy khăn tay nhỏ lau mặt.
Nhìn thấy cổ áo Phương Hoa bị lệch, âm thầm bước lên một bước, hai tay nhẹ nâng lên chỉnh lại cổ áo phía sau gáy Phương Hoa. Bất ngờ với hành động kia, Phương Hoa co rút hai vai, anh chỉ cười nhẹ, dịu dàng chỉnh tề ngay ngắn lại cổ áo cho cô.
"Cảm ơn..." Cô đáp khẽ, Vũ Minh Tân nhấc nhấc đầu lông mày "Cô làm ướt áo tôi rồi, nên hôm nay phải đãi tôi một bữa ăn đấy."
Chớp chớp mắt tròn, cô làm ước cái gì cơ?
"Ướt áo gì?"
Nâng lên ngón tay trỏ chỉ vào lòng ngực áo sơ mi màu trắng đã thấm một lớp nước mắt còn bị nhăn nheo một mảnh, Phương Hoa nhìn theo ngón tay anh, từ ngây ngốc hoá ngượng ngùng "À... Biết rồi."
Vừa lúc này, một cô gái đi vào nhà vệ sinh, nhìn thấy có nam nhân ở nơi linh thiền của phụ nữ, mặt cô gái nheo lại kì thị vểnh môi. Cô ấy né sang một bên đi vào bồn vệ sinh nhỏ, Vũ Minh Tân khổ sở nhìn sang Phương Hoa, đòi lại công lý thể diện cho mình.
"Không được rồi, ba bữa cơm cũng không đủ" Anh đau khổ cất lời, thể diện luật sư chân chính bị ném ra chuồng gà vì đứng ở nhà vệ sinh nữ.
Cô gái kia sẽ nghĩ anh là kẻ biến thái mất thôi.
"Rồi rồi" Phương Hoa không nhịn được buồn cười vì tình huống khó xử này, cầm lấy túi xách lắc đầu ngao ngán "Ba bữa thì ba bữa."
Hai người đi ra ngoài, cô gái bên trong bồn vệ sinh kinh hãi mở to mắt, giống như nhìn thấy thứ khủng khiếp bật ra điện thoại soạn một dòng trạng thái "Hôm nay tôi gặp một gã đàn ông đi vào nhà vệ sinh của phụ nữ, khủng khiếp quá."
(P/s: Ôi này mới một gã\, tới hai gã lận nhoa\, gã kia mới biến thái mà gã này gánh tội *Che mặt nhặt liêm sỉ của anh Trịnh*)
Hai người đi ra khỏi toà án, bởi vì nói sẽ đi ăn nên Phương Hoa đứng đợi Vũ Minh Tân lấy xe trong nhà ga. Lúc này Trịnh Thành Dương cùng mấy vị bên toà đi ra, giống như bạn bè thân thiết nói chuyện tiễn bạn ra xe, họ đứng ngang cô chỉ tầm năm bước chân.
Một chiếc xe đỗ lại chờ đợi Trịnh Thành Dương, Trịnh Gia Hân bước xuống xe, đi đến bên cạnh anh dịu dàng cất lên giọng nói ngọt ngào "Đã xong rồi?"
"Xong rồi" Âm thanh Trịnh Thành Dương trầm thấp ám muội "Chuyện gì cũng đã xong."
Khoảng cách chỉ tầm năm bước, Phương Hoa có thể nghe rõ mồn một, Trịnh Thành Dương nói chuyện với bọn họ, nghe như nào cũng giống như đang ám chỉ với Phương Hoa, cô chỉ cúi đầu chờ đợi xe của mình.
"Thế hẹn Trịnh thiếu lần sau, có dịp gặp nhau nói chuyện nhiều hơn" Một vị lạ bắt tay cùng Trịnh Thành Dương.
"Lần gặp sau sẽ rất thú vị, tôi rất mong chờ" Anh nâng môi cười, bắt tay chào tạm biệt cùng những người kia.
Lỗ tai Phương Hoa ong ong lên, lén nâng ánh mắt nhìn sang phía bên kia, liền nhận ngay ánh nhìn chằm chằm vào mắt từ Trịnh Thành Dương. Cô nhanh vội liếc mắt đi, rõ ràng anh đang ám chỉ cô, cái gì lần gặp sau sẽ thú vị, sẽ mong chờ?
Anh có ý tứ gì?
Xe Vũ Minh Tân cũng đỗ lại chỗ Phương Hoa, Vũ Minh Tân nhìn qua gương chiếc hậu thấy một đám người, nhìn lại Phương Hoa đang đông cứng. Vũ Minh Tân bước xuống xe, đi đến bên cạnh Phương Hoa, nhẹ nhàng mở ra cửa xe.
"Đi thôi."
"Ừm" Phương Hoa gật gật đầu, nâng lên bước chân muốn đi vào xe.
"Anh Trịnh tiếp theo là cuộc gặp với La thị, mình đi thôi" Trình Gia Hân nhanh nhẹn thao tác thông báo lịch trình, Trịnh Thành Dương chào xong bằng hữu, xoay người về hướng Phương Hoa. Lại giả vờ như chỉ vừa nhìn thấy hai người họ, Vũ Minh Tân không cho phép Phương Hoa có ý định nhìn lại người kia.
Bước chân nâng lên chặn phía hai người, tay đặt ở lưng Phương Hoa, tay che che đỉnh đầu của cô không để va vào đỉnh xe. Phương Hoa ngay ngắn ngồi vào, anh cúi người vào xe kéo lại dây an toàn cho cô, đàm phán nhanh "Người không tốt, không nên nhìn."
"Không có nhìn" Đột nhiên anh chui vào trong chỗ cô ngồi, thân hình áp đảo Phương Hoa, lưng cô dính sát với ghế ngồi, anh với tay lấy thắc dây an toàn. Anh gần đến mức hơi thở của cô đều có thể phà vào anh, Phương Hoa không dám thở mạnh vội đáp nhanh, Vũ Minh Tân nâng bạc môi tuấn dật, ánh mắt ôn nhu nhận được câu trả lời ưng ý vui vẻ lui người ra đóng lại cánh cửa.
Mắt hướng về Trịnh Thành Dương, đáp trả anh bằng nụ cười vừa rồi anh trao cho Vũ Minh Tân, một cách ăn miếng trả miếng. Xoay bước quay người đi về phía ghế lái, mở cửa ngồi vào, nhanh chóng khởi động xe lái đi khỏi.
"Anh Trịnh..." Trình Gia Hân nhắc nhở, Trịnh Thành Dương cứ đứng nhìn theo xe kia, nghe thấy Gia Hân gọi anh nâng đầu nhìn cô, nhẹ cười "Ừ, đi thôi."