Frederic Chopin Warszawa, chuyến bay lúc 6 giờ kết thúc một ngày dài.
Warszawa, thủ đô Ba Lan, nơi có con phố chạy dài tưởng như không có điểm dừng, hai bên những ngôi nhà màu vàng đỏ xanh mọc sát không một khe hở nối dài tạo đường đi. Hay phố cổ với toà nhà cao thấp mái gạch đỏ hồng,…
Mộ Di Quân và Phùng Chi kéo vali, đi bộ trên con đường Michita đến khách sạn.
Lối rẽ vào đầu tiên là một Long bar rực sáng ánh đèn.
Cô gái mặc chiếc đầm Maxi màu trắng chạy từ trong ra ngoài, hoảng loạn đụng vào Mộ Di Quân.
Đến lúc nhìn mặt, cô bất ngờ nhận người quen.
“Du Kiều?”
Mộ Di Quân dặn Phùng Chi về trước, cô muốn nói chuyện riêng với cô ta.
Nếu để ý kĩ thì bụng cô ả đang mang bầu.
“Mấy tháng rồi?”
Du Kiều chán ghét không muốn nói: “Liên quan gì đến cậu?”
“Không giống một hai tháng gì? Chắc chưa đến nỗi cậu nhận Phó Thừa Trạch làm cha đứa bé?”
Du Kiều đẩy cô ra một bên thừa nhận: “Không phải con chồng cậu nên cậu vui à? Không có gì thì đừng nói nữa. Tạm biệt!”
Mộ Di Quân cản lại bằng lời nói: “Cái đêm ngày cậu biến mất lại trùng thời điểm Phó Thừa Trạch gặp tai nạn”
Du Kiều dùng lời lẽ hùng hồn khẳng định: “Cậu nghi ngờ tôi giết anh ta? Tôi còn có con tôi đâu có ngu mà tự tìm đường chết?”
“Tại sao cậu biết? Tôi chưa nhắc đến chuyện Phó Thừa Trạch bị giết cơ mà? Có phải cậu biết được gì không?”
Du Kiều ấp úng lắc đầu: “Không…tôi nghe nói thế! Tôi chẳng biết gì cả!”
“Tô tin cậu không phải hung thủ nhưng mà biết được gì thì cậu lên khai báo”
Du Kiều cười khinh: “Cậu đang van xin tôi đấy à? Nhưng mà lớp trưởng này, tôi chẳng biết gì hết!”
“Tại sao cậu lại chọn sống ở nước ngoài?”
“Tôi muốn sinh con ở đây không được chắc? Cậu rảnh lo cho tôi như vậy thì nên để ý Tư Dịch một chút, biết đâu lại moi được điều gì hay ho thì sao?”
Mộ Di Quân cau mày.
“Cậu có ý gì?”
Du Kiều cười đắc ý: “Nói cậu hay, cái đêm cậu bị bỏ thuốc tôi chỉ là người giúp đỡ. Kẻ dàn dựng là ai cậu đoán đi?”
“Cậu…”
Mộ Di Quân hoảng hót xâu chuỗi mọi chuyện. Tư Dịch từng kể cho cô nghe về cái đêm ấy rõ như lòng bàn tay. Nếu hắn là kẻ sắp xếp tất cả vậy vụ án này không lẽ có liên quan?
“Cậu nói rõ cho tôi!”
Du Kiều chẹp miệng cằn nhằn: “Cậu còn chưa rõ à? Nói chuyện với cậu tốn năng lượng thật đấy! Tôi đi đây!”
Mộ Di Quân trở về khách sạn.
Ở đây cách nhà hát quốc gia Warsaw chỉ vài phút đi bộ, nơi diễn ra cuộc thi piano quốc tế Frederic Chopin.
Đại sảnh của khách sạn tối nay có tổ chức sự kiện, người ra người vào đông như một bữa tiệc hoành tráng.
Mộ Di Quân bon chen qua đám đông cùng lời nói: “Excuse me, let me through…”
Người đàn ông chắn ngang lối hành lang là một người anh quốc, tóc màu bạch kim, dáng người to cao nhưng rất cân đối, bộ vest màu trắng tôn vẻ lịch thiệp, người này nhường đường cùng lời xin lỗi.
Mộ Di Quân không nói cảm ơn vội, lán lại hỏi thăm người bạn lâu không gặp: “Chase?”
Người đàn ông có đôi mắt màu xanh dương nhìn cô một vài giây mới thốt lên: “Là cô, Mộ Di Quân?”
Người này cô quen trong hai lần tham gia cuộc thi piano, một lần ở Thái Lan năm cô 18 tuổi, một lần tại đây năm cô 23 tuổi. Chase là thí sinh thi cùng cô, lần cô đoạt giải ở Thái Lan anh có ấn tượng nên làm quen thế mà có duyên gặp lại lần thứ hai cũng ở đây, thật tiếc khi năm đó là năm cuối cô nhận giải thưởng vì giải nghệ sớm.
Chase biết vài ngôn ngữ trong đó có tiếng mẹ đẻ của Mộ Di Quân lại bằng tuổi nên trong hai cuộc thi ấy hai người dễ nói chuyện, kết bạn trong nhóm thí sinh xuất thân từ nhiều quốc tịch khác nhau.
“Đúng vậy, anh còn nhớ tên tôi à?”, Mộ Di Quân đáp lại cái ôm chào hỏi của Chase.
“Đúng, tôi rất quý cô mà! Phải rồi, cô cũng đến để xem cuộc thi đó sao?”
Mộ Di Quân lắc đầu một cái, giới thiệu.
“Tôi đi cùng học sinh, em ấy tên Phùng Chi người tham gia cuộc thi”
“Thật trùng hợp, tôi cũng đi cùng học sinh. Em ấy cùng quốc tịch với cô đấy. Du học bên Anh kiêm luôn tài năng này”
“Vậy sao? Gặp lại anh sau”
Chase lắc ly rượu, cười nói: Tôi đợi cô đấy!”
…
Ba giờ chiều, cuộc thi được diễn ra tại nhà hát quốc gia Warszawa.
Ba vòng thi lần lượt trôi qua, đã 5 rưỡi chiều, thí sinh bước vào vòng chung kết bao gồm cả Phùng Chi.
Bản nhạc kết thúc, phần trao giải nôn nóng diễn ra và kết thúc thành công.
Mộ Di Quân đợi ngay sau cánh gà đón học trò bằng cả niềm vinh dự. Dù giải ba nhưng niềm hạnh phúc đã đủ ngập tràn.
Cánh gà ồn ào nhiều thứ tiếng nhưng nghe rõ nhất là giọng của một cô gái cùng quốc tịch với họ vẫn là rõ ràng nhất.
Nghe nói đó là Quản Nhi, học trò của Chase, người đoạt giải ba!
“Anh Dịch? Anh đến đón em sao?”
Người đàn ông vừa vào đã gây sự chú ý, hắn luôn cuốn hút trong đám đúng như thế!
“Tôi không tìm cô!”
Quản Nhi tức giận ném bỏ hoa xuống sàn.
Lần nào gặp nhau Tư Dịch đều làm bẽ mặt cô ta. Hồi trước hay bây giờ cũng giống y chang nhau.
“Anh nói gì vậy? Ở đây còn có ai?”
Quản Nhi nhìn theo hướng hắn dõi theo.
Chase chẳng cần lý do tặng cô một đoá hoa hồng cùng lời chúc mừng.
“Chúc mừng hai người”
Mộ Di Quân vui vẻ nhận hoa người người bạn cùng tuổi thoải mái chuyện trò.
Tư Dịch không vui cắt ngang câu chuyện riêng của bọn họ.
“Mới buông lỏng em một ngày em liền coi tôi như không tồn tại. Có phải tôi nên dạy dỗ lại rồi?”
Tư Dịch thoải mái ôm eo cô kéo vào người hắn.
Chase gượng cười, đưa tay sang hướng Tư Dịch, đợi cô giới thiệu.
“Đây là?”
Mộ Di Quân dùng sức đẩy hắn ra, hắn lại mãnh liệt kéo chặt cô lại.
“Như anh nghĩ!”
Chase không tin, chế giễu: “Bảo vệ riêng?”
Tư Dịch nhếch mép.
“Rút con từ riêng là thích hợp nhất”
Mộ Di Quân cự tuyệt: “Không phải! Đồ bệnh hoạn!”
Mộ Di Quân chống cự, Chase có đủ lý do đánh hắn, cản việc làm được cho là quấy rối.
Tư Dịch để cô ra, trực tiếp đẩy đòn tấn công.
Hai người chẳng đánh được lâu bị bảo vệ ngăn lại lôi ra ngoài.
Quản Nhi chứng kiến từ đầu đến cuối đến một góc âm thầm ấn cuộc điện thoại báo tin.
Đầu bên kia để lại lời nói cuối: “Ta biết rồi, cháu đừng lo. Đàn ông thay phụ nữ chóng chán thôi. Cháu mới là vợ nó”