"Em..." Phương Hoa vừa mở miệng giọng nói lạnh nhạt của chị Trịnh cắt đứt "Trả lời thành thật, có hay là không?"
Phương Hoa mím chặt bờ môi, đôi mắt thắm thiết nhìn người chị gái năm nào sau đó lại cúi mặt, nhìn đôi bàn tay vô dụng của chính bản thân mình "Có nhưng..."
Dạo gần đây, ở bên cạnh anh trái tim cô trở nên hồi hộp, run rẩy hơn. Cô không thể phủ nhận việc đó, đến mức bây giờ chỉ cần anh chạm vào cô một chút thôi, lòng cô đã rất rạo rực. Nhưng Phương Hoa nào dám nghĩ đến những chuyện hão huyền như được anh yêu mến, anh hận cô còn không hết.
"Nhưng em đã nói với chị rồi, anh ấy cả đời này chỉ có hận chứ không thương" Phương Hoa cười, nụ cười chất chứa đầy sự chua xót.
Trịnh Thành Tâm âu yếm lần nữa nâng bàn tay xoa đầu cô gái đang gục mặt "Không nên nghĩ như vậy, em nghĩ tiêu cực quá rồi."
Tiêu cực hay không thì đó là sự thật mà Phương Hoa nhìn thấy, Trịnh Thành Dương cả đời này chỉ có hận cô. Chị Trịnh khẽ cười, bàn tay rút ra khỏi mái tóc mềm "Ngẩn mặt lên nhìn chị đây."
Phương Hoa nâng lên ánh mắt, ngẩn mặt nhìn chị như một vị thần cứu rỗi linh hồn. Chị ấy ngay trước mắt cô với dáng vẻ ung dung và hiền hoà, trên môi chị nỡ một nụ cười xinh đẹp bảo "Chúng ta thử một lần cuối."
Lại là một phép thử, Trịnh Thành Tâm không thể để tình trạng dây dưa như thế mãi, hoặc là bên nhau hoặc là giải thoát cho cả hai, chị khẽ "Em tiến tới đi, nói với nó tình cảm của em, hỏi xem nó có mở lòng chấp nhận không? Có bỏ qua thù hận đón nhận em không?"
"Nếu nó đồng ý thì không còn vấn đề gì nữa, còn nếu không, em dứt khoác rời khỏi Thành Dương" Chị khẽ cười, nụ cười trông chị cũng thật chua chát, giống như đang xót thương cho Phương Hoa "Không thể kéo dài tình trạng này của hai đứa được, nếu nó không có tình cảm gì với em mà cứ giam em ở Trịnh gia như thế này, Thành Dương cũng không bao giờ thoát ra được thù hận."
"Em có thể rời đi?" Phương Hoa ngẩn ngơ theo lời nói của chị, chị Trịnh cười khổ "Bây giờ em đâu có đơn độc như trước, em có chị, cả Trần Nghĩa nữa, cậu ta thật lòng muốn giúp đỡ em đó."
Trái tim Phương Hoa đập mạnh, một cỗ cảm xúc bối rối hiện hữu trong tâm trí cô. Một chút tê tái trong trái tim nhỏ yếu vì có lẽ như không cần thử cũng đoán được kết quả, anh sẽ không.
"Em ở lại đây hai đứa cứ như thế này thì có gì tốt? Thành Dương sẽ vẫn ôm thù hận như vậy, em phải nhịn nhục, khổ sở như thế, cả hai không có lối thoát" Chị thở dài, một hơi thở nặng trĩu "Chi bằng đánh cược một lần đi, nếu không được thì rời đi, chị sẽ tìm cách khuyên nhủ nó, chị cũng không ép hai đứa nữa đâu."
Trịnh Thành Tâm lần nữa ngồi xuống bên cạnh Phương Hoa, đưa đôi bàn tay nắm lấy đôi tay đang dần lạnh "Được không?"
Phương Hoa cúi mặt, đôi mi dày che đi đôi mắt đẹp, cô ấy trầm mặt rất lâu, đầu trở nên vô cùng nặng trĩu. Thật khó khăn mới thấy Phương Hoa có thể gật đầu, một cái gật đầu một cách chậm chạp.
Đó là dự tính của chị, chị quả thật rất muốn hai đứa trẻ này thành đôi là bởi vì Hiểu Minh. Chị muốn cục thịt mỡ của chị có đủ cha mẹ sống yên vui hạnh phúc, nhưng suy nghĩ như thế thì thật sự rất khổ cho Phương Hoa. Phương Hoa phải đeo lên một chiếc mặt nạ vui vui vẻ vẻ sống qua ngày ở Trịnh gia vì con bé, trong khi tâm thế bị bào mòn.
Trịnh Thành Dương có bao giờ thật sự buông tha con bé?
Nếu chị cứ để mặc tình trạng này, Phương Hoa thì khổ sở, Trịnh Thành Dương cũng chẳng tiến lên được. Trịnh Thành Dương sẽ mãi đục mình trong cơn mưa quá khứ, không bao giờ anh có thể tìm được bến bờ giải thoát và sống một cuộc sống đúng nghĩa. Bởi vì anh đã giành quá nhiều thời gian cho thù hận, có thể nói anh đã giành cả cuộc đời này để trả thù và để sống trong hận thù. Ở góc nhìn của chị Trịnh, Phương Hoa lúc này giống như một chiếc chìa khoá vậy, nếu phép thử của chị thành công, Phương Hoa và Thành Dương có thể hoá giải hận thù, hai đứa nó ắt sẽ hạnh phúc. Còn nếu thất bại, chị sẽ giúp Phương Hoa rời đi, buộc Thành Dương tách khỏi Phương Hoa, buộc anh không nghĩ đến thù hận kia nữa, đó sẽ là một cách giải thoát cho Thành Dương cũng như cả Phương Hoa.
Chị đã từng nghĩ đến điều này, nhưng chị lại quá tự tin vào đôi mắt và suy nghĩ của chính mình. Chị cho rằng Thành Dương có thể sẽ yêu thích Phương Hoa, lúc nhỏ Thành Dương rất thích Phương Hoa, sau thù hận thì chị cũng chỉ nhìn thấy Thành Dương luôn dõi theo Phương Hoa. Suối thời gian qua, người con gái duy nhất mà Thành Dương nhìn thấy và chạm vào chỉ có Phương Hoa. Chị cho rằng như thế, chị mới tìm mọi cách gáng ghép hai đứa.
Ấy thế mà, mọi chuyện cũng chẳng có mấy tiến triển, chỉ làm khó Phương Hoa. Chị cố gắng gáng ghép, Thành Dương lại nghiêm cấm, thật sự đã đẩy Phương Hoa vào một tình thế tiến không được mà lùi cũng không xong.
Lần này là lần cuối, chị sẽ không cố gắng thêm nữa.
Buổi chiều đến, Phương Hoa đi đến Trịnh thị trước giờ tan tầm hai mươi phút, cô không tiến vào bên trong Trịnh thị. Chỉ đứng ở phía ngoài chờ đợi, thật sự không muốn đụng mặt họ Trình Gia Hân kia. Chờ đợi Trịnh Thành Dương tan tầm sau đó cùng nhau đi đón con gái, trong lúc chờ đợi, Phương Hoa có nhắn tin cùng Trần Nghĩa.
Cô và Trần Nghĩa giữ liên lạc rất tốt, bỗng nhiên Trần Nghĩa gửi cho cô một đoạn tin nhắn rất lạ, nó khiến cô vô cùng tò mò.
"Tôi điều tra được một tin tốt, nhưng chưa chắc chắn lắm. Tin này sẽ rất quan trọng với cậu nên tôi phải xác định kỹ lưỡng mới nói cho cậu được, hãy chờ đi nhé."
Phương Hoa không rõ tin tốt là gì, cậu bảo tin rất quan trọng nên cô cũng có phần mong chờ tin tức, ngón tay nhanh nhẹn nhắn lại một tin nhắn "Vâng, đang rất mong chờ tin tốt đó."
Gửi xong tin nhắn, Trịnh Thành Dương từ bên trong Trịnh thị bước ra, cô nâng đầu nhìn sang anh, anh ấy trông rất lịch lãm với bộ âu phục màu xám. Người đàn ông bất phàm bất ngợi này, cô sắp không được ngắm nhìn hay là được anh ấy ôm trong vòng tay khi ngủ nữa, vì cô sẽ phải rời đi.
Cô biết chắc chắn kết quả của phép thử này.