Như Chưa Từng Quen Biết

Chương 40




Trong thời gian hai năm, Tăng Tử Kiều mang thai, con gái ra đời, con biết ngồi, biết đi, rồi biết gọi tiếng bố đầu tiên, Tăng Tử Ngạo đều chưa được trải nghiệm. Cho nên bây giờ anh luôn cảm thấy hối tiếc, chỉ có thể ngày ngày cảm nhận qua nhữn bức ảnh mà thôi. Tuy rằng trong lòng vô cùng khinh bỉ và nguyền rủa tên Vệ Tần kia, thế nhưng anh cũng vô cùng cảm kích Vệ Tần. Vệ Tần đã ở bên cạnh chăm sóc Tử Kiều, giúp cô vượt qua những khó khăn, ghi lại tất cả những khoảng khắc kể từ khi con anh ra đời cho đến ngày hôm nay. Sau mỗi lần xem những bức ảnh do Vệ Tần chụp, anh đều thầm cảm ơn Vệ Tần, nhưng cùng lúc đó, trong lòng anh lại trào dâng cảm giác khinh bỉ. Đây rõ ràng là nỗi căm hận, ghen tị và ngưỡng mộ.

Tất cả mọi quyền lợi mà đáng lẽ người làm bố như Tăng Tử Ngạo được hưởng thì đã bị một người đàn ông khác cướp mất rồi. Anh thực sự chẳng can tâm chút nào.

Tang Du liền kích Tăng Tử Ngạo, vậy thì sinh thêm đứa nữa đi. Anh cũng có suy nghĩ đó, thế nhưng lại không muốn Tiểu Kiều quá vất vả. Qua những bức ảnh, anh mới biết, để con gái ra đời Tử Kiều đã vất vả đến mức nào.

Tang Du lại khinh khi Tử Ngạo, rõ ràng là muốn mà còn giả bộ như không, thực chẳng còn ai dở hơi hơn. Được thôi, anh thừa nhận là bản thân rất dở hơi, anh rất muốn.

Thực ra, những thứ này đều không phải vấn đề, vấn đề lớn nhất chính là, cho dù anh muốn một đứa con nữa thì cũng phải có cơ hội. Hiện nay, mỗi tối, con gái đều dính chặt lấy Tiểu Kiều, khi đi ngủ cũng nằm giữa hai người. Cho nên, anh với Tiểu Kiều dù có muốn sinh thêm một đứa nhóc nữa thì cũng phải chờ thời cơ.

Thế nên, Tăng Tử Ngạo chẳng thể nào nói chuyện bình thường được với một người cả ngày đều ngọt ngào như trên thiên đàng, không thể hiểu nỗi khổ chốn nhân gian như Tang Du được.

Sau hai năm làm "hòa thượng", bây giờ anh vẫn tiếp tục làm, cuộc sống khổ hạnh này không biết đến khi nào mới kết thúc.

Tăng Tử Ngạo nhìn con gái đang ngủ say sưa, than dài chán nản, sau đó quay lại thấy Tăng Tử Kiều bước ra từ phòng tắm, đôi chân vừa dài lại vừa thon.

"Bà xã, anh sấy tóc giúp em nhé!"

"Máy sấy tóc gây ồn, sẽ làm con thức giấc."

"Ồ, vậy bà xã này, anh giúp em lau khô tóc nhes~"

Tăng Tử Kiều ngồi trước bàn trang điểm, đưa khăn lau đầu cho Tăng Tử Ngạo. Nhìn qua gương, cô thấy anh đang nhìn mình chăm chăm, đó là ánh mắt của một con sói ác đã đói khát quá lâu, đột nhiên thấy con cừu non ngon lành.

"Em làm sao thế? Có chuyện gì không vui hả?"

Tăng Tử Ngạo ngồi xuống bên cạnh Tử Kiều. Cô ngồi dịch sang một bên, sau đó, anh kéo cả người cô nép vào lòng mình, áp mặt lên làn da trắng treo, thơm tho mà mịn màng của cô, thì thầm lên tiếng: "Bà xã, chúng ta đã rất lâu rồi không... em hiểu mà"

"Ha ha..." cứ mở miệng ra là "Bà xã", thật xấu xa như chú sói xám.

"Hay là tối nay chúng ta? Dù gì con cũng đã ngủ rồi!"

"Thế nhưng ngộ nhỡ gây ra tiếng động lớn, làm con thức dậy thì sao?" Tử Kiều cảm thấy do dự, thực ra cô cũng rất ham muốn, hàng ngày chỉ ôm hôn, không thể phát triển lên cap hơn, thực sự khiến con người ta bức bối. Có điều nói cho cùng cô vẫn phải suy nghĩ đến đứa con của hai người, nó thực sự không nên chứng kiến những cảnh như vậy.

"Đi thôi, ra phòng dành cho khách."

"Không được, ngộ nhỡ con đá chăn ra, hoặc lăn xuống giường, hoặc tỉnh dậy không thấy em đâu thì làm sao?"

"Vậy được thôi, đợi khi nào con lớn hơn một chút, mình sẽ cho con ngủ riêng."

Tử Kiều rất đắn đo: "Hay là chúng ta làm nhỏ tiếng một chút?"

"Hay là chúng ta ngậm cái gì vào miệng để không gây ra tiếng động."

"Thần kinh à, chúng ta đâu phải đi ăn trộm ăn cướp?"

"Vậy thì phải làm thế nào?"

"Hầy, chỉ cần nhỏ tiếng một chút là được."

Tăng Tử Kiều liền bế con ra nôi, đắp tấm chăn mỏng lên người con, xác nhận rõ con đã ngủ say rồi, cô mới leo lên giường, lao về phía Tăng Tử Ngạo.

"Đợi mọt chút." Tăng Tử Ngạo nhảy xuống giường, không biết kiếm đâu được mấy thanh tre chống hai bên nôi, rồi lại lấy một tấm ga giường trong tủ, phủ giữa những thanh tre đó, tạo thành một tấm màn, phân cách chiếc nôi và chiếc giường của hai người.

"Không thể cho con nhìn thấy được, như vậy sẽ ảnh hưởng đến sau này." Nói xong Tử Ngạo liền nhảy lên giường, xông về phía Tử Kiều

"Ha ha..."

Tử Ngạo nâng niu khuôn mặt của Tử Kiều rồi nhẹ nhàng đặt nụ hôn lên đó, kéo chăn lên tạo thêm một tầng ngăn cách nữa.

Hai người trùm chăn thấy nóng bức vô cùng, lúc bắt đầu tiến hành thì đột nhiên con gái khóc. Hai người lập tức nhảy bật khỏi giường, tất cả mọi cảm xúc đều tan biến vào lúc đó.

Hai người vội mặc quần áo, chạy đến bên nôi, liền thấy đứa trẻ vẫn đang ngủ, tiếng khóc vừa rồi dường như chỉ là trong giấc mơ. Hai người lại quay về giường, ôm nhau và trao nụ hôn nồng nàn, cháy bỏng.

Đột nhiên, bên ngoài cửa sổ truyền vào tiếng mèo kêu thảm thiết, khiến đứa nhỏ giật mình tỉnh giấc, khóc lớn tiếng.

Hai người vội mặc quần áo rồi đến bên dỗ dành con, mãi cho tới khi con ngủ say giấc, hai người cũng buồn ngủ không mở nổi mắt nữa.

"Thôi bỏ đi, tối nay chúng ta cứ ngủ đi đã." Tăng Tử Ngạo trèo lên giường, tuy không mấy cam nguyện, thế nhưng tình trạng thất bại thảm hại của buổi tối nay khiến anh bắt buộc phải từ bỏ.

"Ừm, được thôi!" Tăng Tử Kiều cũng buồn bã đáp lại.

Tăng Tử Ngạo ôm chặt thân người Tử Kiều, kéo cô sát về phía mình, nhắm mắt lại, dần dần hai tay anh lại có những hành động ám muội, do thám vào trong áo ngủ của cô.

"Không phải anh nói là tối nay ngủ đi thôi sao?"

"Anh không thể nào ngủ nổi" Tăng Tử Ngạo lại bắt đầu thổi phù phù lên làn da nhạy cảm của Tử Kiều.

Cô co người lại khẽ cười: "Lại tiếp tục?"

"Ừm" Hành động của anh lúc này chẳng phải đã biểu đạt quá rõ ràng rồi sao?

"Có phải bây giờ em trông béo lắm không? Nhìn thịt trên eo của em này."

"Không béo, chỗ này vừa chuẩn." Bàn tay anh đặt lên phần ngực đầy đặn của cô, không ngừng nghí ngoáy.

"Vậy phải chăng anh đang ẩn ý chê của em hồi trước nhỏ?" Tử Kiều tức giận nói lại.

"Đương nhiên không phải."

"Vậy bây giờ vừa chuẩn, vậy hồi trước chẳng phải là quá nhỏ sao?"

"Bà xã đại nhân thân yêu của anh ơi, em thực sự muốn lãng phí thời gian quý giá của chúng ta ở vấn đề to nhỏ này sao? Vậy được thôi, em sờ chỗ này đi!" Anh liền đưa tay của cô lên phần ngực của mình.

Được thôi, cô thua còn anh đã thắng.

Tăng Tử Ngạo lại đưa tay nựng mặt Tiểu Kiều, cất giọng đầy mê hoặc: "Lúc này, cho dù trời có sập xuống, cũng chẳng thể nào ngăn nổi chú sói xám đến ăn thịt nữa đâu"

Tử Kiều không nhịn được mà bật cười thành tiếng: "Chào mừng anh tới, tiên sinh sói xám của em."

Tử Ngạo đặt nụ hôn cháy bỏng lên bờ môi quyến rũ của Tử Kiều, truyền đạt qua đó không chỉ là mong muốn khát khao bấy lâu mà còn cả thứ tình yêu nồng nàn, da diết tích tụ hai năm nay... Lúc này, trong căn phòng của họ tràn đầy tình yêu và hạnh phúc.

- HẾT-