Trịnh Thành Tâm bước ra khỏi phòng Phương Hoa, tay nhanh chấp nhận cuộc gọi từ Trịnh Thành Dương "Nghe đây..."
"Chị định dọn ra ngoài sao?" Mới vừa rồi anh nhận được thông tin chị Trịnh thuê một căn hộ nằm trong khu vực khá gần Trịnh gia, đột nhiên chị mua nhà như thế... Trịnh Thành Dương bỗng có một suy nghĩ rất kỳ lạ.
"Rồi sao? Bộ chị không thể mua nhà à?" Trịnh Thành Tâm thờ ơ trả lời.
Từ đầu dây có thể nghe thấy được sự chán nản từ chị, Trịnh Thành Dương trầm tư mắt nhìn hợp đồng trên bàn nhưng tâm trí anh không hề quan tâm đến nó. Hình ảnh Phương Hoa và anh đêm qua bỗng nhiên thoáng qua trong đầu, Trịnh Thành Dương khẽ chau mi.
Đoán mò ra được chị Trịnh đang mưu tính việc gì, nhanh chóng chặn đường "Nghĩ cũng đừng nghĩ chuyện cho Phương Hoa rời đi."
"Ô" Trịnh Thành Tâm phì cười, môi mỏng cong lên đường cong mê người tán thưởng "Em đúng là đi trong ruột chị nhỉ?"
Anh đã đoán đúng, Trịnh Thành Dương buông lỏng cơ thể dựa vào chiếc ghế da mềm mại, quá rõ ràng bởi vì nếu không có chị Trịnh gợi ý, thục giục và chống đỡ, Phương Hoa sao lại có thể gan dạ như hôm qua "Chị từ bỏ ý định đó đi."
Trịnh Thành Tâm đảo mắt, cảm thấy buồn cười "Gáng ghép em cũng bảo từ bỏ ý định đó, cho con bé đi em cũng bảo bỏ đi. Thành Dương, em rốt cuộc như nào mới được?"
Trịnh Thành Dương thản nhiên đáp trả lại chị Trịnh, một cách vô tư như chẳng có gì to lớn "Chuyện này ngay từ đầu không liên quan đến chị, đừng nhúng tay vào nữa."
"Chị không để em được nước lấn tới đâu, Phương Hoa giỏi nhịn còn chị thì không" Chị cố gắng nhúng tay vào quan hệ này, tất cả là vì muốn hai đứa em này có thể hạnh phúc. Thế nào cả hai cứ kẻ hành người chịu, như thế lại bảo chị ngồi yên mắt không thấy tai không nghe sao "Chuyện này không tiện nói qua điện thoại, tối nay về nói chuyện."
Dứt lời chị Trịnh tắt máy, mắt đẹp trừng lên tia giận, tối nay chị phải nói chuyện cho thật rõ ràng. Chị sẽ không để tình trạng như thế này kéo dài nữa, trở vào phòng Phương Hoa với vẻ mặt bình thản.
Tuy vậy, Phương Hoa vẫn nhận thấy khó chịu trên gương mặt chị, cho nên cô liền dò hỏi "Có chuyện gì hả chị?"
"Không có" Chị bật cười, không muốn Phương Hoa phiền lòng nhanh đáp "Mấy chuyện linh tinh đó mà, em không cần lo đâu."
Phương Hoa gật gật đầu, nhưng nào có chuyện cô không để tâm, cuộc gọi đó là từ Trịnh Thành Dương kia mà. Phương Hoa ngồi lặng, nhìn bé con trong vòng tay chị Trịnh, cô đã do dự "Chắc em không đi đâu, tách khỏi cha nó thì tội nghiệp con bé."
Chị Trịnh hít thở một hơi thật sâu, hiểu được vấn đề của Phương Hoa. Chị cũng đã nghĩ đến nó từ lâu, quả thật thì tội cho Hiểu Minh nếu đột nhiên tách con bé khỏi Trịnh Thành Dương. Nhưng từ từ con bé cũng sẽ thích nghi được thôi, trẻ con thích nghi rất tốt, nâng lên mắt đẹp "Con bé còn nhỏ thích nghi nhanh thôi, em cứ tội nghiệp con bé rồi như thế, ai tội cho em?"
Phương Hoa mím môi, cảm giác lồng ngực thắc chặt lại, cô bị như này cũng đáng bởi vì cô cũng có lỗi. Chị Trịnh có thể bỏ qua hết lỗi lầm của cô, còn vô cùng yêu thương cô, chị đúng là một người tốt đến mức khiến cô khó xử "Em không sao mà."
"Thôi thôi" Chị Trịnh lắc bàn tay, từ chối tin câu nói kia "Cảm giác như đó là câu thần chú của em ấy, có bao giờ mà em nói em không khoẻ, em không ổn đâu."
Phương Hoa gãi đầu cười thẹn, cô bị chị bốc trần hết rồi nga.
"Em đó" Chị búng lên vần trán của Phương Hoa, ngay giữa trán một cái búng thật đau, đến mức nghe một tiếng bóc ra từ trán "Chỉ giỏi nhịn, em càng nhịn thằng Dương nó càng lấn tới, em không cần nhịn như thế nữa."
Ngắm nhìn gương mặt xinh đẹp, bầu bĩnh của Phương Hoa, đôi mắt to tròn đang xụp xuống kia, như một người chị gái đúng mực yêu thương đứa em khuyên nhủ "Không cần nhịn nó nữa, không muốn thì cứ nói ra."
Phương Hoa ngơ ngác vài giây, gương mặt thả lỏng để tựa vào bàn tay nâng niu kia. Mắt đen ánh lên tia sáng, chị quả thật rất nhân hậu, chị thật sự đã tha thứ cho cô. Trái tim bỗng chốc giống như được giải phóng một phần tội lỗi, nhẹ nhõm như thể gạt đi được một bao cát nặng trên vai.
Buổi tối như đã hẹn, chị Trịnh sau khi dùng bữa ở nhà vườn cùng mẹ Dung và Trịnh Thành Dương. Chị đi thẳng vào phòng Trịnh Thành Dương, đêm nay chị nhất định phải rõ ràng chuyện này.
Đứng trước mặt Trịnh Thành Dương, không chần chừ nói ra ý định "Chị đã bảo con bé tự thú nhận với em, nếu em cũng thừa nhận thì không có chuyện gì nữa, em không thừa nhận chị sẽ đưa con bé đi."
"Không đi đâu hết" Trịnh Thành Dương nhanh chóng bác bỏ.
"Em có thôi đi không?" Chị Trịnh nghiêm mặt, giọng nói cứng rắn "Nói em thương em không thừa nhận, không thương thì giữ lại làm gì, để cho con bé rời đi."
"À..." Chị Trịnh nhướng mi mắt, khéo môi nhếch lên, cậu hiểu chị mưu mô tính toán thế nào, chị cũng rất hiểu cậu tâm cơ thế nào "Đừng có bảo giữ lại chỉ vì muốn hành hạ Phương Hoa, hành hạ người ta mà em trông có vẻ cũng thích quá nhỉ?"
"Đơn nhiên rồi" Trịnh Thành Dương không hề lộ ra sơ hở, lạnh giọng "Hành hạ cô ta đơn nhiên là sở thích của em."
"Thôi thôi" Chị Trịnh phì cười "Chỉ là do em không chịu thừa nhận, em sớm thương Phương Hoa từ lâu rồi, đừng có lấy cái cớ hận thù kia ra che đậy nữa."
"Em qua mắt được Phương Hoa chứ không qua được chị" Chị Trịnh nghiêm mi, nhìn chăm chăm vào mắt cậu. Hai người mắt đâu mắt kiểm tra mức độ đáng tin trong lời nói của nhau "Chị nói không đúng sao? Em sớm thương con bé rồi."
Không phải tự nhiên mà chị có thể kết luận như thế, chị đã chứng kiến tất cả từ lúc cậu còn niên thiếu năm ấy bám dính lấy Phương Hoa mỗi lần Phương gia đến nhà. Cho đến khi hận thù dìm sâu cậu vào những chuỗi ngày đau khổ, tìm cách trả thù lại phải đấu tranh tinh thần với chính bản thân. Cậu vô cùng muốn mau trả thù nhưng cậu lại sợ, vì Phương Hoa còn quá nhỏ. Kết luận của chị là khi chứng khiến cái đêm cậu nhốt mình trong căn phòng đầy khói thuốc lá, đêm hôm ấy cậu đã khóc vì đã quyết định từ bỏ Phương Hoa.
Đối mặt với câu hỏi đấy, Trịnh Thành Dương im bặt đi, ánh mắt anh không được phép lãng tránh đi nơi khác mà đăm đăm nhìn chị. Bởi vì nếu cậu né tránh ánh mắt dò hỏi kia, chắc chắn chị ấy sẽ bắt bài, Trịnh Thành Dương lãnh đạm cười "Không, chị nhầm rồi."
"Em không thương cô ta" Trịnh Thành Dương đáp lạnh, đầu lông mi chị Trịnh có chút nhăn lại, gắt gao trừng mắt nhìn Trịnh Thành Dương. Cậu nhúng vai một cách thờ ơ, hai bàn tay khoanh lại ở trước ngực "Nếu không tin em có thể chứng minh cho chị thấy, còn việc đưa Phương Hoa đi là không thể, thứ nhất là vì Hiểu Minh, thứ hai, bà Phương trong tay em, Phương Hoa sẽ không dám rời đi."
"Em vô lý vừa phải thôi" Trịnh Thành Tâm tức giận, bắt đầu lớn tiếng "Đến bao giờ em mới chịu thừa nhận? Em lừa người lừa mình ép bức người khác như vậy mãi có được lợi ích gì?"
"Em không có bất kì tình cảm nào cả, phải nói bao nhiêu lần chị mới tin?" Trịnh Thành Dương đáp trả ngay, mắt cậu không có bất kì dao động, hoàn toàn cứng rắn đến mức chị bị lung lay. Trịnh Thành Tâm trừng lên tức giận cùng thất vọng, giọng chị nhẹ hững đi.
"Được thôi, thế chứng minh đi!" Chị nhếch môi, tức giận quay đi không đôi co cùng cậu nữa.
Rời khỏi phòng Trịnh Thành Dương, gương mặt chị liền hiện ra sự thất vọng. Có chút nghi ngờ về Trịnh Thành Dương, chẳng lẽ cậu thật sự không có tình cảm nào giành cho Phương Hoa, khẳng định kia đánh run ý chí của chị Trịnh.
Trịnh Thành Tâm vội vàng lắc đầu, Trịnh Thành Dương che giấu rất giỏi, chị không nên lung lay. Nếu những gì chị thấy kia không phải là tình yêu vậy phải thế nào mới là yêu thương? Chỉ là Thành Dương không thừa nhận.
Chắc chắn là như vậy, chị Trịnh nâng bước chân. Ngay trước mắt chị là Phương Hoa đang bồng Hiểu Minh, chị ngay lập tức thu lại toàn bộ thất vọng kia bằng một nụ cười.
Thấy chị bước ra từ phòng Trịnh Thành Dương, Phương Hoa biết chắc rằng hai người họ đã nói chuyện và có vẻ như là chuyện liên quan đến Phương Hoa.
"Hiểu Minh muốn vào phòng papa nó một lúc" Phương Hoa đáp nhanh, cô đi đến trước cánh cửa, mở cửa phòng sau đó thả xuống Hiểu Minh cho con bé chạy vào trong. Còn Phương Hoa lại lùi bước đóng lại cửa, nhìn sang chị Trịnh.
Phương Hoa đi đến nắm lấy tay chị, kéo chị trở về phòng chị Trịnh.
Nắm lấy bàn tay chị một cách dịu dàng, biết rằng chị rất muốn tốt cho cô, nhưng không cần đến mức phải cãi vả với Trịnh Thành Dương vì cô. Phương Hoa mỉm cười, vô cùng biết ơn vì chị "Em không sao hết, em có thể ở lại chỗ này, cũng thật tốt cho Hiểu Minh. Chị không cần cãi nhau với anh ấy vì em đâu, ở đây cũng tốt."
Dù chị có che đi thất vọng thế nào cũng không qua được mắt Phương Hoa nha, lúc có chuyện không vui mặt chị mất đi sự vô tư hẳn đi. Rất dễ để nhận biết, hai tay Phương Hoa nắm tay chị vỗ vỗ, mĩm cười tươi "Ở đây có chị lại còn tốt cho Hiểu Minh, chút ít thiệt thòi thì có gì đâu, nên chị không cần phải cãi vã với anh ấy."
Những lời nói của Phương Hoa khiến chị mềm nhũng, tức giận hoá thành bất lực, hai mắt chị phát đỏ. Chị không hiểu nổi, sức chịu đựng của con bé này là bao nhiêu nữa, Trịnh Thành Tâm thở nặng, mắt đỏ hoe đi vì lệ nhoà.
"Em... Kiên cường đến mức khiến người ta bất lực đấy."
Chút này có là gì, Phương Hoa đã được rèn dũa từ năm năm trước, vì Hiểu Minh, vì mẹ Phương và cả vì chị Trịnh nữa, cô có thể chịu được.
Khi còn bé cô từng hỏi mẹ, vì sao được đặt tên là Phương Hoa.
Mẹ chỉ cười rồi bảo rằng, Phương Hoa nghĩa là một đoá hoa xinh đẹp và kiên cường, bất khuất và thủy chung.