Nhu Giá

Chương 33




“Được, ta đồng ý.” Trần Nhu gật đầu đồng ý.

Yêu cầu của Hà đại phu đưa ra, đối với quý nữ thế gia như Trần Nhu mà nói, nó càng giống một cách thức làm nhục hơn, nếu đổi lại là một nữ tử thế gia tự cao tự đại khác, khi nghe thấy yêu cầu như vậy, chỉ e là người nọ đã nổi lên lửa giận, bắt Hà đại phu lại để hỏi tội từ lâu lắm rồi.

Trần Nhu lại đồng ý ngay.

“A? Ngươi đồng ý nhanh thế à?” Hà đại phu cũng sửng sốt, quý nữ trước mặt bà đây vô cùng khác biệt so với tưởng tượng của bà.

“Cô nương, ngươi đừng lo lắng nhiều như vậy, tên lang băm họ Tôn kia đã chữa bệnh cho ngươi, tuy nói sức khỏe của ngươi cũng không tốt hơn là bao, nhưng chỉ cần uống thuốc vàng thuốc bạc hằng năm, chung quy lại là vẫn có thể sống tiếp, không đáng để ngươi phải chịu khổ nhiều như vậy đâu.”

“Nữ nhân không thể sinh con thì đã sao? Ngươi coi việc sinh con là một việc đơn giản à?”

“Đó là hành trình đến Quỷ môn quan [*] đấy.”

[*] Quỷ Môn Quan: là cách cửa địa ngục của âm phủ. Quỷ Môn Quan là nơi giam giữ những âm hồn không thể đầu thai sang kiếp khác. Đây là cánh cửa đầu tiên và khó nhằn nhất để bước qua.

“Ta khuyên ngươi, về nhà nâng niu sức khỏe mình cho tốt vào đi, bên cạnh ngươi có rất nhiều kẻ hầu người hạ.”

Trần Nhu lắc đầu: “Nếu ta đã tới tìm đại phu chữa bệnh, đại phu đã nói là có thể trị khỏi bệnh cho ta thì ta không thể từ bỏ được.”

“Ngươi cho rằng hầu hạ người khác là việc đơn giản ư? Chỉ sợ ngươi khó mà đạt được yêu cầu ta đưa ra.”

Hà đại phu nói tới đó, ánh mắt bà lại chuyển sang Cẩm Họa bên cạnh Trần Nhu, rồi sau đó cười nhạo một tiếng: “Từ khi ngươi sinh ra là đã được người khác hầu hạ, chắc từ trước tới giờ ngươi chưa từng trải nghiệm mùi vị hầu hạ kẻ khác đâu nhỉ.”

“Ngươi chính là đóa hoa được trồng trong phòng ấm cần người ta phải coi sóc, cần ngươi ta phải bảo vệ mọi lúc.”

Đây là lần đầu Trần Nhu bị người ta khinh thường một cách trắng trợn như vậy.

Khi Hà đại phu nói, bà đã nói với giọng điệu rất bình thản, nhưng lại bày ra dáng vẻ miệt thị của người từ trên cao nhìn xuống.

Như là khinh thường “hoa mẫu đơn” được nuông chiều từ bé như nàng.

Trần Nhu đã sống lâu như vậy rồi, kể cả kiếp sống trong mơ kia nữa, bên cạnh có rất nhiều người hâm mộ nàng từ khi sinh ra đã có số mệnh tốt, tới tận bây giờ cũng không có ai dám trắng trợn chê cười nàng như vậy.

Nàng nghe xong mà cũng không thấy giận.

Hà đại phu nói không sai, nàng đúng là một bông hoa được nuôi dưỡng kỹ lưỡng.

Tuy trời sinh có cơ thể như thế này, nhưng nàng có phụ thân và huynh trưởng yêu thương, còn có người yêu yêu thương, bảo vệ mình, nàng là một người cực kỳ hạnh phúc.

Không ai có thể lựa chọn xuất thân cho chính mình, nàng đã xuất thân trong một thế gia như vậy, hưởng thụ cuộc sống vàng bạc ngọc thạch như thế, vậy nên, nàng sẽ không vì vài ba lời của người khác mà tức giận, cũng sẽ không ghét bỏ thân phận của mình.

Trần Nhu tin, trên đời này, phần lớn con người ta đều sẽ nghĩ tới cuộc sống vinh hoa phú quý.

Thế nhân này, vốn đã có đủ loại dục vọng.

Nếu nàng có xuất thân ti tiện, vậy nàng tuyệt đối sẽ không cam chịu phận ti tiện, sẽ cố hết sức bò về phía trước.

Nàng sẽ nghĩ cách để có được thứ mà nàng muốn.

Giờ đây, nàng muốn có một cơ thể tốt, muốn có được một đứa con, một đứa con ruột thịt của mình, vậy thì nàng cũng sẽ nỗ lực vì điều đó.

Khi còn sống, có một mục tiêu luôn là một điều rất tốt, có chờ đợi, có khát vọng, có thứ để hướng tới, đây là một chuyện rất đỗi tốt đẹp.

Sống là phải có mong ước.

Giống như củ cải treo trước mặt lừa vậy, có thứ treo phía trước thì con người ta cũng sẽ trở nên có tinh thần hơn rất nhiều.

So với mong ước, Trần Nhu càng chán ghét sự tồn tại đần độn, vô tri, không biết nên mong cầu điều gì hơn.

Nàng đã sống trong mơ màng rất rất nhiều năm.

Nàng phải có mong ước.

Nữ tử khuê các như Trần Nhu, trước kia từng đọc thơ của các danh nhân, ngoài miệng thì những người này cứ nói là muốn từ bỏ chuyện theo đuổi công danh lợi lộc, muốn sống cuộc sống nhàn vân dã hạc gì gì đó, cũng miêu tả cuộc sống mà họ gọi là “nhàn vân dã hạc” đó thành cuộc sống thần tiên.



Trần Nhu thì lại không thể gật đầu bừa với những điều ấy được.

Loại người bị nhốt trong khuê các mười mấy năm trời giống như nàng, có lẽ nàng chính là kiểu người không thích cuộc sống nhàn vân dã hạc như vậy nhất, ngược lại, nàng sẽ càng hướng tới cuộc sống no đủ mà bận rộn hơn, cả đời đều theo đuổi chuyện đó.

Giả sử nàng sinh ra là phận nam nhi, nàng cũng sẽ muốn tìm cách phong hầu.

Bây giờ, nếu đã phong hầu không được, vậy thì nàng phải làm một phu nhân Hầu phủ.

“Được, vậy ngày mai ngươi tới thử một lần đi.”

Ngày hôm sau, Trần Nhu đã thực sự làm một tiểu dược đồng bưng trà đổ nước bên cạnh Hà đại phu.

Tối hôm qua trở về, Trần Nhu phải bỏ ra rất nhiều công sức để thuyết phục phụ thân và huynh trưởng của mình, nàng chỉ nói mình quen biết một người bạn cũ của Tôn thần y, bản thân lại đang rảnh rỗi không có việc gì để làm, bỗng nàng lật xem mấy quyển y thuật, và đột nhiên thấy hứng thú với y thuật, vậy nên nàng muốn đi theo vị nữ đại phu này học vài điều trong y thuật.

Tất nhiên là Trần Hiến sẽ không chịu, nhưng không lay chuyển được Trần Nhu đang đau khổ cầu xin kiêm làm nũng gây rối vô cớ.

Nàng túm ống tay áo Trần Hiến, kéo dài giọng ra, thậm chí là nàng còn giậm giậm chân: “Cha, người đồng ý với nữ nhi đi mà.”

Sau khi làm nũng xong, mặt Trần Nhu tự đỏ lên hẳn.

Từ nhỏ nàng đều nhu thuận, hiểu lễ nghĩa, rất ít khi đưa ra các loại yêu cầu gây rối vô cớ trước mặt cha và huynh trưởng.

Mà hiện giờ…

Một lần lạ, hai lần quen, da mặt dày dặn làm chuyện như vậy mãi cũng thành “ngựa quen đường cũ” rồi.

Cuối cùng Trần Hiến cũng đồng ý với nàng.

“Cha gọi người đi theo con.”

Đồng thời, Trần Hiến cũng ngấm ngầm điều tra rõ thân phận thật sự của Hà đại phu, ông sẽ không để nữ nhi của mình gặp nguy hiểm.

Trần Hiến liên lạc với một tiểu đồ đệ của Tôn thần y, sau khi biết được vài chuyện từ miệng người nọ thì để mặc cho Trần Nhu đi theo Hà đại phu.

Một số công việc như bưng trà đổ nước, cho dù là với quý nữ thế gia như Trần Nhu mà nói, thì đây cũng không phải là việc khó nhằn gì, chỉ là, Cẩm Họa đứng bên cạnh nàng, thấy cô nương của mình bị cái bà hung dữ kia quát mắng nên cuống quýt đến nỗi giậm chân.

Lòng Hà đại phu tàn nhẫn, không chỉ để nàng học bưng trà đổ nước, còn muốn nàng đi theo bào chế dược liệu, mấy chuyện đó cũng không là gì, với Trần Nhu mà nói, việc thách thức thể lực là khó nhất.

“Ngươi đến sân trong múc nước, đổ đầy ba cái lu lớn dưới nhà đi.”

Trần Nhu gật đầu đồng ý, nàng cầm thùng gỗ đi đến bên miệng giếng, ném dây thừng, xoay dây kéo lên, nàng không múc đầy một xô nước trong một lần được, mỗi lần chia thành hai lần nhỏ, xách theo nửa xô nước đi qua hơn nửa cái sân, đổ vào trong lu.

Hà đại phu đứng bên cạnh châm chọc mỉa mai: “Theo cách làm này của ngươi ấy à, e là công việc của ngày hôm nay cũng không làm xong nổi đâu.”

Trần Nhu cũng chỉ biết cắn răng chịu đựng, đôi tay run rẩy nhấc đầy xô nước, cả người nàng cũng run lên theo, dường như có một luồng sức mạnh rất lớn kéo nàng ngã về phía trước, lảo đảo đi về phía trước được vài bước, lòng bàn tay nàng như bị kim đâm vào.

Đổ nước vào lu, sau khi rót được nước trong thùng gỗ ra, đầu tiên là nàng cảm thấy tay mình đã được nới lỏng ra, sau đó nâng tay lên, chỉ cảm thấy dường như có một sức nặng ngàn cân.

Càng không nói đến chuyện, cái thùng gỗ này được gia công không tốt, có gai ngược, Trần Nhu nhổ gai gỗ trong lòng bàn tay ra, miệng vết thương tuôn ra những hạt máu đỏ.

Nhìn thấy một màn này, Cẩm Họa đứng cạnh nàng trào nước mắt, nàng ấy bèn khuyên nhủ nàng: “Cô nương, hay là người đừng làm nữa, nếu tiểu Hầu gia thấy, chỉ e là người sẽ đau lòng chết mất.”

Trần Nhu lắc đầu, nàng đi tìm một miếng vải thô bọc thùng gỗ để cầm: “Cẩm Họa, hay là em đừng đứng ở đây nữa, em đi ra ngoài đi.”

“Không, em muốn trông chừng bên cạnh cô nương.”

Rất nhanh sau đó, bàn tay Trần Nhu đã bị mài ra và tạo thành mấy bọng nước lớn lớn bé bé, rất đau, ban đêm, lúc Cẩm Họa chọc vỡ giúp nàng, nàng đau đến nỗi chảy cả nước mắt ra.

Bôi thuốc xong.

Trần Nhu nhìn tay mình đến ngây người, nàng biết, nếu nàng còn làm tiếp thì những bọng nước này sẽ khép miệng lại, sau đó trở nên cứng hơn, rồi sau đó sẽ biến thành vết chai, giống như tay của Thích Nhung vậy.

Trần Nhu ở cạnh Hà đại phu tròn tám ngày, trừ hai, ba ngày đầu khó khăn ra, thì sau này đã dần dần thích ứng được, ban đầu miễn cưỡng lắm mới xách được nửa thùng nước, mà bây giờ nàng đã có thể xách đầy thùng nước, chẳng những thế, đây cũng chỉ là chuyện vặt, thậm chí là nàng còn có thể thử hai thùng nước nữa.



Mỗi ngày, khi Trần Nhu đến chỗ Hà đại phu, nàng không hề mặc mấy bộ nhu quần bằng tơ lụa màu sắc đẹp đẽ kia, càng không khoác lụa mỏng, chỉ mặc áo ngắn đơn giản mộc mạc giống như những tiểu dược đồng khác.

Chỉ là, áo ngắn trên người nàng cũng được làm từ lụa bố thượng hạng.

“Hôm nay ngươi không cần làm việc nữa.” Hà đại phu đứng trước mặt Trần Nhu mà nói: “Ta chữa bệnh cho ngươi.”

Lòng Trần Nhu vui vẻ khôn nguôi: “Đa tạ đại phu.”

Hà đại phu chắp tay sau lưng, khuôn mặt vốn đã có vẻ nghiêm túc mà nay lại càng trở nên uy nghiêm hơn, bà lạnh lùng nói: “Ta và tên họ Tôn kia không giống nhau, lá gan lão nhỏ, không dám dùng thuốc mạnh, ta lại là người không có chỗ nào cần phải kiêng dè.”

“Trần cô nương, tự ngươi nghĩ lại cho thật kỹ đi, với sức khỏe như ngươi, lúc nào cũng bồi bổ nhẹ nhàng, không cần thiết phải uống thuốc mạnh, cuối cùng thì người chịu khổ, chịu tội vẫn là ngươi, dùng cách chữa bệnh của ta, chỉ cần có một chén thuốc đi vào, e là ngươi sẽ đau đến mức không thể chịu nổi.”

Trần Nhu kiên định mà nói: “Hà đại phu, ngài cứ kê đơn đi.”

Hà đại phu nhìn vào mắt nàng thật chăm chú: “Với cơ thể của ngươi, ít nhất ngươi phải điều dưỡng một năm.”

Trần Nhu cũng cười: “Đau rồi lại đau, cũng sẽ thành thói quen mà thôi.”

“Ngươi cứ chịu chén thuốc đầu tiên đi rồi hẵng nói những lời này với ta.” Hà đại phu nhìn nàng, giống y như là đang nhìn một đứa ngốc vậy.

“Trước kia ta đã gặp không biết bao nhiêu là nữ nhân giống như ngươi… Ôi, rốt cuộc thì ngươi cũng không giống như bọn họ, ngươi cứ phải vội vội vàng vàng tới chịu tội mới được à.”

“Đã hầm thuốc xong.”

Trần Nhu dẫn Cẩm Họa cùng đi vào một phòng thuốc, Hà đại phu để nàng nằm trên giường khám, một chén thuốc đắng vào bụng, cuối cùng Trần Nhu cũng biết cái gì gọi là “thuốc mạnh”, nàng chỉ cảm thấy trong bụng mình như sông cuộn biển gầm, mặt mũi trắng bệch, đôi tay không còn sức lực, đâu chỉ như có dao nhỏ giã tới giã lui trong bụng nàng, mà đây quả thực là có người đang moi móc hết tất cả ruột tim phổi của nàng ra.

Quá đau đớn.

Đau đến nỗi nàng không mở được mắt.

“Biết được cơn đau khi sinh nở của nữ nhân chưa?” Hà đại phu mở túi châm cứu ra, mặt không biểu cảm mà nhìn nàng, bảo: “Bây giờ yêu cầu dừng lại vẫn còn kịp.”

Trần Nhu đã đau đến nỗi không nhìn rõ được mặt bà, đầu óc như nhũn ra, ngay cả sức lực để nói chuyện cũng không còn đâu nữa, nàng nói chuyện nhỏ như tơ nhện: “Vẫn mong đại phu thi châm cho ta.”

“Ngu xuẩn!” Hà đại phu hận sắt không thành thép mà nhìn nàng: “Cơ thể của ngươi sử dụng liệu pháp ôn bổ, tội gì phải chịu đựng cơn đau như thế này.”

“Ngươi muốn sinh con?”

“Có một đứa con rất quan trọng với ngươi sao?”

“Chẳng lẽ dùng nó để củng cố địa vị chính thê thế gia của ngươi?”

“Vậy thì ngươi đáng buồn lắm đấy ngươi biết không, nếu chỉ sinh một nữ nhi, ngươi sẽ lại muốn một nam hài, đúng rồi, quý nữ như ngươi thì chắc là sẽ gả cho vương tôn công tử nào đó, đúng là trong nhà người ta có chức vị vương tước chờ nam hài của ngươi kế thừa.”

Từng câu từng chữ trong miệng Hà đại phu chỉ toàn là châm chọc, như thể là hận sắt không thành thép, lại như đang tiếc hận cái gì đó.

“Không, Hà đại phu, ta chỉ muốn một đứa con với người ta thích mà thôi.”

Nghe tới đó, Hà đại phu chỉ cảm thấy nàng còn ngu ngốc hơn cả suy nghĩ của bà, vì một nam nhân mà mê muội đến tận mức này cơ à.

Hà đại phu cười lạnh, hất cho nàng một chậu nước lạnh: “Từ xưa đến nay, nam nhi đều bạc tình.”

“Ta còn tưởng ngươi là người thông minh, nếu ngươi muốn bảo vệ địa vị của mình, ngược lại là ta sẽ khen ngợi ngươi quả quyết vài câu, ai ngờ ngươi lại bị mỡ heo che lấp tim, vì vài câu mật ngọt của nam nhân mà chấp nhận trả giá mọi thứ vì hắn.”

Chịu một chậu nước lạnh này xong, ngọn lửa trong lòng Trần Nhu vẫn còn chưa tắt đi, nàng chỉ cười, nhịn đau mà hít một ngụm khí, yếu ớt nói: “Ta và chàng là thanh mai trúc mã.”

“Từ nhỏ, chàng luôn bảo vệ ta, rất tốt với ta…”

“Hồ đồ ngu xuẩn.” Hà đại phu lại lạnh lùng cười vài tiếng: “Ta làm nghề chữa bệnh bốc thuốc nhiều năm nay, đã thấy nhiều nữ nhân ngu ngốc như ngươi rồi.”

Trần Nhu cắn môi, môi dưới đã bị nàng cắn đến mức chảy máu, nàng hơi mỉm cười mà nói: “Hà đại phu…”

“Chờ đến lúc ngài nhìn thấy chàng.”

“Ngài mới có thể biết được, hoá ra trên đời này vẫn còn có một nam nhân ngốc nghếch đến vậy.”