7 năm trước
Sáng sớm, Tư Dịch dậy phụ bà bán đồ ăn sáng. Quán của bà mới mở ngay đầu xóm, cạnh một khu chợ đông đúc, lúc nào cũng ồn ào, tấp nập người qua.
Ban đầu còn lo chuyển đến một nơi xa lạ, bà sẽ bị mất khách. Thật may nơi này lại là một lợi thế, một chỗ bán hàng lý tưởng.
Bên ngoài, bàn ghế đã được xếp sẵn, hai bà cháu lạch cạch trong bếp hấp bánh bao.
“Thằng nhóc này, còn đứng đây? Không biết đường chuẩn bị đi học nữa?” Bà hắn từ sớm đến giờ đã nặp lại câu này cả chục lần rồi.
Tư Dịch chỉ biết cười đáp: “Chưa muộn tới vậy mà bà?”
Bà nhìn hắn thảnh thơi như không mà bực mình, đánh vào tay đứa cháu đang hấp bánh, “Hôm nay là ngày chuyển trường, phải biết đường đi sớm một chút chứ? Còn phải làm hồ sơ nhận lớp, trường mới lớp mới đi mà xem. Để đây tôi làm, anh đi cho tôi nhờ”
Tư Dịch véo véo vào đôi má đã nhiều vết nhăn của bà, bà lại lo thái quá rồi, “Bà cháu dãn cơ mặt lại đi, nhăn nhó thật xấu xí”
Bà nhìn cách trêu đùa của đứa cháu mà tức hất tay hắn ra, “Tôi không đùa cả anh”
Tư Dịch có chút bướng bỉnh, cố nán lại lau bàn phụ bà.
“Bà ơi bà, cháu lại đến mua bánh cho bà đây…”, cô gái lon ton, chưa chạy đến nơi đã cất tiếng gọi.
Nghe cách gọi này có vẻ cô là một khách hàng thân thiết mà bà hay kể.
Tên gì nhỉ? Mộ Di Quân?
Tư Dịch nghe bà nói sáng hay chiều cô đều đến lấy hai chiếc bánh bao, lúc nào đến cũng mang theo câu chuyện vui kể cho bà. Và tất nhiên tất cả đều đến tai hắn rồi! Bà quý cô đến nỗi ngày nào cũng kể hắn nghe.
Tư Dịch không đợi Mộ Di Quân gọi, tự giác lấy bánh đưa cô, “Hai cái của cậu”
Mộ Di Quân hơi ngạc nhiên khi hắn biết thói quen cô mua, lúc sau lại nhớ ra bà từng nói bà có một đứa cháu bằng tuổi cô, chắc bà có kể qua cho hắn nghe về cô.
“Hôm nay tôi lấy ba cái”
Cô gái buộc tóc đuôi ngựa, mặc đồng phục trường cùng nụ cười khả ái nhất thời làm Tư Dịch có chút dao động.
Nhưng chỉ là thoáng qua…
Hắn lấy thêm, định để chung túi với hai chiếc kia lại bị cô ngăn lại: “Khoan đã, cái đó cho vào một túi riêng nhé?”
Mới sáng sớm đã gặp vị khách khó tính thế này, có khi cả ngày nay đều vậy?
“Của cậu, đồ khó chiều”
Mộ Di Quân tay nhận túi bánh, tay trả hắn tiền, giá cả ở đây trong trí nhớ cô luôn rồi, “Cảm ơn”
Mộ Di Quân lại lon ton chạy đi.
Trong vô thức, Tư Dịch nhìn cô rồi ý nghĩ điên rồ chạy ngang dòng suy nghĩ: Hay đuổi theo, đi cùng cô? Dù gì cũng cùng đường.
Nghĩ là làm, Tư Dịch khoác chiếc cặp trên vai, chạy vù theo sau.
Nhìn đứa cháu chạy như bay, bà lắc đầu rồi thở dài một tiếng, đã nói là đi luôn không nghe, bây giờ mới biết đến vội?
Xóm chợ sớm đã đông người, Mộ Di Quân nhí nhảnh, khi chạy khi đi, nhấp nhô qua từng lớp người.
Tư Dịch nghĩ, có lẽ hắn chưa bao giờ vội như thế? Chiều cũng có thể gặp lại cô kia mà, nhưng lại muốn gặp cô luôn. Là vì nghe nhiều câu chuyện về cô nên mới để ý hay là chỉ đơn thuần vì nụ cười ấy?
Bên kia đường hắn nhìn cô gái nhỏ thoăn thoắt chạy lên chuyến xe buýt mất tiêu…
Mộ Di Quân trả tiền vé xe, thuận mắt nhìn sang bên kia đường, Tư Dịch chống hai tay xuống đầu gối, thở tụt cả hơi.
Là đang đuổi theo chuyến xe buýt?
“Bác tài, đợi một chút ạ” Giọng nói trong trẻo vừa vang lên là của Mộ Di Quân, bác tài vui vẻ đồng ý dù sao cũng sắp đèn đỏ rồi.
Từ xa, nhìn cô như đứa trẻ tinh nghịch đang múa tay múa chân gây chú ý.
Tư Dịch băng qua đường, lên chuyến xe. Lại ngồi cạnh cô luôn.
“Cảm ơn”, giây phút ấy không hiểu sao Tư Dịch lại còn nói cảm ơn nữa, hắn bình thường đều đi học bằng xe đạp, lại mất công chạy theo cô như thế, thật ngốc chết được.
Hai người cũng chỉ trò chuyện về tên tuổi rồi đoán hương vị bánh bao bà làm hôm nay xong lăn ra cười đùa.
Chiếc xe dừng tại trường cấp ba, họ tự hiểu là học chung trường rồi chào nhau một tiếng.
Mộ Di Quân mới vào lớp đã vang lên những câu chuyện về một bạn học.
Cô bạn Cố Giai Giai ngồi bàn trên vừa thấy cô đến, quay xuống hỏi: “Quân Quân, hôm nay lớp ta có học sinh mới cậu biết là ai không?”
Mộ Di Quân ngước nhìn, lời nói dần đứt quãng: “Mình không chắc. À kia rồi…?”
Cô giáo vào lớp cùng với một nam học sinh mới.
Cả lớp “ồ” lên một tiếng vì diện mạo của anh, người này cao phải hơn m8, gương mặt đẹp trai cứ ngỡ ngôi sao, thần tượng nào đó.
“Tôi là Tư Dịch, xin được chỉ giáo!” Vừa dứt lời, cả lớp vỗ tay chúc mừng, hoan nghênh.
Ở lớp còn hai hay ba chỗ trống gì đó nhưng Tư Dịch không ngần ngại mà kéo ghế ngồi cùng bàn Mộ Di Quân.
Cô còn chưa hết kinh ngạc giờ lại tiếp tục kinh ngạc. Cùng trường thì thôi đi còn cùng lớp, cùng bàn nữa? Trái đất cũng tròn quá rồi?
“Lớp trưởng, lại phiền em giúp đỡ bạn học mới rồi?”, chủ nhiệm Trần lên tiếng làm cả lớp trật tự.
“Đó là việc của em mà cô”
Mộ Di Quân quay sang chào hỏi bằng một nụ cười, nói chuyện đủ nghe với hắn: “Có gì thắc mắc cậu cứ việc hỏi”
Thắc mắc thì Tư Dịch không hỏi lại im lặng xoè tay ra? Là muốn bắt tay chào hỏi?
Chắc vậy rồi, Mộ Di Quân đưa tay nắm lấy bàn tay to hơn mình gấp đôi lại bị hắn cứng nhắc rụt lại còn nhắc nhở một câu: “Có phải cậu có thứ đưa tôi?”
Mộ Di Quân không hiểu, “Không, làm gì có chứ?”, cô có thứ phải đưa Tư Dịch sao? Sao cô không biết nhỉ?
Tư Dịch khẽ thở dài, chỉ chỉ túi bánh lúc sáng cô mua trong gầm bàn.
Nhưng thứ này phải đưa hắn sao? Hay cô trả thiếu tiền rồi? Mộ Di Quân như hiểu ra, lấy trong ví tiền để trả.
Tư Dịch thật hết lời với cô, không phải bình thường cô mua hai cái, hôm nay lại mua đến cái thứ ba không phải vì muốn làm quà cho học sinh mới?
Bị hắn từ chối nhận tiền, Mộ Di Quân càng không hiểu. Hay là muốn ăn bánh này của cô?
“Nhưng cái này tôi mua cho mèo, có con mèo hoang tôi gặp qua, trông tội lắm”, nói thế thì Tư Dịch hắn sẽ không đòi thức ăn với con mèo nữa chứ?
Shit!
Là mua cho mèo! Thế quái nào hắn lại nghĩ cô mua dư ra để chào đón học sinh mới? Nhưng nghĩ thế nào mà lại nghĩ ra cách chào đón học sinh mới bằng bánh bao?
Hôm nay Tư Dịch cảm giác mình nghĩ quá nhiều rồi, không phải đơn giản là nghĩ quá nhiều nữa mà nó siêu ngốc nghếch luôn ấy chứ.
Tư Dịch hắng giọng nói: “Không cần để ý…Cứ hiểu là tôi muốn đoán nhân của nó là được” Còn may chưa nói ra cái suy nghĩ ấy không có khi lại bị Mộ Di Quân trêu chọc cũng nên.
“Hai đứa nói chuyện trông vui quá nhỉ?”
Mộ Di Quân giật mình, vội cất túi bánh vào gầm bàn, không biết chủ nhiệm Trần đã đứng đằng sau lúc nào không hay.
“Lớp trưởng, em học tốt rồi thì không sao. Nhưng để bạn mới còn phải học nữa”
Tư Dịch không có ý định cắt ngang lời chủ nhiệm Trần, lặng lẽ giơ tay nói: “Là em hỏi bạn ấy trước. Sáng giờ em chưa ăn sáng nên…”
“Sáng giờ em chưa ăn sáng”, mẹ kiếp! không ngờ trông Tư Dịch vậy lại nói ra mấy từ này, thật là thông suốt suy nghĩ cho người khác mà.
Chủ nhiệm Trần gõ tiếng “phách” xuống bàn dẹp tan tiếng cười của cả lớp. Nói chuyện đó trong giờ học là chuyện đùa ư? Đúng là không thể chấp nhận được!
“Em muốn dính vào chuyện này như vậy thì được! Cả hai em cuối ngày ở lại trực nhật cho tôi!”
Trong giờ học mà nói chuyện vô tư còn mang cả đồ ăn ra, làm sao có thể chấp nhận được? May mà Tư Dịch là học sinh mới, chủ nhiệm Trần tha không mời phụ huynh đến là tốt lắm rồi đấy!