Nhu Hận Nhược Yêu, Bao Giờ Anh Yêu Em? (Tư Tình Phương Hoa)

Chương 136: Cả đời cũng không tha thứ




Phương Hoa biết là mình bị đuổi, nhưng cô vẫn cố thêm một lần cứng đầu. Cô muốn được ở lại cùng Hiểu Minh, chỉ cần bình yên sống qua ngày cùng Hiểu Minh là được.

Sau bữa tối, Trịnh Thành Tâm kể hết toàn bộ câu chuyện từ năm năm trước, những kế hoạch trả thù của Trịnh Thành Dương cho bà nghe. Từ việc Trịnh Thành Dương bắt Phương Hoa, Lâm Khả My cùng Thành Dương hại chết Phương Lâm và Phương Lão. Cơ nghiệp Phương gia tan nát, nghe vậy, trong lòng bà Trịnh không ngừng cười lớn.

Đúng là ác quả ác báo, Phương gia đó cũng có cái ngày này.

Đứa con của Phương Hoa và Trịnh Thành Dương là sự cố ngoài ý muốn, chị Trịnh cũng khuyên nhủ và bào chữa hết mình cho Phương Hoa.

"Mẹ thấy đó, Phương Hoa lúc đó bé tí thôi, con bé vô tội nhưng phải chịu đựng những chuyện gia đình đã làm. Phương Hoa cũng ngồi tù hết năm năm, cho nên mẹ đừng ghét Phương Hoa nữa, con bé đáng được tha thứ" Chị Trịnh bào chữa.

Trịnh phu nhân biết chứ, Phương Hoa lúc đó chỉ mới tám tuổi, không có làm chuyện sai nhưng bà đối với Phương gia rất ác cảm.

Nhìn thấy Phương Hoa bà sẽ lập tức nhớ đến gia đình đó, Phương Lão hại chết chồng bà, cướp lấy tâm huyết cả đời của chồng bà, Phương Lâm cướp đi đứa con gái nhỏ của bà. Gia đình đó không đáng được tha thứ, bây giờ tan nát như thế này là do bọn họ tự chuốc lấy.

"Những gì gia đình cô ta gây ra, mẹ không thích được cô ta" Trịnh phu nhân đáp, chị Trịnh bật cười "Lúc đầu con cũng vậy, nhưng mẹ xem con bây giờ nè, con hoàn toàn vui vẻ với Phương Hoa."

"Con dễ dàng quá nhỉ?" Còn bà thì không.

"Mẹ đừng như vậy, Phương gia cũng trả giá rồi, đừng ôm thù hận như vậy" Chị Trịnh khuyên nhủ nhẹ nhàng "Mẹ định giống hệt Thành Dương ư?"

"Thành Dương làm sao?" Bà ngạc nhiên, chị Trịnh thở dài, nghĩ đến liền đau lòng "Đến bây giờ con vẫn không muốn lấy chồng, là vì chẳng thể nào an tâm về Thành Dương được."

"Mẹ coi nó chết chìm trong thù hận ấy, nó hoàn toàn không muốn rút khỏi cái bóng quá khứ, cứ như vậy mãi rồi nó có thể sống hạnh phúc được không?" Khoé mắt chị cay nồng, nắm chặt lấy tay mẹ, giọng nói mềm nhũng đi vì muốn khóc "Cho nên mẹ đừng có giống như Thành Dương, đừng chìm trong thù hận, sống cho bản thân mình. Sống vì ngày mai, vì tương lai chứ đừng sống vì quá khứ, cha với em ở trên trời nhìn thấy mới yên tâm chứ."

"Con không phải người chứng kiến tất cả" Mẹ Trịnh nâng môi đắng, giọng già thổn thức "Con chỉ chịu đựng cái chết của cha, không phải tự tay nhận thi thể Thành Ý, không phải chịu đựng một người mẹ điên điên khùng khùng, một người chị hôn mê bất tỉnh. Nợ nần thì chồng chất, chạy đôn chạy đáo kiếm tiền trả viện phí cho mẹ và con, còn vay tiền đen, nếu đến ngày đóng tiền lãi mà không có tiền... Con không nhìn thấy cảnh nó bị bọn xã hội đen đuổi."

Mắt mẹ đỏ hoe, ký ức chôn sâu của bà ùa về, những ngày tháng điên điên khùng khùng ấy bà cũng nhớ lại. Hoàn toàn tỉnh táo nhìn những hình ảnh quá khứ đau thương, chị Trịnh như chết lặng.

"Mẹ nhớ có một ngày Thành Dương vào viện thăm mẹ, chỉ vừa ngồi xuống đã có mấy người xông vào bệnh viện, còn chẳng thể nói câu nào với mẹ đã phải bỏ chạy. Vài hôm sau nó đến, trên người nó chẳng có chỗ nào là lành lặn, mặt mũi thì bầm dập, thân thể thì bầm đen bầm đỏ. Năm đó nó cũng có bao nhiêu tuổi đâu, con bảo mẹ làm sao tha thứ chấp nhận cô ta, con gái của kẻ hại cái gia đình này, hại con trai mẹ như thế?"

Bà nặng nhọc lắc đầu, mắt già tiếc thương "Biết là cô kia không có lỗi, nhưng để tha thứ là chuyện không thể. Con cũng đừng trách Thành Dương, để có được ngày hôm nay nó đã phải trải qua rất nhiều thứ, việc nó khó lòng buông bỏ thù hận cũng là đương nhiên."

"Con lúc đó chỉ nằm hôn mê, con không chứng kiến những cái đó" Mẹ Trịnh nhắm chặt mắt, hồi tưởng lại gương mặt con trai niên thiếu năm đó, dù mặt mũi có vết thương nhưng vẫn tươi cười ở trước mặt bà. Bởi vì bà lúc đó ngơ ngơ ngẩn ngẩn, con trai bà luôn bày ra vẻ mặt vui vẻ nhất trước mặt bà, để bà không buồn bã.

"Mẹ sẽ không tha thứ cho bất kì ai tổn thương gia đình của mẹ" Trịnh phu nhân nâng môi, Phương gia bây giờ tan nát, bà rất vừa lòng, bà rất hoan hỉ "Nhất định, không bao giờ."

"Mẹ ơi... Đừng nghĩ như vậy mà" Trịnh Thành Tâm mếu máo, hít hít cánh mũi cay, một mình Thành Dương như thế là đủ để cô đau đầu rồi, Trịnh phu nhân cũng như thế sao?

Không những Trịnh phu nhân như thế, thậm chí, nỗi hận thù của mẹ Trịnh còn tăng vọt hơn Thành Dương. Bà hận thù những kẻ tổn thương gia đình bà, hận thù kẻ làm hại con trai bà, bà không tha thứ, cả đời này cũng không tha thứ.

...Trần gia

Nửa đêm nửa hôm, Lâm Khả My đang nằm ngủ thì bị con ma đói đánh thức, rất rất đói bụng nha, bào tử đều sôi ọt ọt cả lên.

Nhưng mà mẹ thì ngủ rồi nga, chẳng lẽ lại đánh thức một bà già năm mươi tuổi dậy chỉ vì cô đói bụng.

Hừm, đơn nhiên không nên.

Lâm Khả My rón rén ngồi dậy, chậm chạp bước xuống giường. Từng bước chân nhẹ nhàng rời khỏi phòng, khép lại cánh cửa với chế độ slow motion tuyệt đối để nó không phát ra bất kì âm thanh nào. Khép lại cửa phòng thành công, lần đầu tiên cảm thán bản thân, mừng rỡ chỉ vì đóng cửa.

Đi xuống lầu mò vào trong bếp, nhìn vào đồng hồ treo tường, bây giờ là 2 giờ rưỡi sáng. Lâm Khả My bắt lên nồi nước, một tay cầm bát to một tay cầm gói mỳ.

Mở tủ lạnh to đùng, lục trong tủ lấy ra rau xanh cùng hai quả trứng, đợi nước sôi thả vào mỳ, trụng qua một nước sau đó chờ đợi nước sôi tiếp tục.

Trong thời gian chờ đợi nước sôi, Lâm Khả My rửa rau xanh.

Trở lại với nồi nước đang sôi, đập hai quả trứng thả vào. Mùi trứng sống vẫn tanh như vậy ah, khứ giác của phụ nữ mang thai phải nói rằng vô địch, thật sự rất nhạy. Thả mỳ và rau cùng bột nêm, Lâm Khả My sắp hoàn thành bát mỳ trứng rồi.

Cô đói đến bụng réo gọi ọt ọt, chờ đợi mỳ chính mà Lâm Khả My cứ chép chép miệng nhỏ lẹp chẹp ngân nga bài ca "Măm thôi măm thôi" Thuộc sở hữu bản quyền của con bé Hiểu Minh.

Trần Nghĩa vốn không ngủ được muốn sang phòng Lâm Khả My xem xét cô một chút, anh luôn vào phòng cô mỗi khi cô đã ngủ say. Biết rằng cô không muốn nhìn thấy mình, cho nên anh cũng không dám xuất hiện. Ban ngày ở công ty, khuya hôm mới về nhà, ngủ cùng phòng với ba Trần, bởi vì mẹ ngủ cùng Khả My, không thể để ba ngủ một mình.

Nghe âm thanh lụp bụp dưới lầu, Trần Nghĩa mới đi xuống, nhìn thấy phòng bếp sáng đèn. Anh còn cho là mẹ, nhưng khi đi đến mới nhìn thấy bóng dáng nho nhỏ của Lâm Khả My.

Anh đứng bên cạnh góc tường nhìn cô đến ngây ngốc, một loạt thao tác đơn giản nhưng trong mắt anh lại đáng yêu vô cùng.

Lâm Khả My đổ mỳ từ nồi sang bát sứ, sắp được ăn rồi nga, cô mừng đến rớt nước mắt đây.

Mẹ Trần thức dậy, không nhìn thấy Lâm Khả My lại nghe âm thanh tầng dưới, bà đi xuống thì nhìn thấy Trần Nghĩa đang đứng ngẩn ngơ bên góc tường. Vừa đứng ngơ ngác mặt lại phơn phởn nụ cười, bà ngạc nhiên đi đến lạnh giọng "Làm gì ở đây mà không đi ngủ đi?"

Bà hoàn toàn không biết Lâm Khả My đang ở trong bếp, giọng nói lớn phát ra.

Lâm Khả My vừa bưng lên bát sứ, 2 giờ sáng chỉ có một mình cô, bầu không khí im tĩnh đột nhiên có một giọng nói phát ra.

Lâm Khả My giựt bắn mình, bả vai co rút.

Bát sứ nóng hổi vừa bưng lên bị động lật đổ, rơi xuống sàn nhà đổ nát.

Xoảng.

"Ấy trời ơi..." Trần phu nhân hốt hoảng mới nhìn thấy con dâu nhỏ, Trần Nghĩa cũng bị doạ, hai người nhanh chóng phi tới chỗ Lâm Khả My.

Nước nóng bắn lên chân cô, Lâm Khả My cúi đầu nhìn bát mỳ tươi ngon của mình vỡ tan nát.

Trần Nghĩa nhanh chóng kéo cô tránh xa mảnh vỡ bát sứ trên sàn, bàn tay nhanh chóng cầm lấy hai tay cô lo lắng xem xét "Em có làm sao không?"

Hai tay cô không có vấn đề gì, Trần Nghĩa liền cúi đầu nhìn xuống chân cô. Nhìn thấy nước mỳ bắn khắp đũng váy ngủ, lo lắng sẽ bắn lên chân cô khiến anh phát hoảng. Hai tay rất nhanh gọn nhấc lên Lâm Khả My cho cô ngồi trên mặt bếp, luống cuống tìm khăng, ngồi xuống cầm lấy bàn chân nhỏ của Lâm Khả My lau đi những vết nước bắn.

Lâm Khả My cứng ngắt, bất động, mặc ai làm gì làm, ai bồng thì bồng cũng không nhìn đến, không thèm quan tâm, cái cô quan tâm là... Mắt cô chỉ đăm đăm vào bát mỳ vỡ nát kia.

Thấy con gái im lặng, Trần phu nhân lo lắng khẽ "Con không làm sao chứ?"

Trần Nghĩa lau xong vết nước ở hai chân nhỏ, thở phào đứng dậy. Mới thấy gương mặt Lâm Khả My cứng đơ, anh quên mất, cô không muốn nhìn thấy anh.

"Khả My à, con sao vậy?" Trần phu nhân bị im lặng của cô doạ sợ, nắm lấy cánh tay cô lay lay.

Lâm Khả My nâng mắt rời khỏi bát mỳ kia nhìn mẹ Trần, không thèm nhìn đến Trần Nghĩa, miệng nhỏ mếu máo "Mỳ của con... Ư..."

Cô muốn khóc quá đi, đói sắp chết đến nơi rồi, cực khổ nấu được một bát mỳ ngon, đến nước cũng chưa được húp thì đã mời thổ địa.

Cô mếu máo như đứa trẻ, miệng nhỏ mếu lớn "Mỳ của con..."

Trần phu nhân còn cho rằng cô bị làm sao, thở phào một hơi, vỗ về giống như dỗ em bé, gương mặt già phúc hậu chu chu môi.

"Ò, mỳ của con, để mẹ nấu cho con cái khác ha."