Sao lại đột ngột như vậy? Nếu rút ngắn lại thì rơi vào tuần tới rồi? Tính đi tính lại còn đúng năm ngày nữa!
“Thật ra em…” Mộ Di Quân dường như không có cơ hội nói, Phó Thừa Trạch nhận được cuộc điện thoại, lúc nghe máy anh có vẻ khó chịu. Nếu hiện tại làm phiền anh cũng không hay ho gì, cô đành để tối hẹn anh nói chuyện, Phó Thừa Trạch cũng gật đầu đồng ý.
Xe dừng tại Mộ gia, Mộ Di Quân định xuống xe, Phó Thừa Trạch lần nữa cắt ngang sự im lặng hiếm có: “Tối nay anh có việc, không gặp em được”
Mộ Di Quân mím chặt môi, cô muốn nói chuyện đó ngay lập tức, rằng bản thân không xứng với tình yêu của anh nhưng hình như anh không có thì giờ.
Mộ Di Quân từ từ thả lỏng, giọng nói như nhỏ đi: “Không sao ạ, anh cứ làm việc đi”
Cô cứ vậy mà vào nhà, anh cũng lái xe đi, không có lời chào hay sự thoải mái như mọi khi chỉ thấy nặng trĩu khó diễn tả thành lời.
“Đi cả đêm, giờ mới vác mặt về? Con gái con đứa cũng sắp kết hôn rồi nên giữ giá một chút, tuỳ tiện đi chơi cả đêm thế là thế nào?”, giọng nói chua ngoa này là vợ của chú cô, Hồng Lam, người cô gọi một tiếng thím!
Người thím luôn tính toán, nghiêm khắc thái quá với đứa cháu đến ngột thở.
Từ nhỏ, Mộ Di Quân còn vô tình nghe được chuyện thế này: Lúc ba mẹ cô mất, Hồng Lam đã kịch liệt phản đối việc Mộ Viễn chồng bà nhận nuôi đứa cháu, như vậy chẳng khác nào thêm của nợ, đã phải trả nợ cho nhà anh cả lại còn phải nuôi thêm đứa con? Nuôi một đứa trẻ mất bao nhiêu là của, mất bao nhiêu là công mà còn chẳng phải con ruột.
Nhưng thực chất, nợ là Phó thị trả, nuôi nấng Mộ Di Quân cũng chỉ có Mộ Viễn, bà ta đâu phải đóng góp gì?
Mộ Dĩnh Nhi ngồi chơi game trên xô pha, ngứa mắt bồi thêm mấy câu: “Mẹ nói với chị ta làm gì? Có hiểu tiếng người đâu, nói cũng như không”
Mộ Viễn không thích lớn chuyện, cũng không muốn ngăn hai mẹ con nói chỉ giải vây qua loa: “Là đi cùng Thừa Trạch, hai đứa dạo này thân thiết là tốt”, thấy hai mẹ con không vui ông lại cười khổ nói thêm: “Chắc cháu mệt rồi, lên phòng nghỉ ngơi đi. Chỉ còn năm ngày nữa là cưới rồi nên giữ sức khoẻ nhiều”
Chỉ còn năm ngày!
Câu này của Mộ Viễn như gãi ngứa cho hai mẹ con nhà Hồng Lam! Năm ngày nữa vừa tống được ‘của nợ’, vừa một bước nên tiên, Phó thị lại cấu kết với Mộ thị, còn gì bằng!
Đã chắc chắn Mộ Di Quân trong phòng, Mộ Dĩnh Nhi mới dò xét: “Ba mẹ, chị ta lúc đi đâu mặc chiếc váy đó? Không lẽ có chuyện gì? Ở đấy cũng đâu phải mỗi nhà hàng?”
Mộ Dĩnh Nhi tối qua đi ngang qua phòng Mộ Di Quân thì vô tình nghe được cuộc điện thoại của cô là đến địa điểm này. Căn bản là sau một đêm không về còn thay đồ mới không phải quá khoa trương sao?
Có khi đêm qua Mộ Di Quân lên giường với gã đàn ông nào không biết chừng…
Mộ Viễn thở dài, ông đủ hiểu Mộ Dĩnh Nhi đang nghĩ cái gì. Nhưng thế nào đi nữa thì người đưa đón Mộ Di Quân vẫn chỉ có Phó Thừa Trạch, chuyện phát sinh này không sớm thì muộn, có gì phải lăn tăn?
Hồng Lam giở giọng than vãn: “Đúng là đứa con gái không ra gì. Chẳng biết giữ phẩm hạnh. Định ăn cơm trước kẻng?”, bà lại ngồi với đứa con gái, Mộ Dĩnh Nhi vẫn là tốt nhất!
Mộ Viễn đến đau đầu với hai mẹ con nhà này, hở ra là nghĩ xấu cho Mộ Di Quân. Có nhiều lúc ông chỉ biết im lặng, cũng không thể lúc nào vì đứa cháu gái mà cãi cọ với hai người được.
Mộ gia là như vậy đấy, nơi là nhà nhưng cũng không phải là nhà mà Mộ Di Quân trở về mỗi ngày…
Từ cái ngày Mộ Di Quân được nhận nuôi đến giờ, Hồng Lam luôn tìm cách chửi mắng, đánh cô.
Riêng cái ngày đó…
Hôm ấy, Mộ Viễn đi công tác, cô bị phạt đứng góc nhà cả đêm dưới sự dám sát của Hồng Lam, bà ta còn đặt camera giám sát không cho cô có cơ hội trốn bỏ. Tất cả chỉ vì cô bị phạt trực nhật nên về muộn, không về nhà đúng giờ!
Lý do Mộ Di Quân nhẫn nhịn người thím ‘yêu quý’ này bởi vì cô không muốn Mộ Viễn phải khó xử. Cô sống trong nhà chú thím còn được chú cho ăn học tử tế, ‘nghe lời’ theo cách này coi như một phần báo hiếu?
Sau đêm đó, cơn đau mỏi bắt đầu hoành hành, sáng Mộ Di Quân vẫn đi học. Việc đi học lúc ấy như cái cớ để Hồng Lam không thể bắt bẻ cô.
Trời đang mưa, chân cô còn nhức, hơi khó khăn đi lại nên không tiện đến mua bánh bà làm, cô bắt chuyến xe buýt đến thẳng trường luôn.
Vì không tạt qua đó được nên Mộ Di Quân đi học hơi sớm, trong lớp còn chưa ai đến.
Bị phạt, không ngủ cả đêm cùng với cái im lặng hiếm có, Mộ Di Quân gục xuống bàn, thiếp đi lúc nào không hay.
Tiếng chuông nghỉ trưa của trường là loại khác với tiếng nghỉ giữa giờ ở chỗ nó kêu vang hơn lại khó nghe vô cùng, vì thế mà Mộ Di Quân mới tỉnh giấc.
Cô không có thói quen ngủ ở lớp bao giờ cứ nghĩ mình ngủ trong phòng và bị tỉnh giấc bởi chuông báo thức.
Mộ Di Quân mơ hồ, còn gục trên bàn, tay phải theo phản xạ mò mẫn tìm đồng hồ để nhấn tắt.
Chạm đến rồi nhưng mà thật lạ, Mộ Di Quân lần mò cảm nhận như có da có thịt, khá săn chắc nữa chẳng đơn điệu như đồng hồ mọi khi cô với tắt.
“Sờ đủ chưa?”
Giọng nói này…
Mộ Di Quân giật mình thu tay về, từ từ ngẩng đầu lên, trước mặt còn có quyển sách đang mở đến trang giữa, để đứng, đang che chắn.
Mắt cô thoáng qua còn dư lại một chút cơn buồn ngủ, thấy Tư Dịch bên cạnh mà cô tỉnh cả ngủ, là tay hắn chứ đâu phải đồng hồ?
Tư Dịch ngồi chống cằm, đôi mắt rũ xuống quét mắt nhìn Mộ Di Quân lại thêm phần hứng thú hỏi: “Thì ra cậu có sở thích sờ soạn?”
“…”
Sở thích sờ soạn? Nghe ra, Mộ Di Quân cô như là một tên sở khanh, biến thái vậy!
Giờ cô giải thích là nhầm lẫn với đồng hồ báo thức anh có tin không?
“Tôi ngủ quên mất. Mấy giờ rồi?”, Mộ Di Quân luống cuống mở điện thoại ra xem giờ, đến giờ ăn trưa rồi? Ngước nhìn xung quanh thấy mọi người trong lớp cũng xuống căn tin hết cả.
Cô gập cuốn sách trả Tư Dịch, “Sao cậu không gọi tôi?”
Tư Dịch lười nhác đưa cuốn sách vào ngăn bàn, lãng xẹt nói một câu: “Nhờ thế mà tôi phát hiện ra bạn cùng bàn có sở thích kia”
“…”
Đúng là hết nói nổi, chỉ là nhầm lẫn mà hắn xử cô triệt để luôn rồi? Do nhầm lẫn, nhầm lẫn thôi mà!
Tiện đây, Tư Dịch với tay vuốt mái tóc đã xù cho cô luôn, “Yên tâm, thầy cô không biết”
Mộ Di Quân nghe vậy cũng dễ thở hơn, cô không muốn bị mời phụ huynh, không tiện một chút nào.
Mộ Di Quân hai tay thoăn thoắt vơ tóc, buộc lại cho gọn, vẫn là kiểu tóc đuôi ngựa như mọi khi.
“Cậu không xuống căn tin à?”, Mộ Di Quân đang buộc lại dây giày lại nhớ ra Tư Dịch còn ngồi trong lớp không xuống căn tin.
“Ừ, tôi không đói”, Tư Dịch đang xem điện thoại nhưng vẫn lắng nghe, trả lời câu hỏi của cô.
Mộ Di Quân đứng dậy, vô tình màn hình điện thoại của Tư Dịch đập vào mắt, là hình ảnh chiếc đàn piano!
Với ý nghĩ thích thú cô hỏi hắn: “Cậu cũng hứng thú với piano à?”