Trịnh Thành Dương thả ra Trình Gia Hân, Gia Hân thiếu nữ e thẹn đỏ hồng gò má.
Anh nâng mắt nhìn sang Phương Hoa, vốn muốn định hỏi cô có vừa lòng chưa, ấy vậy mà nét mặt của Phương Hoa làm miệng lưỡi anh khô cứng, một lời cũng không phung ra được.
Chỉ lặng im nhìn cô thất vọng, gương mặt trắng bệch cùng đôi mắt ướt nhòe, con ngươi long lanh chỉ chứa sự thất bại.
Cố gắng nâng lên một nụ cười, nhưng làm như thế nào cô cũng không nâng lên được khóe môi nặng trịch.
Mắt đẫm trong lệ nhòe thẫn thờ, y hệt một người mất hồn lùi một bước chân sau đó xoay người. Giống như một bóng ma đơn độc rời đi, khi cô xoay đầu đi, Trịnh Thành Dương nuốt xuống một ngụm xôn xao trong lòng.
“Anh Dương...” Trình Gia Hân e thẹn khẽ gọi thân mật, Trịnh Thành Dương nâng đầu nhìn vị nữ nhân bên cạnh.
“Vừa... Vừa rồi...” Nữ nhân e thẹn hai lòng bàn tay đan vào nhau, cúi mặt.
“Quên đi” trịnh Thành Dương đáp nhanh, giọng nói trở về vẻ lãnh đam ban đầu “Tôi xin lỗi, là sự cố.”
Cái... Trình Gia Hân chửi thể, ngẩn mặt trừng mắt, nụ hôn của cô đổi lại hai chữ “Quên đi”, “Sự cố”.
Anh đùa cô chắc?
Phương Hoa chạy vội về phòng, đóng chặt lại cánh cửa, cả cơ thể ngã vào cánh cửa trượt xuống đất.
Hai chân co rúm vào cơ thể, hai tay bịt chặt lại hai lỗ tai, cúi đầu gục vào đầu gối chân.
Bật khóc nức nở.
Anh ấy quả thật không yêu cô? Một chút cũng không?
Không phải như chị Trịnh bảo đâu, anh ta không phải chỉ giành riêng cho cô, anh ta hoàn toàn không. Nào là quan hệ không thể yêu đương, như thế nào mới là một quan hệ để yêu đương?
Cô ảo tưởng như thế là đủ rồi... Đó vốn đã không còn là Trịnh Thành Dương của năm ấy nữa, vốn không còn là anh Dương yêu thương cô, không còn là anh Dương dịu dàng kia nữa.
Cô ngu muội như thế là đủ rồi... Người ấy không yêu cô.
Anh có thể dịu dàng với cả thế giới chỉ trừ cô ra.
Anh ôn nhu với tất cả mọi người, ngoại trừ cô.
Anh thà nói rằng anh yêu người khác cũng không bao giờ yêu cô, dù chỉ là một chút cũng không xứng đáng.
Tất cả chỉ là do Phương Hoa mơ tưởng, ấm áp dịu dàng của anh chỉ là thoáng qua.
Chỉ là hành động vô tình không hề có chủ đích, đến đây là đủ rồi...
Đến đây là đủ, cô đau đủ rồi.
Cô không phải làm bằng sắt đá như anh, cô không phải người máy. Cô cũng có tình cảm cũng có trái tim, cũng biết đau, mệt mỏi và thất vọng.
Phương Hoa không kiên cường đến như thế, cô mệt lắm rồi, cô giống như đóa hoa tàn tạ chờ ngày tàn, chẳng còn một sức sống nào để chống trọi.
Tiếng khóc thê lương trong đêm tối, nức nở đến ho sặc sụa, cô ôm đầu lại ôm gương mặt khổ sở của mình. Cổ họng đau rát không còn cất ra được tiếng nữa, nghẹn ngào nhốt mình một góc ở cánh cửa.
Thế là đủ, tình yêu này đến đây là đủ.
Ngày hôm sau...
Sau một đêm khóc lóc đến mắt mở không ra, đến tâm thất chết đi sống lại, Phương Hoa đã hoàn thành công việc ém nhẹm đi tình cảm kia, cô đã chôn nó vào nơi sâu nhất trong trái tim.
Sẽ không vì ôn nhu bừa bãi của anh ta mà rung động nữa, cô ngốc nghếch như thế đã quá đủ rồi.
Cô sẽ sống một cuộc sống hoàn toàn vì Hiểu Minh, sẽ chẳng rung động thêm bất kì giây phút nào nữa.
Sau khi thao tác chuẩn bị buổi sáng, mở ra cửa phòng muốn đi sang phòng cục bông gòn, cửa mở ra bước chân vội nâng lên.
“Ặc...” Một vật cản to lớn nằm ngay trước cửa, cô không chú ý đập cả gương mặt vào lòng ngực ai đó.
Phương Hoa nâng lên gương mặt nhìn vật thể cản trở, chính là Trịnh Thành Dương, nhanh chóng né sang một bên, hai bàn tay ôm lại xương mũi vừa sáng sớm đã bị tổn thương.
Chân nhỏ bước sang phòng Hiểu Minh, Trịnh Thành Dương đi theo sau Phương Hoa đi vào phòng bé con, ngồi ở sofa bấm điện thoại chờ đợi.
Cô trừng mắt, ánh nhìn hất hủi về người kia, đây là phòng con nên anh có thể tự tiện vào nhưng vừa rồi anh đứng ở trước cửa phòng cô làm gì. Phương Hoa cũng chẳng muốn đôi co, không thèm hỏi đi đến giường công chúa nhỏ.
“Dậy nào, bé Minh Minh bé dậy được rồi” Sáng cô đã uống một ly nước ấm an ủi dây thanh quản, thế nhưng giọng nói vẫn còn khàn đặc đi.
“Hự...” Con bé đang nằm ngữa liền lật người úp lại, vểnh chiếc mông lên trời. Phương Hoa lập tức vỗ vào cái mông lười biếng kia “Minh bé.”
“Hư...” Con bé lười biếng mê ngủ cất lên thêm một âm nữa.
Trịnh Thành Dương ngồi ở sofa, tay lướt điện thoại nhưng tâm điểm của anh lại nằm ở phía giường ngủ, đặt toàn bộ sự chú ý lên người Phương Hoa.
Nhìn đến mi mắt sưng đỏ kia, mái tóc phấp phới rơi che đi đôi mắt kia, khóe môi mím lại nhưng rất nhanh chống giản ra, hoàn toàn khôi phục lại nét mặt bình thản như chưa hề có chuyện gì.
...Trần gia, Lâm Khả My ngồi ở phòng bếp chờ đợi món ngon của mẹ.
Mẹ bưng ra một bát canh đầy màu tím đỏ, đây là củ dền hầm xương, vô cùng bổ máu nga. Lâm Khả My chép chép miệng, bàn tay cầm chiếc thìa múc lên một thìa canh, cúi đầu thổi thổi sau đó húp sạch.
“Ngon quá” Cô nâng môi cười, tấm tắt khen, Trần phu nhân gật gù tươi cười, gương mặt phúng ra hạnh phúc “Ngon chứ, mẹ làm mà lại chẳng ngon ư?”
Lâm Khả My toẹt môi cười, Trần phu nhân ngồi bên cạnh quan sát con dâu ăn bà cũng đã thấy ấm bụng, nhớ đến một chuyện “À đúng rồi, cái cô gái ở cùng Thành Dương, là ai vậy?”
“Hửm?” Lâm Khả My ngạc nhiên chớp mắt “Mẹ gặp em ấy rồi hả?”
“Hôm đến rước con. Có gặp qua một lần nhưng không có nói chuyện, kia là vợ Thành Dương à?”
Lâm Khả My lắc lắc đầu, không biết nói như thế nào, chỉ đáp qua loa “Em ấy tên Phương Hoa, có chút quan hệ với anh Dương, con cũng không rõ.”
“À...” Trần phu nhân gật gù, nâng lên nụ cười “Chỉ là nhìn thấy nên tò mò, mẹ không biết là Thành Dương có con lớn như vậy đấy?”
Sao mẹ biết cho được, đến cả anh Trịnh còn không ngờ bản thân có con kia mà, Lâm khả My cười vội phòng vệ “Con cũng không rõ nữa.”
Trần phu nhân dịu hiền nhắc nhở “Ăn chậm thôi, nóng đấy."
... Sau khi Trịnh Thành Dương cùng Hiểu Minh rời đi, hai chị em Phương Hoa và Thành Tâm ngồi ở sofa phòng khách xem show thực tế của nhóm nhạc yêu thích.
Người làm mua đồ chuẩn bị cho gia đình đi qua đi lại, nhắc nhở hai chị em họ lúc này mới để ý, đồ đạc trong nhà đang được thay thế bằng đồ trang trí chuẩn bị đón xuân, vậy là một năm nữa trôi qua.
Đột nhiên bên ngoài truyền đến tiếng cười nói, Phương Hoa và chị Trịnh nâng đầu nhìn ra cửa thủy tinh, nhìn thấy người phụ nữ ăn mặc trên người trang phục quý bà, chị Trịnh trừng mắt nhanh chóng xoay đầu nhìn Phương Hoa “Em lên phòng đi.”
Dù ngơ ngác như nai vàng, Phương Hoa vội vàng đứng dậy theo lời chị phi chân lên lầu, nấp ở trên tầng lầu nhìn xuống.
Người phụ nữ kia đi vào, chị Trịnh liền vui vẻ đi đến câu lấy tay bà “Sao nào? Lão phật ra của tôi đi chơi có vui không?”
“Vui nga” Người phụ cất tiếng thanh thót “Đúng là lâu lâu nên đi đến mấy chỗ xinh đẹp hít thở không khí, rất sảng khoái đó.”
“Vậy hả?” Chị Trịnh tươi cười “Mẹ thích là được.”
Từ trên cao nhìn xuống, gương mặt người phụ nữ kia phúc hậu xinh đẹp, gương mặt đã có tuổi đẹp lão, giọng nói cũng rất êm tai, người kia là Trịnh phu nhân sao?