Như Chưa Từng Quen Biết

Chương 32




Rời khỏi MK, Tăng Tử Kiều dừng ở đầu đường, hít thở sâu vài lần rồi mới gọi taxi tới bệnh viện Nhân Ái.

Tử Kiều tới gặp bác sỹ, khám bệnh, làm xét nghiệm thấy tất cả đều bình thường. Bác sỹ nói cô nghỉ ngơi chưa tốt hoặc gặp phải những chuyện phiền não dẫn đến thần kinh căng thẳng, mất thăng bằng, dặn cô nên về chú ý nghỉ ngơi.

Ra khỏi phòng khám, Tử Kiều cúi đầu chán nản ngồi trên ghế chờ. Cô mở túi xách lấy lọ dầu Vạn Kim, hít một hơi thật sâu rồi bôi lên huyệt thái dương, cố gắng để phần thần kinh căng thẳng có thể thoải mái hơn. Lúc cất lọ dầu Vạn Kim, cô bất giác thấy một tấm danh thiếp quen mắt.

Mục Thát Lâm, đây là tên vị bác sỹ đã cứu mạng cô. Đã hơn hai tháng rồi, cô vẫn chưa liên hệ lại với anh. Lần trước khi cất tấm danh thiếp này vào túi xách, cô định gọi cho anh luôn, thế nhưng vì những chuyện phiền phức gần đây trong công việc, cô đã quên khuấy mất chuyện này.

Nhìn vào địa chỉ trên tấm danh thiếp, Tử Kiều phát hiện ra anh cũng làm việc tại bệnh viện Nhân Ái. Sau một hồi do dự, cô cầm di động gọi theo số ghi trên danh thiếp.

Vài giây sau, điện thoại đã được kết nối, là một giọng nữ ngọt ngào. Tử Kiều khẽ lặng người đi, đưa lời hỏi han: "Xin chào, tôi muốn tìm bác sỹ Mục."

Người kia liền đáp: "Cô chờ trong giây lát, bác sỹ Mục sẽ nghe máy ngay thôi."

Đợi tầm khoảng nửa phút, cuối cùng cô cũng nghe thấy một gionhj nam trầm ấm: "Xin chào, tôi là Mục Thát Lâm, xin hỏi ai vậy nhỉ?"

Hít một hơi thật sâu, thế nhưng Tử Kiều vẫn cảm thấy căng thẳng: "Bác sỹ Mục, không biết anh còn nhớ khoảng gần hai tháng trước, anh đã cứu một người phụ nữ bên sông Hộ Thành không"

Cô còn chưa kịp nói hết câu, anh đã bật cười đáp lại: "Là Tăng tiểu thư phải không? Cuối cùng cô cũng gọi điện cho tôi, tôi đã chờ cô gần hai tháng nay rồi!"

"Hả? Đã đợi tôi gần hai tháng nay sao?"

Mục Thát Lâm vội nói: "Tăng tiểu thư, cô đừng sợ hãi, tôi chỉ muốn biết tình hình hiện nay của cô như thế nào thôi! Cô có cảm thấy chỗ nào khó chịu không, ví dụ như đau đầu, buồn nôn"

"Buồn nôn thì không, có điều tôi cảm thấy đau đầu. Tôi vừa đi khám, bác sỹ nói có lẽ do nghỉ ngơi chưa tốt."

Mục Thát Lâm mỉm cười đáp lại: "Tăng tiểu thư, cô đừng căng thẳng, đây chỉ là hiện tượng bình thường thôi. Đi khám là đúng, thế nhưng không cần phải căng thẳng quá."

"Ồ, còn một chuyện nữa tôi muốn hỏi bác sỹ Mục. Gần đây... trong đầu tôi thường hiện lên những chuyện trước kia, liệu đây có phải hiện tượng phục hồi kí ức không?"

Mục Thát Lâm im lặng một hồi rồi nói: "Như vậy đi, không biết Tăng tiểu thư có rảnh hay không, nếu rảnh thì mời cô đến bệnh viện Nhân Ái một chuyến. Chúng ta gặp mặt nói chuyện sẽ tiện hơn nhiều."

"Hả? Tôi nghe nói gần đây bác sỹ mục rất bận, hơn nữa còn rất khó lấy đươc... số khám bệnh của bác sỹ Mục." khoảng thời gian trước, cô có nghe chuyện Tang Du đi gặp bác sỹ tâm lý từ Chi Chi, mà việc đặt lịch khám với Mục Thát Lâm là do Chi Chi phụ trách. Chi Chi nói rất khó đặt lịch khám cùng bác sỹ Mục này, nếu nhầm thời gian thì phải chờ đến lần sau.

Tang Du cũng chính là người phụ nữ sắt đá mà Tăng Tử Ngạo đã theo đuổi rất lâu từ thời đại học, sau cùng họ đã trở thành bạn tốt. Vì muốn tìm một đáp án, Tang Du đã chờ đợi người trong lòng mình suốt thời gian năm năm. Tử Kiều rất cảm phục lòng dũng cảm của Tang Du, thế nhưng đem ra so sánh với cô trước khi nhảy xuống sông Hộ Thành thì thực sự khó tưởng tượng nổi, cô cũng đã kiên trì tình yêu của mình rất nhiều năm.

"Đó là lúc đi làm thôi. Còn thời gian nghỉ ngơi đi gặp bạn bè, lẽ nào còn cần phải hẹn trước sao?" Mục Thát Lâm mỉm cười đáp.

Tử Kiều thở hắt một hơi rồi nói: "Cảm ơn anh! Không biết lúc nào thì bác sỹ Mục có thời gian rảnh? Hiện nay tôi đang có mặt tại bệnh viện của anh rồi!" Cô cần được giải tỏa áp lực tâm lí ngay lúc này, đặc biệt là sau khi vừa cãi nhau một trận kịch liệt cùng Tăng Tử Ngạo.

" Rất trùng hợp, lúc nàu tôi cũng đang rảnh."

"Vậy tôi lên tìm anh được không?"

"Được, cô mau lên đi!"

Tăng Tử Kiều dập điện thoại, lặng người một lúc khá lâu. Chi Chi thường nói, cuộc sống của con người hiện nay áp lực quá lớn, thi thoảng tìm đến bác sỹ tâm lý nói chuyện, giải tỏa căng thẳng mà thôi. Thế nhưng đừng cho rằng cuộc nói chuyện này tầm thường, bạn có thời gian rảnh, chưa chắc người ta đã có. Tử Kiều coi như gặp may mắn, bác sỹ người ta chịu hi sinh thời gian nghỉ ngơi cá nhân để hẹn gặp cô. Cô than dài một tiếng rồi bước vào thang máy.

Đến khoa tâm lý tầng mười ba, gặp Mục Thát Lâm, Tăng Tử Kiều cảm thấy hơi căng thẳng. Mục Thát Lâm rót cho cô một cốc nước ấm, mỉm cười lên tiếng:

"Uống chút nước đi, không cần phải căng thẳng như vậy đâu. Hãy coi tôi như bạn bè của cô thôi. Tôi gọi cô là Tiểu Kiều được không? Như vậy chúng ta có thể thân thiết hơn đôi chút. Cô cũng có thể gọi tôi là Thát Lâm hoặc A Mục đều được."

Tăng Tử Kiều nắm chặt ly thủy tinh trong tay, cố gắng binhg tĩnh lại. Nghĩ đến cái tên Mục Thát Lâm, cô cũng từng nghe Chi Chi nhắc qua. Hình như vị bác sỹ họ mục này chỉ cần gặp con gái là tỏ ra vô cùng hân hoan, luôn biết cách trêu chọc để họ vui vẻ.

"Hãy thoải mái tinh thần, nhất định phải thoải mái tinh thần đó. Những bệnh nhân đến chỗ tôi đều coi tôi như người bạn, giãi bày tâm sự, kể chuyện buồn vui trong cuộc sống mà thôi."

Tử Kiều nhướn cao đôi mày, do dự một hồi: "Nghe nói... bác sỹ tâm lý các anh biết thuật thôi miên"

Mục Thát Lâm bật cười thành tiếng: "Đây chỉ là một cách trị liệu cho bệnh nhân mà thôi. Cô định thử định thử dùng phương pháp này để hồi phục trí nhớ?"

Tử Kiều im lặng một hồi, sau đó gật đầu nói: "Tôi.. gần đây hình như kí ức của tôi đang dần dần khôi phục lại. Trong đầu tôi thường hiện lên những cảnh tượng đã xảy ra trước kia, sau đó lại cảm thấy hốt hoảng. Nói thẳng ra thì đây chính là nhớ lại những chuyện quá khứ. Mỗi lần như vậy, trong lòng tôi đột nhiên cảm thấy rất buồn bã... thi thoảng lại đau đầu, sau đó hay suy nghĩ lung tung" Tử Kiều căng thẳng nắm chặt chiếc cốc trong tay, đặt dưới cằ rồi mím môi đặt vào miệng cốc.

Mục Thát Lâm liền nói: "Thực ra, tôi đợi cô gần hai tháng nay, cũng vì muốn nhắc nhở cô chuyện này."

Tử Kiều bất ngờ, nghi hoặc lên tiếng: "Lẽ nào anh đã dự liệu trước rằng kí ức của tôi sẽ dần dần phục hồi lại?"

Mục Thát Lâm gật đầu, nói cho cô nghe nhưng lại giống như tự lẩm bẩm một mình: "Không phải là tôi dự liệu được mà là tình trạng này nhất định sẽ xảy ra."

"Nhất định sẽ xảy ra sao?" Tử Kiều không hiểu.

"Cũng chẳng có gì khác lạ cả. Hiện tượng này cho thấy kí ức trước kia của cô sẽ dần dần hồi phục, đây là chuyện tốt. Có điều, cô có chắc là muốn nhớ lại chuyện trước kia không? Lâu như vậy rồi cô mới liên hệ với tôi, chắc chắn là chẳng hề tiếc nuối đoạn kí ức đó cả."

Tử Kiều đáp lại bác sỹ Mục bằng sự im lặng. Đúng vậy, khoảng thời gian đầu cô vô cùng chán ghét khoảng kí ức trước kia và cũng rất sợ hãi, có lẽ đây là phản ứng bản năng bình thường của con người mà thôi.

Mục Thát Lâm lại nói tiếp: "Cho dù cô có thích hay không, cô nhấ định phải nói cho tôi biết suy nghĩ thực sự trong lòng mình. Mau thành thật trả lời câu hỏi của tôi."

Tử Kiều khẽ mím chặt môi, im lặng hồi lâu mới lên tiếng: "Tôi khẳng định là mình muốn biết. Thế nhưng, nói một cách chính xác thì tôi cũng cảm thấy sợ hãi khi biết được đoạn kí ức đó... Tôi muốn nhớ lại tất cả chuyện trước kia trong một lần chứ không phải như tình trạng hiện nay. Trong đầu thi thoảng lại nhớ đến một sự việc, khiến tôi cảm thấy rất khó chịu." Nói không muốn biết chuyện quá khứ là một cách nói tự lừa mình lừa người. Trải qua bao nhiêu chuyện như vậy, Tử Kiều càng lúc càng muốn biết cuộc sống trước kia của mình, cuộc đời nếu không có quá khứ thì thực sự không thể nào hoàn chỉnh được. Huống hồ kí ức trước kia đang từ từ tràn về từng chút từng chút một, hoàn toàn không theo khống chế của cô, cho nên dù thích hay không thì vẫn phải tiếp nhận sự thật đó thôi. Quá trình này khiến con người ta cảm thấy khó chịu, nếu có thể phục hồi trong một lần thì dù có đau khổ đến mức nào cô cũng chịu được.

"Cô không sợ tôi sẽ biết được những bí mật không thể nói cho ai khác sao? Ví dụ như mật mã tài khoản ngân hàng?" Mục Thát Lâm cười nói.

"Nếu sợ bí mật bị tiết lộ, vậy thì còn cần đến bác sĩ tâm lí làm gì chứ?" Tử Kiều cũng cười đáp.

"Vậy thì đã bao giờ cô nghĩ đến trường hợp, khi nhớ lại những chuyện trước kia, nhất thời bản thân chẳng thể nào tiếp nhận được thì sẽ làm sao chứ?" Thực sự Mục Thát Lâm vẫn luôn nghĩ đến một vấn đề khác.

Nhớ lại buổi đêm trăng thanh gió mát đó, vụ nhảy sông tự tử khiến Mục Thát Lâm đến giờ vẫn thấy ớn lạnh sống lưng. Tối hôm ấy, anh vốn định đi dạo mát một cách vui vẻ, ai ngờ lại gặp cô. Anh thừa nhận, anh thích nhất là được gặp người đẹp, đặc biệt là người có khuôn mặt, thân hình đẹp và khí chất cao sang như Tăng Tử Kiều. Chỉ đáng tiếc, người đẹp này cầm theo chai rượu, đứng bên mạn thuyền lớn tiếng giải tỏa đau khổ trong lòng. Dựa vào phán đoán chuyên nghiệp của mình, anh cho rằng khuynh hướng tự sát của cô rất cao. Thân là một bác sỹ hết lòng vì người bệnh, nếu để mặc người đẹp đó tự sát, anh sẽ coi thường bản thân mình rất lâu, thế là liền đưa tay tương cứu. Ai ngờ chính vì vậy mà để xảy ra một sự hiểu lầm đáng tiếc, cứ như thể sau hồi giằng co cùng anh, cô bất cẩn ngã xuống sông vậy. Anh cảm thấy đây là vết nhơ trong cuộc đời mình.

Giả dụ nếu cô nhớ lại anh chính là người đã hại cô ngã xuống sông, phải chăng sẽ bắt anh chịu trách nhiệm? Có điều, thân là một bác sỹ, anh vẫn phải chấp nhận hiện thực, giúp đỡ bệnh nhân giải trừ phiền muộn.

Mục Thát Lâm không ngừng suy ngẫm về vấn đề này, vẻ mặt vô cùng đau khổ. Tăng Tử Kiều cũng đang chìm trong suy nghĩ của riêng mình, hoàn toàn không để ý đến sự thay đổi trên nét mặt của anh.

"Tôi nghĩ tôi có thể chịu đựng được. Khoảng thời gian gần đây, tôi cũng đã nghĩ thấu nhiều việc và cũng dự liệu được một số vấn đề." Tử Kiều mỉm cười khổ sở. Một người phụ nữ dành tình yêu khắc cốt ghi tâm cho một người đàn ông, liệu cô có chịu đựng nổi không?

Tăng Tử Kiều muốn biết chuyện trước kia, có lẽ cũng vì mục đích khác. Cô muốn xác định một chuyện, đó là tâm trạng của cô càng lúc càng chịu ảnh hưởng từ Tăng Tử Ngạo. Tại sao mỗi hành động của anh đều có thể gây ảnh hưởng mạnh mẽ đến cô chứ? Lúc làm việc, cô thậm chí thường lén nhìn anh đến mức ngây người, thế nhưng khi bị phát hiện, cô lại nghĩ ra mọi cách để che giấu. Cô muốn biết rằng, rốt cuộc là do ảnh hưởng từ quá khứ, hay vì cô đã động lòng trước anh thêm lần nữa? Cô thực sự muốn biết chuyện này. Cô rất ghét cảm giác đó, thực sự căm ghét.

"Được, vậy trước tiên hãy nói cho tôi biết, khoảng thời gian gần đây cô thường làm gì? Có chuyện gì vui, không vui đều phải nói cho tôi nghe." Mục Thát Lâm lấy một đồng xu từ trong túi áo ra, đặt lên ngón tay nghí ngoáy liên hồi.

Tăng Tử Kiều hít một hơi thật sâu, kể lại tất cả mọi chuyện từ khi tỉnh dậy trong bệnh viện, gặp Tăng Tử Ngạo và những chuyện đến tận bây giờ cho Mục Thát Lâm nghe. Trong lúc nói chuyện cùng Mục Thát Lâm, ánh mắt Tử Kiều bị thu hút bởi đồng xu không ngừng chuyển động trong tay anh. Đồng xu ấy giống như sinh mạng vậy, quay đi quay lại, từ trái qua phải, tử phải qua trái, chuyển động không ngừng giữa các ngón tay anh.

Dần dần, Tử Kiều cảm thấy buồn ngủ, ngáp dài một cái rồi nói: "Hình như tôi cảm thấy hơi buồn ngủ."

Mục Thát Lâm nói: "Buồn nhủ thì hãy nghỉ ngơi một lúc đi, đợi khi nào cô tỉnh dậy, chúng ta sẽ nói chuyện tiếp."

"Ừm, được thôi" Tử Kiều ngô nghê nhìn đồng xu vẫn không ngừng chuyển động trong tay Mục Thát Lâm, sau đó bất giác nhắm mắt lại, lặng lẽ ngủ thiếp đi.

Ánh nắng trưa hè nóng bức, chói chang đến mức khó chịu, thầy giáo đại phát từ bi, sau khi giao xong bài tập, liền cho tan học trước giờ. Các bạn đều muốn rủ Tử Kiều tới thư viện ôn tập bài vở, nhưng cô xua tay, quyết định về nhà tránh nóng.

Khi cách nhà khoảng hơn chục mét, từ xa Tử Kiều đã thấy Tử Ngạo mặc chiếc áo phông màu xnh da trời đứng dưới gốc cây nói chuyện với bạn cùng lớp Kết Can. Tử Kiều đang định bước lại gần, thế nhưng khi thấy nét mặt của hai người đó rất nghiêm trọng, thấy tò mò nên cô đã đứng nép sang một bên nghe lén.

Kết Can nói: "Mình thực sự muốn theo đuổi em gái cậu. Tại sao cậu lại nói muốn tuyệt giao với mình?" Người nam sinh cao gầy với khuôn mặt thanh tú tỏ ra buồn phiền.

Tăng Tử Ngạo nghiêm mặt nói: "Thế nào được coi là thực lòng? Trong đầu cậu nghĩ gì mình lại còn không biết sao? Nói tóm lại là, không cần biết cậu theo đuổi bất cứ bạn gái nào, cũng đừng mong theo đuôit Tiểu Kiều nhà mình, nếu không chúng ta sẽ tuyệt giao."

"Này, Tăng Tử Ngạo, cậu nói vậy là có ý gì hả?"

"Chuyện cậu cá cược cùng bọn kia, cậu cho rằng mình không biết sao? Bọn chúng đã bị mình đánh cho một trận rồi, cậu cho rằng bản thân lợi hại lắm sao, cậu cứ thử làm xem?"

"Tăng Tử Ngạo, mình cảm thấy nhất định cậu là một kẻ biến thái rồi! Mình nói thật nhé, có phải cậu đã thích em gái như Đổng Ninh đã nói không?"

"Đồ thần kinh."

"Nếu cậu không thích Tử Kiều, tại sao lại bảo vệ cô ấy chẳng khác gì gà mẹ bảo vệ gà con vậy? Tất cả các bạn học nam đều không được tiếp cận, lại gần em gái cậu. Đây rõ ràng là tâm lý độc chiếm, cũng vì do thân phận và sợ người khác nói là loạn luân nên cậu mới không chịu thừa nhận thôi."

Khuôn mặt tuấn lãng của Tăng Tử Ngạo trong chốc lát đỏ bừng lên, tức giận đùng đùng: "Kết Can, hôm nay cậu đến đây là muốn chết đúng không?" Nói xong, Tử Ngạo liền đấm cho Kết Can một phát.

"Cậu còn dám nói là không phải, cậu làm như vậy chính là có tật giật mình. Có bản lĩnh thì hãy thề với ông trời, nói rằng cậu không thích em gái đi."

"Mình có thích hay không cũng chẳng liên quan đến cậu?"

"Cậu không nói được đúng không?"

"Cậu nói vậy là có ý gì?"

"Có bản lĩnh thì cậu mau thề đi!"

Tăng Tử Ngạo sau cùng không chịu được lời khích bác này, đành buột miệng nói: "Cho dù phụ nữ trên thế giới này có chết cả, mình cũng không bao giờ yêu em gái. Đã nghe rõ chưa, em gái thì mãi mãi chỉ là em gái mà thôi."

Kết Can đột nhiên bật cười nói: "Mình biết ngay mà. Đổng Ninh nói cậu hôn em gái ngay trước mặt cô ấy, mình cảm thấy không thể nào như thế được, cho nên mới đánh cược với bọn kia. Bây giờ xem ra tất cả chỉ là giả thôi."

Mặt Tăng Tử Ngạo gần như tím xanh lại: "Cậu nói đủ chưa? Nếu đủ rồi thì mau cút đi cho mình. Trước khi tốt nghiệp, mình không muốn gặp lại cậu nữa."

"Cậu nói vậy nghĩa là sao?"

"Cút đi!" Tăng Tử Ngạo hét lớn đầy phẫn nộ.

"Cậu cho rằng mình muốn gặp cậu lắm sao? Có gì ghê gớm chứ?" Kết Can cũng tức giận, quay đầu bỏ đi luôn.

Tử Kiều nín thở, Tăng Tử Ngạo không hề nói ra đáp án mà bản thân mong muốn, thế nhưng cô lại nhận được một đáp án khiến bản thân cảm thấy như thế giới này sắp sụp đổ.

Đi từ cây bên cạnh lại, Tử Kiều tức giận nói với anh: "Em gái? Ai muốn làm em gái của anh chứ?"

Tử Ngạo nhìn cô, muốn gọi cô quay lại, thế nhưng chẳng thể nào thốt nên lời.

Đêm hôm đó Tử Kiều trốn trong chăn khóc thầm rất lâu. Kể từ sau hôm ấy cô chẳng thèm bận tâm đến anh, bắt đầu trận chiến tranh lạnh. Ban đầu, Tử Ngạo thường tìm cớ nói chuyện cùng cô, sau đó dần dần, anh cũng im lặng, mỗi lần nhìn thấy cô, rõ ràng muốn nói chuyện, nhưng lại chẳng thể nào thốt thành lời. Giữa cô và anh dường như lại quay về hồi nhỏ, khi còn xa lạ.

Tử Kiều biết rằng, Tử Ngạo rất để tâm khi người khác nói anh thích cô, vì anh luôn cho rằng như vậy là loạn luân. Thế nào là loạn luân chứ? Cô với anh đâu phải do cùng cha cùng mẹ sinh ra, cô chỉ là người được gia đình anh nhận nuôi mà thôi. Đây là chuyện mà tất cả mọi người đều biết, như thế cũng bị coi là loạn luân sao? Cô là con gái còn không sợ người khác nói gì, anh thì sợ gì chứ? Cô cũng rất muốn coi anh là một người anh trai bình thường, thế nhưng không thể nào làm được?

Từ nhỏ đến lớn chỉ cần có ai xuất sắc hơn anh, cô nhất định sẽ thay đổi tình cảm, thế nhưng chẳng có ai khác cả. Sau đó chỉ cần có nam sinh nào đến tỏ tình với mình là cô lại thầm đem so sánh với anh, nhưng mắt nhỏ hơn anh, dáng người thấp hơn anh, thành tích không bằng anh, giọng nói khó nghe hơn anh, đánh bóng rổ kém hơn anh,... tất cả đều trở thành lí do để cô từ chối.

Vì Tử Ngạo thích những cô gái nói năng dịu dàng, nhỏ nhẹ, tính cách hiền hòa, cho nên tuyệt đối không bao giờ Tử Kiều ăn to nói lớn. Ngay cả dáng ngồi, cách đi đứng của cô đều tuân theo đúng nguyên tắc "nhã nhặn, thanh lịch". Cũng vì anh thích những cô gái biết đánh đàn dương cầm, cho nên cô đã khổ sở học cách đánh đàn, dù cực nhọc thế nào cũng không bỏ cuộc. Ngày ấy, anh thường chỉ vào những người mẫu trang bìa Tạp chí rồi nói trông rất đẹp, cho nên, cô mặt dày mày dạn đi cầu xin anh nhiếp ảnh gia khó tính, thối tha kia mong anh ta cho cô cơ hội trở thành người mẫu. Và cũng bởi vì cô nghe anh nói, muốn giữ được một người đàn ông, trước tiên phải nắm giữ được dạ dày của anh ta, cho nên cô cũng bắt đầu học nấu ăn... Đây đều là bệnh và căn bệnh này của cô đã ăn sâu vào xương cốt.

Tử Kiều yêu anh âm thầm theo cách thức của riêng mình, cô không yêu cầu anh phải ngay lập tức nhận ra những điểm tốt ở cô. Cô chỉ hi vọng đến một ngày nào đó, khi anh quay đầu nhìn lại sẽ phát hiện rằng, cô giờ đây đã trưởng thành, không còn là cô em gái bé nhỏ, non nớt ngày xưa nữa.

Ban đầu chỉ là chiến tranh lạnh, thế nhưng chẳng biết bắt đầu từ khi nào, Tử Ngạo bắt đầu cố ý tránh mặt cô, thậm chí còn đăng kí thi vào trường đại học ở thành phố khác, cách nhà rất xa. Sau đó, may mà bố đã ép buộc anh phải thay đổi lựa chọn. Tối hôm đó, cô thấy anh với bố cãi nhau rất kịch liệt, lúc đó cô mới biết, thì ra anh đã biết tâm tư của cô từ lâu.

Anh nói: "Tiểu Kiều đã học hết lớp mười, hết mùa hè này em ấy sẽ lên lớp mười một. Bố mẹ đừng có hơi tí lại nói sẽ giữ Tiểu Kiều ở nhà làm vợ con. Đây là lời nói ngoài miệng nhưng thực sự rất khó lọt tai. Chuyện của con hãy để con tự quyết, không cần bố mẹ phải lo lắng."

Bố liền nổi giận, thét lớn: "Con tỏ thái độ gì thế hả? Tiểu Kiều thì có gì không tốt? Những cô gái khác có ai sánh được với Tiểu Kiều nhà chúng ta không? Nếu có thể lấy được Tiểu Kiều làm vợ thì đó là phúc đức mà con phải tích từ mấy đời mới có, con có tư cách gì mà chê bai nó chứ?"

"Bố, đã bao giờ con chê bai Tiểu Kiều đâu? Bố đừng hơi một tí là lại hiểu lầm ý nói của con như vậy được không? Tăng Tử Ngạo bất giác than dài một tiếng.

" Vậy ý con rốt cuộc là thế nào? Bố thực sự không thể nào hiểu nổi, rốt cuộc con đã làm sao nữa. Chỉ một lời nói đùa cũng khiến con tức giận như vậy, còn ăn nói hỗn với mẹ nữa. Chúng ta không thể nói đùa được sao? cho dù hai đứa thực sự có ý đó, thì đã sao chứ? Tiểu Kiều ở lại nhà chúng ta mãi mãi thì đã làm sao?"

"Không được, đương nhiên là không được rồi! Con với Tiểu Kiều đã làm anh em suốt mười mấy năm nay, đột nhiên, bắt con phải coi em ấy như bạn gái thì con không thể làm được. Yêu đương và kết hôn với em gái thì có khác biệt gì so với kẻ biến thái chứ?"

"Biến thái? Ý con muốn nói là mẹ và bố đều là những người biến thái?" Mẹ đột nhiên lên tiếng nói xen vào.

"Bố mẹ đừng có lúc nào cũng vặn vẹo thế được không? Con biết bố mẹ rất yêu thương Tiểu Kiều, con cũng yêu em ấy. Thế nhưng đấy là tình yêu của một người anh trai dành cho em gái, chứ không phải như bố mẹ vẫn mong muốn. Chỉ cần ngày nào trái đất này còn chuyển động thì em ấy sẽ luôn là em gái của con. Em gái thì mãi mãi chỉ là em gái, đây là sự thực không thể nào thay đổi được."

Nẹ tức giận đến mức mặt trắng bệch ra: "Những đôi anh em yêu nhau rồi kết hôn nhiều vô kể. Hai đứa lại chẳng có quan hệ huyết thống, mẹ thực sự không hiểu làm như vậy thì có gì không tốt? Mười mấy năm sống cùng, hiểu biết lẫn nhau, không phải tốn nhiều công sức yêu đương, tìm hiểu nữa, lại càng không sợ mẹ chồng con dâu không hợp tính. Tất cả đều vô cùng hoàn mỹ, có gì mà không được chứ? Hai bố mẹ hoàn toàn không để tâm tới cách nhìn của người ngoài, con để ý làm gì?"

"Bố mẹ không thể đem tình yêu dành cho tiểu kiều áp đặt lên con được. Đừng cho rằng hai người đã nuôi nấng, dưỡng dục em ấy bao năm nay thì em ấy sẽ chấp nhận làm theo mong muốn của hai người. Ở lại Tăng gia cả cuộc đời, như vậy rất biến thái bố mẹ có biết không? Em ấy có tự do của riêng mình, em ấy có quyền lựa chọn và sống cuộc sống khác, không thể coi Tăng gia chúng ta là tất cả được."

Con đừng có chuyển chủ đề. Quyền lựa chọn vẫn luôn nằm trong tay Tiểu Kiều. Con cho rằng con bé nhất định sẽ bằng lòng với con sao? Con có bản lĩnh quá, lên cấp hai đã dắt bạn gái về nhà rồi. Với phẩm hạnh của con, mẹ còn cảm thấy Tiều Kiều lấy con thật quá là vùi dập. Con như vậy mà còn bày đặt né tránh cái gì? Con đăng kí thi vào trường xa như vậy là có ý gì? Có phải là muốn bỏ rơi hai ông bà già này không, có phải không muốn thấy bố mẹ nữa không? Nhìn vào chỗ này đi, Đông Bắc, Tây Bắc lại còn Đông Nam, Tây Nam. Sao con không viết đơn đi tình nguyệt ở vùng biên giới trung quốc luôn đi? Con có bản lĩnh thì ra nước ngoài, đừng quay về nữa, mẹ coi như chưa từng sinh ra một đứa như con."

"Mẹ" Trước những lời chỉ trích của mẹ, Tăng Tử Ngạo chán nản im lặng, một lúc sau mới nói: "Bố mẹ có biết hay không? Bao năm nay, bố mẹ đùa cợt như vậy đã ảnh hưởng rất nhiều đến suy nghĩ của Tiểu Kiều. Không biết phải giải thích với bố mẹ như thế nào, nhưng nói tóm lại là con có cảm giác như vậy. Hiện này Tiểu Kiều còn nhỏ, con đường sau này của em ấy còn dài. Chỉ khi nào con đi thật xa, Tiểu Kiều mới an tâm học hành, thi đỗ đại học được."

Mẹ im lặng, bố cũng không nói gì nữa. Nghe được những lời của Tăng Tử Ngạo, Tử Kiều cảm thấy bản thân sắp không thở nổi nữa, mỗi lần hít thở đều cảm thấy lồng ngực đau nhói. Cho dù cô vẫn luôn âm thầm thích anh thì với anh, việc bị cô em gái ở cùng mình mười mấy năm thích chẳng khác nào trúng kịch độc. Anh không thể chấp nhận được chuện này, cho nên muốn trốn tránh, cho dù là Đông Nam, Tây Bắc hay là chân trời góc bể đi nữa, anh nhất định phải trốn thật xa.

Sau đó bọn họ có tranh luận thêm điều gì thì Tử Kiều cũng chẳng có tâm trạng để nghe thêm nữa. Cô quay về phòng của mình, nằm lặng trên giường. Trái tim cô cảm thấy trống rỗng, dường như thiếu đi thứ gì đó mà chỉ cần khẽ động vào thôi cũng cảm thấy vô cùng đau đớn.

Mấy ngày sau đó, Tử Kiều cảm thấy chán nản vô cùng, bố mẹ cảm nhận được sự bất thường ở cô, nhưng cũng không nói gì. Sau đó, bố lén đổi nguyện vọng thi đại học của Tử Ngạo, thế là anh bị ép phải học trường đại học H trong thành phố. Cũng chính vì vậy mà anh luôn ở lại trường, ít khi về nhà. Thế nhưng mỗi lần sinh nhật Tử Kiều, anh vẫn chử động liên lạc với cô, đi dạo phố và mua rất nhiều thứ cho cô nữa.

Vào năm lớp mười hai, mẹ đột nhiên hỏi Tử Kiều có muốn thi vào trường đại học H hay không? Cô lặng người đi và cũng tự hỏi câu hỏi này nhiều lần, sau đó cô liền gật đầu đầy kiên quyết.

Tuy biết Tư Ngạo không thích, thế nhưng cô chảng thể nào kiềm lòng nổi. Cho dù làm vậy sẽ khiến anh ghét bỏ thì cô cũng cảm thấy không vấn đề gì hết, chỉ cần có thể nhìn thấy anh, thì dù có lén lút đứng một góc nhìn anh cũng được. Vì muốn gặp anh, cả năm lớp mười hai đó, cô ra sức học hành, sau cùng đỗ vào trường đại học H với số điểm cao, hơn nữa còn thi cùng một khoa với anh.

Tử Kiều luôn biết rằng, thực ra bản thân đã điên rồi, kể từ khi bắt đầu yêu anh, cô đã điên rồi. Thế nhưng sau khi vào đại học H, cô mới phát hiện thực không hề tươi đẹp như mình vẫn tưởng tượng, nó vẫn buồn thảm như trước mà thôi.

Tính phong lưu chẳng hề từ chối bất cứ cô gái nào của Tử Ngạo thực sự khiến Tử Kiều đau lòng. Và về khoảng thời gian cho từng cô bạn gái của anh cũng trở thành chử đề cá cược của các bạn học trong trường. Anh luôn mỉm cười mỗi khi gặp các bạn nữ, thế nhưng khi thấy cô, đôi mày anh bất giác nhướng cao, sau đó giới thiệu vói tất cả mọi người, cô chính là em gái của anh.

Khi mới vào đại học H được hơn một tháng, Tử Kiều liền học hút thuốc, uống rượu, sau đó thậm chí còn kết giao với mấy nam sinh mà ngay bản thaanh cô cũng không thích. Cô làm như vậy chỉ vì muốn che giấu tình yêu đau khổ trong lòng, cũng vì muốn cho anh thấy được. Thế nhưng, về sau cô mới phát hiện ra, hiện thực luôn tàn khốc hơn tưởng tượng, vì muốn tránh cô, anh đã ra nước ngoài du học.

Bố mẹ đề nghị Tử Kiều cũng theo anh ra nước ngoài, thế nhưng cô thấy mình đã quá mệt mỏi. Lần đầu tiên, cô không muốn tiếp tục thêm nữa, cũng đến lúc đem tình yêu khốn khổ, biến thái này chôn vùi thật sâu.

Theo dòng thời gian, ba năm nhanh chóng trôi qua, Tử Kiều cũng quen dần cuộc sống khi không theo đuổi anh nữa, cũng đã chôn chặt thứ tình cảm kia dưới đáy con tim. Tuy nhiên, sau khi bố qua đời, mẹ cũng lâm bệnh nặng, cảm giác đau đớn đến quặn lòng đó đã khơi dậy tất cả những thứ đã chôn chặt trong lòng trước kia.

Trước giường bệnh của mẹ, Tử Ngạo đồng ý lấy cô làm vợ, đây chính là chuyện trong mơ cô cũng không dám nghĩ tới. Lúc đó vì muốn hoàn thành tâm nguyện của mẹ, cô đã đồng ý cùng anh kết hông trước rồi sẽ ly hôn, tiếp đó hai người cử hành nghi thức đơn giản. Mẹ nhìn tờ giấy đăng kí kết hôn màu đỏ kia, ngậm cười rời khỏi nhân thế.

Ngày hôm đó, Tử Kiều cảm thấy vô cùng đau đớn, bên tai lúc nào cũng như nghe thấy tiếng khóc. Khi cô mở mắt ra, xung quanh tối đen như mực, thế nhưng cảm giác nói cho cô biết rằng, cô đang nawmg trên chiếc giường tại nhà mình. Đưa tay sờ soạng một hồi, cô đưa tay bật chiếc đèn ở đầu giường, đồng hồ báo thức bên cạnh cho biết lúc này đã là tám rưỡi tối. Cô đích thực đang nằm trong phòng ngủ của mình.

Tang lễ của mẹ chắc đã kết thúc, Tử Kiều chỉ biết lúc thực hiện nghi thức hạ quan tài, cô đã khóc đến mức ngất lịm đi, mãi đến lúc nà mới tỉnh lại. Tử Kiều cảm nhận thấy khuôn mặt mình rất khô, đau đớn là thường, hai mắt vẫn cay xè, khô ráp, thậm chí còn hơi sưng.

Tử Kiều ngồi dậy đi vào phòng tắm. Soi mình trong gương, cô thấy một khuôn mặt trắng nhợt, hai mắt đỏ rực, sưng to. Cô mở nước ấm, rửa lại mặt rồi bước ra ngoài.

Vừa đi xuống cầu thang, Tử Kiều đã ngửi thấy mùi rượu nồng nặc. Càng đi xuống dưới thì càng tối đen, cô bật đèn, cả căn phòng sáng choang hiện ra trước mắt. Tăng Tử Ngạo đang nằm trên sô pha, dưới chân anh có rất nhiều chai rượu.

Tử Ngạo đã uống rượu, thậm chí còn uống nhiều hơn lần bố qua đời.

"Anh đã uống nhiều rồi, em đỡ anh vào phòng nhé!" Tuy đã là vợ chồng theo quy định pháp luật, thế nhưng hai người vẫn ngủ riêng phòng, Tử Kiều đỡ Tử Ngạo vào phòng ngủ của anh.

Thân hình gầy yếu, mỏi mệt của Tử Kiều hoàn toàn không thể nào chống đỡ nổi trọng lượng cơ thể anh, cả hai người ngã nhào xuống giường.

Lúc này, toàn thân Tử Ngạo đã đè lên người Tử Kiều. Tử Kiều bỗng nhớ lại đêm mà bố qua đời, nụ hôn đó, có lẽ ngay bản thân anh đã quên mất rồi. Đột nhiên, anh chống người, đưa tay ôm eo Tử Kiều, ra sức ôm chặt cô cho tới khi cô cảm thấy đau đớn rồi quay mặt tránh. Anh hỏi cô bằng giọng khàn đặc: "Tại sao em lại là em gái của anh chứ?"

Tử Kiều hoàn toàn không thể ngờ rằng, đột nhiên anh lại hỏi câu như vậy. Bàn tay anh vẫn không ngừng chamk lên môi cô, nếu đổi lại là trước kia, có lẽ cô sẽ mong chờ điều gì đó, rượu vào làm bừa, hoặc nhiều hơn thế nữa. Thế nhưng kể từ khi Tăng Tử Ngạo cùng Tang Du đi du học nước ngoài, cô đã từ bỏ tất cả. Kiên trì theo đuổi một tình yêu, vậy mà kết quả chỉ là những mệt mỏi và đau khổ thì chi bằng cứ dứt khoát buông tay, biết đâu sẽ hạnh phúc hơn.

"Em làm sao mà biết được." Tử Kiều lạnh lùng đáp lại. Rõ ràng hai người chẳng có quan hệ huyết thống, thế nhưng cũng đã làm anh em suốt hai mươi năm nay.

"Anh ngủ đi!" Tử Kiều định đứng dậy, thế nhưng bị anh đè người lên cô không thể động đậy nổi.

Tử Kiều ngước mắt nhìn Tử Ngạo đầy nghi hoặc, đôi mắt anh mơ màng như phủ một lớp sương. Khuôn mặt anh càng lúc càng sát lại gần, hơi thở ấm nóng phả bên tai cô. Tử Ngạo ôm chặt Tử Kiều trong lòng, khiến cô như thấy nhịp tim đập loạn trong ngực mình và cũng nghe âm thanh tương tự truyền đến từ phía anh. Tử Ngạo vùi mặt trên cổ cô,, ra sức hít thở, nghẹn ngào lên tiền: "Bố mất rồi, mẹ cũng không còn nữa, em cũng đi đúng không? Anh cầu xin em, đừng rời khỏi anh có được không?"

Tăng Tử Kiều hoàn toàn có thể cảm nhận được nỗi đau khổ trong lòng Tử Ngạo, mất đi bố mẹ, trong lòng cô cũng cảm thấy đau khổ chẳng kém gì anh. Tử Kiều hai tay ôm anh, rồi vỗ nhẹ lên tấm lưng ấy. Cổ cô dần dần truyền về cảm giác ướt nhòe, là nước mắt nóng ấm của anh. Đây là lần đầu tiên trong đời cô chứng kiến anh rơi lê, cho dù là lúc hạ tang bố mẹ cô cũng chưa từng thấy anh khóc như vậy.

Một lúc sau, Tăng Tử Ngạo đã bình tĩnh trở lại, anh ngẩng đầu nhìn Tử Kiều, đôi mắt đỏ rực hoàn toàn không hề cho thấy chút hiện tượng nào của việc đã từng khóc. Anh nhìn cô chăm chú, cảm giác như một ác ma vừa thoát khỏi địa ngục, muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy. Hơi thở trầm ấm thuộc về riêng anh bao trùm cả người Tử Kiều. Đột nhiêm, cô cảm thấy căng thẳng, cổ họng dường như bị tắc nghẹn chẳng nói được câu gì. Có lẽ đây là một bản năng, hai tay cô đưa lên giữa chặt áo sơ mi anh, đè chặt trước ngực anh.

Tăng Tử Ngạo bỗng chạm tay lên vần trán thanh khiết của Tử Kiều, vuốt tóc lòa xòa trước mặt ra sau tai giúp cô, rồi nhắc lại câu hỏi ban nãy: "Tại sao em lại là em gái của anh?"

Lần này Tử Kiều cũng không trả lời, chỉ nhìn chăm chú vào đôi mắt đỏ au của Tử Ngạo.

"Anh cho rằng trốn tránh bao nhiêu năm như vậy là có thể thoát được sự sắp đặt của bố mẹ. Thế nhưng sau cùng, anh vẫn phải kết hôn với em... Lẽ nào việc này do ông trời định trước?" Tăng Tử Ngạo mỉm cười, hạ thấp giọng, mang theo chút cảm xúc đắng cay: "Nếu bắt buộc phải xuống điah ngục, vậy thì hai chúng ta hãy đi cùng nhau." Anh nói hết câu bằng giọng điệu đầy u sầu, hạ thấp mặt xuống, không ngừng hôn lên môi cô.

Tăng Tử Kiều kinh ngạc, hoàn toàn không biết phải phản ứng như thế nào, đón nhận tình cảm bộc phát của anh đầy bị động. Cho dù không thể hít thở nổi, cô cũng không dám thét lên một tiếng.

Cuối cùng, bờ môi anh cũng dừng lai, thế nhưng đôi tay lại bắt đầu kéo y phục của cô. Quần áo dần dần bị cởi ra, sự tiếp xúc với làn da của anh khiến cô cảm thấy nóng bỏng, tựa vào lồng ngực anh, cô cảm thấy toàn thân như sắp bốc cháy.

Tăng Tử Ngạo lại hôn lên môi Tử Kiều thêm lần nữa, tiếp đó anh lại di chuyển xuống phần cổ. Tử Kiều bất giác rên một tiếng, mãi cho đển khi không thể chịu đựng thêm được nữa mới thốt lên: "Đau quá!"

Cũng chính tiếng kêu đó đã khiến Tăng Tử Ngạo tỉnh lại, anh bỗng dừng tất cả hành động.

"Anh đang làm gì thế này? Anh đang làm gì thế này? Làm gì đây chứ?... Xin lỗi em... xin lỗi em" Tăng Tử Ngạo hối hận kéo chiếc chăn che phần thân đang lõa lồ của Tử Kiều, hai tay úp vào mặt, ngồi bên giường vô cùng đau khổ.

Đột nhiên, Tăng Tử Ngạo giơ tay tát mạnh vào mặt mình một cái. Tử Kiều hoảng hốt ngồi dậy kéo bàn tay anh rồi nói: "Anh làm gì vậy? Em không bận tâm. Không sao cả đâu, chúng ta chỉ kết hôn giả thôi mà."

Tử Kiều còn chưa dứt lời, Tử Ngạo đã lên tiếng cắt ngang: "Kết hôn rồi còn có giả sao?"

Tăng Tử Kiều lặng người đi, kết hôn rồi còn có giả sao? Tờ giấy đăng kí kết hôn đỏ chói đó là thật, đã được cục dân chính đóng dấu đàng hoàng. Cô mím chặt môi, hít một hơi thật sâu rồi nói: "Cho dù là thật hay giả, dù gì chúng ta cũng sẽ ly hôn thôi!"

Đột nhiên, Tử Ngạo nhìn cô bằng đôi mắt đầy phẫn nộ, đưa tay nắm chặt vai cô rồi nói: "Hôn nhân là trò chơi trẻ con sao? Nói kết hôn là kết hôn, muốn ly hôn là ly hôn sao? Em đã bao giờ nghĩ đến việc, sau khi ly hôn, người khác sẽ nhìn em như thế nào không? Sau này em còn muốn kết hôn nữa không?"

Anh đang nghĩ cho cô sao? Kết hôn giả cùng anh chính là tâm nguyện của cô, người khác nhìn cô theo kiểu gì, cô chẳng bận tâm. Sau này có kết hôn nữa hay không, cô cũng chẳng bận lòng. Bây giờ, cô chẳng còn tâm tư nào để suy ngẫm chuyện sau này, thực hiện trách nhiệm của một người con dâu, một người vợ trong bốn chín ngày sắp tới chính là việc cô phải làm.

Ngước mắt nhìn anh, cô nói: "Tại sao em phải quan tâm đến suy nghĩ của người khác? Ý của anh chính là chúng ta không ly hôn, cứ như vậy sống cả cuộc đời sao? Cuối cùng anh đã không còn quan tâm đến việc em là em gái của anh nữa sao, cũng không bận tâm đến cách nghĩ của người khác nữa hả? Là như vậy sao?"

Nét mặt Tăng Tử Ngạo vô cùng đau đớn, trong đầu anh đang rất mâu thuẫn, đôi mắt mơ màng không biết đang nhìn về phía nào.

Không nhận được câu trả lời, trong lòng Tử Kiều vẫn cảm thấy bất cam, cuối cùng cô đã hỏi vẫn đề mà bản thân luôn thấy khó hiểu: "Nếu bố mẹ không nhận nuôi em, em cũng không phải em gái anh, vậy anh có yêu em không?"

Sắc mặt Tăng Tử Ngạo sầm lại, ánh mắt nhìn Tử Kiều vô cùng phức tạp, hỗn loạn, khiến cô chẳng thể nào hiểu nổi rốt cuộc anh đang muốn nói gì, hai bàn tay anh càng lúc càng nắm chặt bờ vai cô. Tử Kiều chẳng hề bận tâm, tiếp tục nói: "Nếu không vì thân phận em gái, anh sẽ yêu em đúng không? Nếu anh thực sự không có cảm giác gì với em, chỉ muốn em bỏ cuộc, thì chắc chắn cũng chẳng phải trốn tránh lâu đến vậy, đúng không? Thực ra, anh chỉ không giám thừa nhận, chuyện anh cho rằng không thể nào xảy ra được lại trái nghịch với quan điểm của bản thân, nên mới làm vậy đúng không? Anh ghét người khác đem em ra làm trò cười, anh ghét bọn họ nói rằng em sẽ được gả cho anh. Với anh mà nói, em gái chỉ là em gái, không thể nào trở thành vợ được? Anh ghét bị người khác cười chê vì anh trai lấy em gái, cho dù đi đến nơi nào cũng bị người ta bàn tán. Thế nhưng em đâu phải em gái ruột của anh, chúng ta hoàn toàn không có quan hệ huyết thống."

Hơi thở Tăng Tử Ngạo càng lúc càng gấp, cơ thể cũng bắt đầu run rẩy: "Em có thể đừng nói nữa được không?"

Tăng Tử Kiều hoàn toàn không hề có ý dừng lại: "Từ trước tới nay, anh luôn kìm nén cả xúc bản thân, vậy nên mới luôn cảm thấy đau khổ. Em là một người phụ nữ mà còn không sợ bị người khác bàn luận, nói xấu, vậy anh còn bật tâm điều gì? Chúng ta sống trên thế gian này là vì cái gì chứ? Nhất định phải để tâm đến suy nghĩ của người khác hay sao?"

"Em có thể thôi đừng nói nữa được không" Tử Ngạo buông vai Tử Kiều ra, theo phản xạ, anh muốn trốn tránh.

"Không phải anh không có cảm giác với em, chỉ là không thể vượt qua chướng ngại tâm lý mà thôi. Năm đó, khi Kết Can đòi theo đuổi em, anh đã đánh cậu ấy, đồng thời cũng tuyệt giao luôn, anh có dám nói mình không hề có chút đố kị không? Lúc lên đại học em nuốn từ bỏ anh, thế nhưng dù cho em đi đến nơi nào, bóng hình anh vẫn luôn đeo bám em. Tại sao anh vẫn đi mua quần áo cùng em? Tại sao anh lại mua giúp em băng vệ sinh? Tại sao anh luôn tổ chức sinh nhật cho em? Tại sao anh có thể hiểu bản thân em hơn chính em? Anh là anh trai, không phải bạn trai em, thế nhưng những việc anh làm cho em hoàn toàn đã vượt quá thân phận của một người anh trai.Anh không phải không có tình cảm với em, chỉ là từ nhỏ anh đã luôn gượng ép bản thân coi em là em gái, nên tuyệt đối không được có ý đồ khác. Anh có tình cảm với em, đúng không?"

"Đủ rồi!" Tăng Tử Ngạo thét lên.

Tử Kiều chẳng hề bận tâm, đứng dậy ôm chặt anh, nước mắt từ từ tuôn rơi: "Em không phải em gái anh, không phải em gái anh... Anh hãy nhìn em, hãy nhìn em đi... Xin anh đấy, hãy nhìn em một lần! Chúng ta cùng đối mặt, đừng trốn tránh thêm nữa có được không?"

Thân hình mềm mại áp chặt vào lưng khiến Tử Ngạo đột nhiên như bị thứ nào đó kích thích, ra sức đẩy Tử Kiều ra. Có lẽ vì trước đó đã uống quá nhiều rượu, chân tay anh mềm nhũn bất lực, đầu óc choáng váng nên đã ngã bật xuống giường, đầu đập trúng cái giá ở cạnh đó, lập tức ngất đi.

Tử Kiều kinh hãi kêu lê, lúc này mới nhận ra, anh đã ngất rồi. Cô ôm anh, nước mắt không ngừng tuôn rơi. Tại sao yêu thương một người lại khó khăn đến vậy?

Ngoài cửa, một người đàn ông trung niên trải đời, đeo kính đang đứng đó.

"Tăng tiểu thư, cin chào cô! Tôi họ Dương, là luật sư đại diện cho Tăng tiên sinh. Được sự ủy thác của Tăng tiên sinh, hôm nay tôi thay mặt anh ấy đến đây làm thủ tục ly hôn." Người đàn ông trung niên bình thản lên tiếng.

Câu nói của luật sư Dương khiến sắc mặt của Tử Kiều trắng nhợt. Khó khăn lắm cô mới biết được suy nghĩ thực sự của anh, làm sao lại có thể dễ dàng từ bỏ như vậy chứ?

"Tăng tiểu thư, cô có tiện nói chuyện với tôi một lát không?"

Tử Kiều đứng tránh sang một bước, nét mặt cứng đờ.

"Tăng tiểu thư, đây là đơn ly hôn mà Tăng tiên sinh muốn tôi giao lại cho cô, theo những điều khoản trên này, căn nhà, ô tô, trang sức... mua lúc cô với Tăng tiên sinh kết hôn, tất cả đều thuộc quyền sở hữu của Tăng tiểu thư. Ừm, Tăng tiên sinh còn dặn dò rằng, mỗi tháng anh ấy sẽ chuyển cho cô một khoản tiền sinh hoạt, cho đến khi nào cô mất đi mới thôi. Còn nữa, đây là mấy hợp đồng bảo hiểm mà anh ấy đã mua cho cô. Xin cô hãy đọc thật kỹ, nếu không có vấn đề gì, xin cô hãy kí tên vào đây." Luật sư Dương đẩy gọng kính trên mũi lên, rồi đưa đơn ly hôn tới trước mặt Tăng Tử Kiều.

Tăng Tử Kiều vẫn luôn cúi đầu xuống, nhìn chăm chăm vào chiếc ly trên tay mình, ngờ nghệc nhìn vệt đỏ hằn trên lòng bàn tay, bình thản đáp lại: "Tôi sẽ không kí đâu."

"Tăng tiểu thư, Tăng tiên sinh nói đây là điều cô và anh ấy đã giao kèo trước khi kết hôn."

"Bây giờ tôi đã hối hận."

Luật sư Dương im lặng một hồi, sau đó mới nói tiếp: "Tăng tiểu thư, cô hà tất phải cố chấp như vậy? Tăng tiên sinh để lại cho cô nhà đất, mua bảo hiểm, gửi tiền sinh hoạt cho cô, tất cả đều rất khả quan, đủ để cô sống an lành suốt quãng đời còn lại. Huống hồ chi, tục ngữ có câu, đừng vì một cái cây mà bỏ cả khu rừng. Kí tên vào đây, quay người nhìn ra phía trước, có lẽ cô sẽ tìm được một người đàn ông ưu tú gấp trăm vạn lần Tăng tiên sinh đang đợi mình."

Giọng nói của luật sư Dương chậm rãi mà bình thản. Nhìn vào ánh mắt của luật sư Dương, có thể thấy rằng ông ta đang cảm thấy bi ai thay cho Tử Kiều. Đối với ông ta, Tử Kiều là một người phụ nữ ngốc nghếch. Tại sao lại cứ khư khư giữ mãi cuộc hôn nhân hữu danh vô thực, quyết không nhận khoản tiền ly hôn kếch xù chứ?

Tăng Tử Kiều trợn đôi mắt xinh đẹp của mình lên, nhìn thẳng vào luật sư Dương rồi kiên quyết nói rõ: "Tôi đã nói là TÔI KHÔNG KÍ TÊN."

"Tăng tiểu thư"

Luật sư Dương còn chưa nói hết câu, Tăng Tử Kiều đã đứng bật dậy. Cô vội cầm lá đơn ly hôn trên bàn, vò nát rồi ném đi, sau đó phẫn nộ thét thẳng vào mặt luật sư Dương: "Tôi đã nói rồi, tôi không kí tên. Cho dù ông là ai đi nữa, ông mau ra ngoài cho tôi. Ngay lúc này, lập tức, nhanh lên."

Luật sư Dương lại đẩy cao gọng kính, mặt mày kinh ngạc, hoàn toàn không ngờ cô lại tỏ thái độ kiên quyết đến vậy.

"Ông còn không đi sao? Nếu không đi, tôi sẽ gọi điện báo cảnh sát đấy." Nói xong Tử Kiều liền cầm điện thoại lên.

Khuôn mặt điềm tĩnh của luật sư Dương lộ vẻ khó xử, ông không nén nổi cơn giận trong lòng, cầm túi tài liệu bên cạnh quay người bỏ đi.

Luật sư Dương vừa đi, tất cả những buồn đau, bi thương kìm nén nãy giờ trong lòng Tăng Tử Kiều cuối cùng cũng bùng phát theo dòng nước mắt. Cô điên cuồng đập phá mọi thứ hiện hữu trước mặt mình.

Rõ ràng Tăng Tử Ngạo động lòng trước cô, vậy mà lại vì mấy thứ luân thường đạo lý ngớ ngẩn đó, đẩy cô cách xa vạn dặm. Cô thật sự khiến anh khó xử vậy sao? Lẽ nào thấy cô bỏ đi, anh sẽ cảm thấy dễ chịu?

Tử Kiều nắm chặt hai tay lại, miệng không ngừng thầm thì: "Tăng Tử Ngạo, em tuyệt đối không bao giờ ly hôn."

Tăng Tử Ngạo thích thưởng thức và sưu tập rượu. Anh rất ít khi xuất hiện tại căn nhà này, điều duy nhất gợi nhớ đến anh chính là giá rượu được thiết kế bên tường kia.

Có lẽ mượn men rượu, cảm giác tê dại đó sẽ khiến trái tim Tử Kiều không còn đau đớn, cô có thể thôi nghĩ đến tất cả mọi thứ liên quan đến hai người. Có lẽ khi đã say rồi, không còn cảm giác nữa, trái tim Tử Kiều mới không nhói đau nữa. Cô cũng không cần phải đưa tay ra xoa ngực, không cần phải hít thở khó khăn, đến mức tưởng bản thân sắp đứt hơi mà chết.

Tử Kiều cầm hai chai rượu rồi đi ra ngoài. Cô bước đi trên đường mà không hề có đích đến, mãi cho tới khi đến sông Hộ Thành, cô mới dừng bước.

Ánh đèn bên bờ sông rực rỡ, cô nhân viên bên bờ hứng khởi lên tiếng: "Chỉ còn vài tấm vé nữa thôi là mình có thể về nhà rồi!"

Đã rất nhiều năm nay, Tăng Tử Kiều không ngồi thuyền đi du ngoạn cảnh sông. Lần gần đây nhất chính là lúc vừa lên đại học, vào một đêm hè, Tăng Tử Ngạo rủ vài người bạn học, còn cô kéo cả Chi Chi đến, ngồi trên thuyền hóng mát.

Tử Kiều nói với bản thân, cô chỉ tạm thời thấy buồn bã, đợi đến khi nào xuống khỏi chiếc thuyền này, nhất định sẽ vui vẻ trở lại, nhất định có thể mỉm cười với người khác. Đi thôi, đi tận hưởng cảm giác lãng mạn quanh sông Hộ Thành.

Tử Kiều bao hết chỗ ngồi trên con thuyền đó, rồi chọn ngồi vào chỗ cuối cùng. Tiếp đó, chiếc thuyền chuyển động, gió mát bên sông hiu hiu thổi, mang theo hương thơm của hoa cỏ, khiến con người cảm thấy an lành, thoải mái, không khí nóng bức trước đó giờ cũng trở nên dễ chịu hơn.

Có lẽ, do tác dụng của men rượu, Tử Kiều tiến về đuôi thuyền, hét lớn với khoảng không phía trước.

"Tăng Tử Ngạo, anh là đồ khốn khiếp! Đồ trứng thối xấu xa! Muốn tôi kí đơn hả, anh đừng có hòng. Cả cuộc đời này, dù có chết, tôi cũng sẽ dày vò anh bằng được. Anh càng muốn vứt bỏ tôi, tôi càng dày vò anh đến chết. Cho dù phải xuống địa ngục, tôi nhất định phải kéo anh theo cùng. Tôi hận anh. Tôi hận anh, hận anh"

Tăng Tử Kiều đứng ở đuôi thuyền, dồn hết sức lực mắng nhiếc. Tiếng thét chói tai đó của cô phá tan bầu trời đêm yên tĩnh, vang vọng cùng tiếng gió xào xạc trên sông.

Bên tai Tử Kiều truyền lại tiếng thuyền trôi trên sông, trước mắt cô lúc này chính là bóng hình mơ hồ của Tăng Tử Ngạo. Cầm chai rượu trên tay, cô uống thêm vài ngụm.

"Cô ơi, xin lỗi, tôi làm phiền một chút. Tôi họ Mục, từ Mục trong từ "trang nghiêm tiêu mục", cô có thể gọi tôi là A Mục. Cô ơi... cô đứng chỗ cao như vậy rất là nguy hiểm, không biết cô có rảnh không, có thể xuống đây nói vài câu với tôi?"

Không hiểu người đàn ông nào đột nhiên lại xuất hiện đưa tay về phía Tử Kiều. Cô cố gắng mở mắt nhìn thật rõ, thế nhưng khuôn mặt anh tuấn trước mắt giống y hệt người đàn ông mà cô ngày nhớ đêm mong bao năm nay, ngay cả nụ cười cũng thực sự khiến người ta say đắm. Thế nhưng lại ghét cô.

Tăng Tử Kiều mỉm cười ngô nghê, khuôn mặt vẫn hiện lên vẻ bi ai, buồn khổ, thì thầm cùng anh: "Nếu có thể được chọn, tôi thà rằng chúng ta chưa từng quen biết" Câu nói của cô phiêu phiêu trong gió.

Chiếc thuyền vừa hay đến chỗ cần rẽ, còn Tăng Tử Kiều lại đang đứng ngay cuối thuyền, thân hình cô rung lắc không ngừng. Tử Kiều thấy anh đưa tay về phía mình muốn đoạt lấy chai rượu trong tay cô. Cô muốn uống rượu, cô muốn bản thân tê dại, thế nên nâng tay cầm chai rượu lên.

Vào khoảng khắc ngã xuống sông, nước lạnh tràn đến từ khắp nơi như muốn nuốt chửng cô.

"Á" Tăng Tử Kiều bật dậy từ ghế ngồi, há hốc miệng, hít thở dồn dập. Cô đã bị ngạt nước sao? Nhìn vào nơi mình đang nằm, quần áo, thân người đều không hề ướt, vậy tại sao lại có cảm giác bị ngạt nước, khó chịu là thường như vậy chứ? Tử Kiều đưa tay chạm lên mặt mình, tất cả đều là nước mắt.

"Cô sao rồi? Vẫn ổn chứ?"

Giọng nói quen thuộc đã đánh thức Tử Kiều, cô nhìn Mục Thát Lâm với vẻ mặt đang vô cùng nghiêm nghị, sau đó lên tiếng: "Tôi không hề có ý định tự sát, trước này đều không hề."

Mục Thát Lâm tỏ ra khá lúng túng, anh nói: "Xem ra cô đã nhớ lại cả rồi! Xin lỗi nhé, buổi tối hôm đó, tôi hoàn toàn vô ý thôi! Lúc đó, tôi thực sự nghĩ rằng cô định tự sát. Xin lỗi cô"

Tăng Tử Kiều lắc đầu, nghẹn ngào lên tiếng: "Chuyện này hoàn toàn không liên quan đến anh, tôi đã uống quá nhiều rượu. Anh cho rằng tôi muốn tự sát, cho nên mới định kéo tôi vào chỗ an toàn hơn, còn tôi lại tưởng anh định cướp chai rượu của mình, vậy nên lúc đó, tôi mới vô tình bị rơi xuống sông. Thực ra tôi hoàn toàn không phải mất trí nhớ. Lúc anh cứu tôi lên bờ, anh rất căng thẳng. Tôi biết anh là bác sỹ tâm lí, tôi cũng từng nghe người khác nói, các anh biết thôi miên, có thể đánh thức kí ức của người khác, thậm chí còn cao minh đến mức có thể phong tỏa kí ức của con người. Sau đó, tôi muốn anh giúp tôi xóa hết những kí ức đau khổ trước kia nhưng anh đã không đồng ý. Vì hành động đó hoàn toàn trái ngược với đạo đức nghề nghiệp của anh, cho nên tôi mới uy hiếp anh bằng cái cớ anh đã hại tôi ngã xuống nước. Tôi đòi cáo buộc anh tội mưu sát, không còn cách nào khác, anh mới thôi miên tôi, giúp tôi phong tỏa đoạn kí ức đó."

Tăng Tử Kiều cúi đầu xuống, nước mắt lã chã tuôn rơi.

Mục Thát Lâm nói: "Không, không phải vì lời uy hiếp của cô mà tôi mới chịu làm đâu. Vì bản thân tôi cũng muốn thử xem, cách làm này có linh nghiệm hay không cho nên mới lấy cô ra làm thực nghiệm, thật không ngờ lại thành công."

Khi một cô gái xinh đẹp kéo lấy anh khóc lóc, hỏi anh rằng liệu có thứ thuốc nào giúp cô quên đi tất cả mọi chuyện không, anh cảm thấy vô cùng đau đầu, khó xử. Anh rất sợ hãi khi thấy người đẹp khóc lóc, cảnh tượng đó khiến anh chẳng thể nào đành lòng, huống hồ chi, bản thân anh cũng đã gây ra sự việc nghiêm trọng đó.

"Anh không cần phải an ủi tôi"

"Là thật đấy! Nếu không phải tôi hiểu lầm cô muốn tự sát, đi ngăn cản cô, thì cô đã không rơi xuống sông, cũng không bị hủy dung nhan. Ít nhiều gì thì tôi cũng phải chịu trách nhiệm chứ. Nếu tạm thời mất trí nhớ có thể khiến cô sống vui vẻ một khoảng thời gian, vậy tôi cũng bằng lòng giúp đỡ. Thấy cô lâu như vậy mới đến tìm tôi, xem ra cuộc sống gần đây của cô rất vui vẻ, hạnh phúc. Vậy nên tôi không hề hối hận khi đã giúp đỡ cô. Có điều, tôi muốn nói với cô rằng, phương pháp thôi miên để phong tỏa kí ức này rất dễ mất công hiệu, cho nên không thể sử dụng thường xuyên được. Mỗi lần rơi vào trạng thái bị thôi miên thật ra là hành động tự hại bản thân, đem lại tổn thương lớn cho đại não. Là một bác sỹ chuyên nghiệp và có đạo đức, thực ra tôi hi vọng cô có thể bước ra khỏi chuyện tình cảm trước kia."

Tăng Tử Kiều gật đầu nói: "Được thôi! Thế nhưng xin anh đừng khuyên tôi lúc này, cũng đừng ngăn cản tôi. Hãy để tôi được khóc thỏa thích một lần."

Khi trái tim hoàn toàn vỡ nát thành trăm ngàn mảnh, cho dù có được ghép lại thì cũng không còn hoàn hảo như trước nữa.

Trong khoảng thời gian quên đi cuộc sống trước kia, thực ra mọi thứ với Tử Kiều chẳng hề có gì thay đổi hết. Cho dù là cô của trước hay sau khi mất trí, thì vẫn không kìm lòng nổi mà yêu anh, còn anh vẫn từ chối cô, tất cả mọi thứ vẫn quay về điểm xuất phát mà thôi. Hiện nay chẳng còn bất cứ lí do nào khác, cuối cùng cô cungc hiểu rằng, tại sao anh thà bỏ qua đoạn tình cảm đó, quyết tâm trốn tránh đến cùng. Đó thực sự là một cách làm tốt nhất.

Để mặc cho nước mắt không ngừng tuôn rơi, Tăng Tử Kiều khóc không thành tiếng, cứ như thể tiếc thương thay cho tình yêu mãi mãi không bao giờ đơm hoa kết trái của mình.

Mục Thát Lâm ngồi cạnh bên, cau mày, không ngừng đưa giấy cho Tăng Tử Kiều. Phụ nữ mỗi khi khóc thật đáng sợ, cứ như Trường Giang cuồn cuộn sóng, mãi mãi không cạn kiệt. Nếu ngày nào cũng có người như vậy đến phòng khám của anh, chắc anh đã chết ngạt trong biển nước mắt rồi.

Không biết bao lâu sau, Tăng Tử Kiều cuối cùng cũng không khóc nữa. Cô ngước đôi mắt ửng đỏ lên, nói cùng Mục Thát Lâm: "A Mục, cảm ơn anh. Cảm ơn anh đã cứu tôi, cảm ơn thuật thôi miên của anh đã giúp tôi tìm được cái tôi thực sự của mình, giúp tôi có được một khoảng thời gian vui vẻ, hạnh phúc."

"Cô hiểu được mọi chuyện thì đúng là không còn gì tốt hơn. Dù thế nào đi nữa, chỉ cần sau này cô không làm chuyện ngốc nghếch nữa là được."

"Anh yên tâm đi, tôi sẽ không tự sát, trước kia không, sau này càng không."

"Cô nói vậy thì tôi yên tâm rồi!"

"Tôi biết mình phải làm gì rồi!"

"Vậy thì tốt lắm, nếu có chuyện gì cần, cô cứ đến tìm tôi. Tôi sẽ mở của phòng khám phục vụ cho khách hàng VIP như cô hai tư trên hai tư giờ, cả năm ba trăm sáu mươi lăm ngày không nghỉ ngơi."

"Cảm ơn anh." Tăng Tử Kiều nhìn anh mỉm cười.

(hết chương 32)