Nhu Hận Nhược Yêu, Bao Giờ Anh Yêu Em? (Tư Tình Phương Hoa)

Chương 107: Tôi không yêu em




Giữa căn phòng yên tĩnh, Phương Hoa và Trịnh Thành Dương đối mặt nhau. Yên tĩnh đến mức hơi thở của đối phương cũng có thể nghe được, Trịnh Thành Dương sau câu nói của Phương Hoa, đôi mắt càng trở nên trắng dã hằn lên những đường tơ máu. Con ngươi đen xám như muốn nuốt chửng Phương Hoa, nâng lên bước chân xông tới phía người con gái hệt như một con thú dữ đói bụng tìm thấy con mồi.

Phương Hoa theo phản xạ lùi lại bước chân, phản xạ của cô có vẻ chậm hơn tốc độ xông tới như thú dữ của anh ta. Trịnh Thành Dương rất nhanh đã đứng trước mặt Phương Hoa, bàn tay bóp lấy chiếc càm nhỏ, dùng sức đến hằn lên những sợi gân tay.

Anh như muốn bóp nát Phương Hoa, cô cảm giác xương hàm đang vỡ vụng. Gương mặt đau đớn nhăn nhó, gương mặt bị bóp chặt nâng lên như muốn nhấc cô lên khỏi mặt đất.

Khoảng cách gần như thế này, khó khăn nhìn thấy gương mặt Trịnh Thành Dương trở nên dữ tợn, con ngươi đen một màu đăm đăm nhìn Phương Hoa. Khoé môi nhấc lên, vẻ mặt khinh thường lạnh nhạt dùng sức bóp chặt lấy Phương Hoa "Tôi đã cấm em như thế nào? Em còn dám nghĩ đến những chuyện như thế?"

Càm bị bóp chặt một cách tàn nhẫn, Phương Hoa khó khăn hít thở, muốn mở miệng nói chuyện thật khó khăn. Hai bàn tay nhỏ nắm lấy cánh tay đang bóp nát mình, nắm lấy cánh tay to lớn của anh ta một cách bám víu. Đôi mày thanh tú chau chặt vào nhau, khó khăn cất ra những tiếng nói nặng nhọc.

"Anh cấm em... Nhưng cũng là... Anh chạm vào em..." Xương hàm phát đau, cả gương mặt tê dại vì bị nâng lên cao. Vì thế hai bàn tay càm bám víu cánh tay của anh hơn, giống như muốn xin anh nhẹ tay một chút. Đôi mắt sớm không trụ được làn sóng sương hoa, từng giọt trong veo tí tách chạy trên gò má.

Phương Hoa đau quá, mười ngón tay bấu chặt vào cánh tay Trịnh Thành Dương. Nuốt xuống một ngụm nước mắt "Không muốn em nghĩ chuyện đó thì anh cũng không nên chạm vào em."

Dùng toàn bộ sức lực nắm chặt cánh tay anh ta hất ra, gương mặt cô được giải thoát. Tay sờ sờ vào giữa cổ vào xương hàm xoa dịu cơn đau, bước chân cô vội vàng lùi đi, chỉ vài ba bước lưng đã chạm vào tủ rượu thủy tinh lạnh băng.

Trịnh Thành Dương bật cười, đôi mắt xoáy đen như một vực sâu không đáy, vươn ra cánh tay túm lấy gương mặt Phương Hoa. Lần nữa nâng gương mặt cô ngước nhìn anh, nhìn sâu vào đôi mắt đỏ hoe. Anh cúi người, khuôn mặt tiến sát đến khi hai chớp mũi chạm vào nhau, giọng nói trở nên quái gỡ "Em nghĩ tôi chạm vào em là vì tôi có tình cảm với em sao?"

Anh sớm biết, chị Trịnh đã bày rất nhiều trò, chắc chắn là chị đã gieo giắc ý nghĩ này vào đầu Phương Hoa.

Phương Hoa hoàn toàn có thể cảm nhận được từng hơi thở của anh, không cho phép bản thân run sợ, Phương Hoa nâng hai bàn tay. Hai lòng bàn tay cũng ôm lấy gương mặt của Trịnh Thành Dương, đôi mắt đằng đằng sát khi của anh bỗng run rẩy một giây. Rất nhanh thay thế bằng sự lạnh lẽo tàn khốc, mặc dù quan sát anh rất kỹ, Phương Hoa cũng không bắt kịp được khoảnh khắc anh chần chừ đó.

Trong mắt cô chỉ thấy anh rất đỗi lạnh lùng, hoàn toàn không có lấy một biểu cảm khác biệt. Hai tay ôm hai bên gò má của Trịnh Thành Dương, Phương Hoa khẽ nhỏ giọng "Từ trước cho đến bây giờ, một chút tình cảm giành cho em cũng không có sao?"

"Không có" Không có bất cứ do dự nào, Trịnh Thành Dương đáp trả ngay lập tức. Câu trả lời không hề ngoài dự đoán, hai ngón tay cái đặt trên gò má anh xoa xoa, chạm vào làn da anh xoa xoa thành những vòng tròn "Một chút rung động cũng không?"

Đối với xoa dịu của Phương Hoa, trái lại Trịnh Thành Dương càng lúc càng nắm chặt gương mặt cô. Hai bàn tay luồn ra phía sau đầu nắm lấy phần tóc ngắn kéo xuống. Phương Hoa phải ngước cao gương mặt vì phần tóc bị kéo, giọng anh trở nên lạnh băng lặp lại "Không."

Câu trả lời quá rõ ràng, mi dài cụp xuống, câu trả lời vô cùng khớp với tính toán. Dù đã dự trù trước nhưng sát thương quá đỗi lớn, trái tim cô tê liệt đi, đôi bàn tay cũng không dám chạm vào gương mặt anh nữa. Vội vàng rút lại tay nhỏ, Trịnh Thành Dương trừng lên con ngươi đen, trong mắt hiện lên tơ máu, anh nâng người bước đến.

Bức ép Phương Hoa lùi về sau, lưng va vào tủ rượu thủy tinh phía sau, những chai rượu bên trong chiếc tủ lung lắc len ken. Nâng gương mặt nhỏ đỏ hoe, càng nhìn càng không chịu được tức giận.

Trịnh Thành Dương nghiêng mặt, trấn áp đôi môi nhỏ, ngấu nghiến môi đào. Phương Hoa nhăn nhó, muốn xoay mặt đi, Trịnh Thành Dương lập tức nhe răng cắn lên môi dưới.

Phương Hoa không thể xoay đi, hai bàn tay chống đỡ trên lòng ngực Trịnh Thành Dương. Cại mở hàm răng, len lỏi bắt lấy lưỡi mềm quấn quyện. Bàn tay anh không an phận sờ hai quả đào mềm mại ẩn sau lớp áo ngủ, cảm thấy vướng víu, hai tay nắm ngay cổ áo xé một đường.

Vải vóc bị xé rách, âm thanh vải vóc rách nát lạnh người. Trịnh Thành Dương vẫn duy trì nụ hôn, Phương Hoa hoàn toàn không có đường lui. Cả hai tựa vào tủ rượu thủy tinh sau lưng, mỗi một động tác đều làm cho những chai rượu bên trong chiếc tủ run lắc len ken.

"..." Phương Hoa bị hút hết không khí, môi nhỏ sưng húp tê tê, muốn tránh đi nụ hôn nhưng chỉ cần cô né sang hướng nào anh sẽ lập tức ngăn lại hướng đó. Bàn tay chạm vào lớp áo ngực, nhanh chóng đẩy mở ra khuy áo, hai quả đào mềm được buông thả.

Trịnh Thành Dương rút ra nụ hôn, cúi đầu hôn lên chiếc cổ nõn nà, không ngừng lưu lại vết tích chiến thắng trên làn da.

"Anh buông..." Phương Hoa dùng sức đẩy, Trịnh Thành Dương không hề động đậy, bàn tay nắm lấy một bên thịt mỡ bóp nắn thành đủ loại hình thù kì lạ.

Anh ngừng lại nụ hôn, Phương Hoa tham lam hít thở không khí, miệng nhỏ sưng đỏ vội vàng khép mở hít thở. Khiến cho lồng ngực trở nên phập phồng trông vô cùng hút mắt, Trịnh Thành Dương dùng sức bóp nắm, siết chặt quả đào mềm trong lòng bàn tay.

Phương Hoa chộp lấy bàn tay ngông cuồng kia, Trịnh Thành Dương lại nghiên mặt áp lên môi cô.

Cô không có đường thoát, cả cơ thể bị dí sát vào chiếc tủ phía sau. Một tay nhàn rỗi bắt đầu làm việc, lần mò tụt xuống chiếc quần ngủ và quần bảo vệ mỏng manh. Trịnh Thành Dương không cho cô bất kì giây phút nào để chuẩn bị, bàn tay tháo thắc lưng áo ngủ, vạch ra cơ thể cứng rắn. Phân thân đã sớm sẵn sàng, buông ra nụ hôn bàn tay nâng lên một bên đùi ngọc.

Thẳng thắng sát nhập mà không có bất kì chuẩn bị nào.

"Ách..." Phương Hoa nấc lên đau đớn, khô rát đến giết người, không hề dễ dàng để đi vào. Cả cơ thể Phương Hoa căn cứng, hai tay chống đẩy muốn cách ra xa Trịnh Thành Dương. Không có bất kì sự bôi trơn nào, tiến vào khô rát khiến cho cả hai thật sự rất khó khăn.

Phương Hoa đau, Trịnh Thành Dương cũng chẳng thoải mái. Anh cắn chặt răng, trừng lên mắt đen, Phương Hoa liên tục lắc đầu không muốn. Trịnh Thành Dương hít vào một hơi dùng sức thúc đẩy thắc lưng thật mạnh.

"Đau..." Đau đớn phát ra tiếng nấc, hai bàn tay túm chặt vạt áo ngủ của Trịnh Thành Dương đến nhăn nheo. Đi vào hoàn tất, Phương Hoa đau điếng cả người căng thẳng, không nhịn được nữa nức nỡ. Nước mắt liên tục chảy, Trịnh Thành Dương túm lấy gương mặt cô nâng lên.

Ép buộc cô nhìn thẳng vào anh, anh giương ra nụ cười thô lỗ, phía dưới di chuyển.

"Không, đừng động..." Ngăn cản cũng vô tác dụng, Trịnh Thành Dương vô tình nâng hông. Phương Hoa chỉ có thể bám víu vào anh, bắt buộc cô nhìn thằng vào anh, giọng nói lạnh vô tình đến giết chết Phương Hoa.

"Chạm vào em không vì tôi có tình cảm với em" Hơi thở Trịnh Thành Dương nặng trĩu, hì hục theo tốc độ di chuyển "Chỉ vì muốn làm nhục em."

"..." Phương Hoa nức nở, hai tay cứ túm chặt áo ngủ của Trịnh Thành Dương, bản thân bị tàn sát bừa bãi, phía dưới đau rát tê dại. Cơ thể bắt đầu phản ứng nóng lên, phía dưới lưu tiết mật hoa để nhanh chóng xoa dịu đau đớn do khô khốc kia.

"Nhìn xem gương mặt em bây giờ đi" Trịnh Thành Dương thở hắc, gò má đỏ hồng với những vệt nước mắt long lanh, đôi mắt ướt đẫm nước mê mộng. Còn có đôi môi xinh đẹp bị hôn đến sưng đỏ mê người, Trịnh Thành Dương vội lui ra.

Anh vừa rời khỏi, Phương Hoa đã khụy xuống, Trịnh Thành Dương không dễ dàng buông tha. Bắt lấy Phương Hoa kéo đến tấm gương lớn trong phòng, áp cô lên tấm gương trong suốt.

Nhanh chóng từ phía sau thâm nhập vào.

"Đừng..." Còn chưa kịp dứt lời, phân thân kia đã nhét vào từ phía sau, Trịnh Thành Dương nắm lấy gương mặt cô xoay vào chiếc gương. Hình ảnh phản chiếc rõ rệt hai người, ở bên cạnh lỗ tai cô thổi ra hơi thở nóng rực, thều thào "Nhìn xem, oa nhi dâm lãng."

"Không!" Phương Hoa không dám nhìn hình ảnh phản chiếu kia, nhắm chặt hai mắt thống khổ nấc tiếng khóc. Trịnh Thành Dương ở bên vành tai Phương Hoa cắn cắn, lại hôn lên bã vai mảnh khảnh hôn trên từng tất da tất thịt đến sau gáy.

"Ngày ngày được ngắm nhìn Phương tiểu thư như thế này, còn gì quý bằng, hửm?"

Đột nhiên gọi cô bằng ba chữ Phương tiểu thư như tạt thẳng vào người cô một ráo nước lạnh băng, nhắc nhở Phương Hoa về Phương gia. Rằng cô từng là con gái quý giá của Phương gia, người người gọi bằng Phương tiểu thư thể hiện sự tôn quý. Giờ đây, ngay khoảnh khắc này, Phương tiểu thư cao quý đã chẳng còn nữa, chỉ có một Phương Hoa bị người đàn ông này khai thác.

Mắt nhìn thấy gương mặt chính mình, đỏ bừng đi vì dục vọng, đôi mắt cô trở nên ướt át hơn, mi tâm chau chặt lại đau khổ không muốn nhìn thêm nữa "Không..."

"Tôi muốn em..." Trịnh Thành Dương thở nặng, bàn tay hạ xuống xoa xoa trước chiếc bụng nhỏ "Mang thai."

"Sau đó tôi sẽ phá bỏ, vẻ mặt em sẽ như nào, hửm?"

"Không không..." Phương Hoa vội vàng lắc đầu, không muốn nghe những lời tàn nhẫn kia "Anh đừng nói nữa..."

"Tôi chạm vào em, chỉ để lăng mạ em" Trịnh Thành Dương bật cười, thắc lưng đột ngột thúc vào thật mạnh "Người tàn phá gia đình em đang cưỡng bức em thế này, nhìn xem mặt em đang biểu thị cái biểu cảm gì kia?"

Phương Hoa liếc mắt nhìn tấm gương thô tục kia, gương mặt cô ửng đỏ như một quả hồng chính, cả cơ thể cũng đỏ ửng. Cơ thể theo nhịp điệu của anh ta run lắc, miệng nhỏ khép mở hít thở không khí, mồ hôi từng từng hạt in trên vần trán ướt đẫm. Đôi mắt to tròn mơ màng nhìn chính mình, cả gương mặt Trịnh Thành Dương, anh không hề có bất kì một sự ngại ngùng nào.

Trên gương mặt anh chỉ có nụ cười nhếch mép, đôi mắt anh ấy tối đen như màu mực, sâu trong đôi mắt ấy tìm không thấy lối ra.

"Phương Hoa, dáng vẻ lúc này của em thật tuyệt, chiêm ngưỡng đi" Trịnh Thành Dương nâng cao đùi ngọc, một bàn tay vòng ra phía trước bắt lấy một bên quả đào đã bị nhào đến căng cứng. Vạch ra trước mặt cô nơi giao hoà, Phương Hoa nhanh chóng đảo mắt đi nơi khác run rẩy "Anh đủ rồi..."

"Chật chật, phải khen em rồi, rất giỏi hút người ta đấy" Trịnh Thành Dương tắc lưỡi khen người, bên trong cô ấm nóng bó chặt đến mắng người, không ngần ngại nói ra lời thô tục "Thả lỏng một chút, định cắn đứt tôi hay sao?"

"Anh... Im đi" Phương Hoa mím môi, lời nói như ông như bướm ve vãng xung quanh Phương Hoa. Bụng dưới căng cứng đang dần dần siết chặt Trịnh Thành Dương, cảm giác khoái hạc này nhắc nhở cao trào sắp đến.

Trịnh Thành Dương nắm lấy gương mặt cô xoay vào trong chiếc gương kia, anh càng lúc càng thúc mạnh hơn, âm thanh thân thể va chạm bạch bạch phát rõ mồn một. Gương mặt Phương Hoa càng lúc càng ửng đỏ, đôi mắt mơ màng nhuốm một lớp sương bao phủ, miệng nhỏ khép mở rên rỉ khả ái.

Một loạt dâng trào, Trịnh Thành Dương nghiêng người cắn lên vành tai Phương Hoa. Phía dưới chôn sâu vào bên trong cô, Phương Hoa nhắm chặt mắt không dám nhìn hình ảnh thô tục trong gương, nấc ra rên rỉ, đến đầu ngón chân cũng trở nên co rút.

"Aaa..."

Sau cao trào, mi mắt nặng trĩu nâng lên, cô hít thở dữ dội, đập vào mắt Phương Hoa là chính mình trong gương. Gương mặt khiêu gợi tham lam hít thở không khí, bên cạnh còn có nụ cười nửa vời của Trịnh Thành Dương.

Trịnh Thành Dương lui ra, phân thân được khoác một lớp áo trong suốt mê hoặc từ Phương Hoa. Kéo cô đến giường lớn, Phương Hoa chỉ vừa nằm xuống Trịnh Thành Dương liền gấp rút đem chính mình nhét vào.

"Vẻ mặt này của em thực khiến người ta hưng phấn" Trịnh Thành Dương tán thưởng, bàn tay giữ lấy hông của Phương Hoa cố định. Được nằm xuống giường mềm, chỉ kịp hít thở một hơi yên ổn, Phương Hoa lại bị tiến vào, nghe thấy tán dương kia không có lấy một vui vẻ, chỉ càng thêm nhục nhã.

"Tôi chạm vào em tất cả chỉ vì muốn trả thù, tôi với em chỉ có thù" Trịnh Thành Dương cười cợt, xoá bỏ suy nghĩ của Phương Hoa về việc anh chạm vào cô là vì tình cảm,Trịnh Thành Dương hoàn toàn có thể khẳng định.

"Tôi không yêu em."

Khoảng khắc đó, trái tim nức nẻ đã chính thức vỡ vụng. Phương Hoa cũng chẳng còn sức lực để phản kháng, cô chỉ lặng thầm nâng bàn tay chắn lại miệng muốn ngăn tiếng nức nỡ đến thê lương của chính mình.