Mộ Di Quân hít một hơi thật sâu bước đến, giống sắp phải đương đầu với cuộc chiến ác liệt nào đó…
Tư Dịch buồn bực với khoảng cách cô tạo ra, đứng trước bàn làm việc của hắn.
“Trong này!”
Mộ Di Quân lắc đầu cùng câu hỏi mà hắn cho là gây sự:”Anh cầm điện thoại của tôi?”
Tư Dịch đá ghế ra một góc, hắn từ từ, từng chút một đẩy Mộ Di Quân ngồi lên bàn làm việc đã gọn gàng, hai lòng bàn tay chống xuống bàn làm điển tựa, đầu hơi cúi cho bằng cô, cách hắn nói chẳng có điểm nghi ngờ nào.
“Vì thế mới tìm tôi?”, Tư Dịch thất vọng lùi ra ghế salon ngồi, rót cho cô một ly trà:”Uống đi và nuốt luôn cái vẻ sợ sệt vào!”
Đúng thế, khoảnh khắc lúc đối mặt với Tư Dịch cô đã tưởng tượng, sâu chuỗi mọi chuyện khớp đến từng chi tiết, rằng hắn là một tên quái vật!
Mộ Di Quân bước xuống, cô đứng cách hắn một cái bàn uống nước, liên tục hỏi:”Tại sao giữ xe của tôi? Điện thoại tôi có liên quan gì mà anh lại cầm?”
“Tôi thừa nhận giữ xe của em nhưng tôi không nói tôi cầm điện thoại của em…Điện thoại của em có ích gì cho tôi à?”
Đúng là không có, Mộ Di Quân cô nghĩ rất nhiều chi tiết này: Nếu Phùng Chi gọi khi thấy xe cô đi qua thì hẳn nó sẽ là chứng cứ xác định với nạn nhân, khoản thời gian gây án. Nhưng mà không hề có chuyện này hay nói cách khác điện thoại cô vô dụng!
“Đêm hôm qua trở tôi về, anh về nhà luôn không?”
Đây rõ đúng là đang tra hỏi hắn? Mục đích này của cô lộ tẩy nhanh thế này khiến hắn cực kỳ không vui, chứ ít ra nên nói đến tìm hắn đi.
Hắn không trả lời còn hỏi ngược lại: “Em đang hỏi tôi à?”
Mộ Di Quân phát giác đề phòng, nếu cô cứ hỏi mấy câu như vậy rất dễ nhận ra đang điều tra moi móc thông tin.
“Anh từng nói xe tôi hỏng mà? Nếu về thì không phải sẽ ổn hơn lúc đi hả? Vì ít xe hơn, đi cũng dễ hơn, khó mà gặp tai nạn…Nên tôi mới đoán anh đã đi đâu, tôi tiện hỏi vậy thôi”
“Với tình hình hiện tại em có thể tán ngẫu với tôi?”
Dường như Tư Dịch đã hoàn toàn cảnh giác, hắn che đậy một cách tuyệt đối, bất di bất dịch dồn cô vào đường cùng. Cô có thể cảm nhận điều này, hắn ta không hề dễ đối phó!
Mộ Di Quân mất kiên nhẫn, nếu hắn đã nghi ngờ rồi thì cô chẳng khách sáo nữa: “Anh đã đi qua làng chài gần biển? Đi qua đấy chỉ có vực, anh đến đó làm gì?”
Tư Dịch ngả người ra ghế, hai người tiếp tục chạm mắt, trái ngược với nỗi lo trong mắt Mộ Di Quân là một ánh nhìn bình tĩnh của hắn.
“Em có thấy tôi đến đó?”
Dường như hắn chưa trả lời một câu hỏi nào của cô. Mỗi lần đưa sợi dây rối để gỡ hắn lại tạo thêm nút thắt!
Mộ Di Quân tuyệt vọng, thừa nhận sự thật: “Không”
Cô là người ở cùng hắn thế mà lại say khướt bất tỉnh nhân sự, chẳng thể nói chính xác hắn đã đến đó. Nhưng còn cơ hội cô sẽ không bỏ qua: “Đúng là tôi không thấy nhưng có người chứng kiến anh lái xe tôi đi ngang qua. Xe không nói làm gì nhưng biển số xe của tôi rất đặc biệt không thể nhầm được!”
Tư Dịch ngưng vài giây để đặt cốc trà vừa uống lên bàn, hắn mở điện thoại lướt trên mạng một dòng tin tức, đưa cho cô đọc, “Tên này có thể giả mạo xe của người khác, biển số xe khỏi phải nói”
Mộ Di Quân tắt điện thoại với tin cảnh báo của trụ sở cánh sát thành phố, tên này đang được truy nã với tội danh buôn bán xe, biển số xe giả và từng chạy trốn với chiếc ô tô giả khi bị công an truy đuổi.
“Em đi xe giả mà không biết, tôi hủy rồi”
Mộ Di Quân ngồi xuống ghế, như mất hết sức lực cũng chẳng còn lý lẽ nào để tra hỏi.
“Đến lượt tôi”
Một câu đơn giản nhưng từ chính miệng Tư Dịch, như một lời cánh báo trước và có biết trước cô cũng chẳng thể nào thoát khỏi nguy hiểm.
“Ghi âm xong chưa?” Tư Dịch đưa mắt lên chiếc đồng hồ trên tay cô. Cô từng nói ghét đeo vòng tay chắc bởi cái tính muốn tự do của cô, như vậy sẽ có thể thoải mái, không bị gò bó.
Mộ Di Quân cởi chiếc đồng hồ đưa hắn. Có trách thì trách cô không phải đối thủ của hắn, đưa ra mấy câu hỏi dụ hắn khai báo.
Tư Dịch ném xuống sàn dẵm nát chiếc đồng hồ cùng con chip ghi âm.
Tiếng rạn nứt của chiếc đồng hồ như lời cảnh cáo, ít nhiều thay lời hắn răn đe.
Đến nước này Mộ Di Quân chỉ còn đường nói thật: “Ở đó xảy ra vụ tai nạn…nạn nhân là Phó Thừa Trạch”
Mặc dù chưa tìm thấy thi thể nhưng bên giám định đã xác định đây là xe của Phó Thừa Trạch, quần áo và vật dụng trong xe đều là của anh.
“Ý em là đang nghi ngờ tôi?”
Mộ Di Quân chưa từng muốn cái lý lẽ ấy tồn tại. Cũng vì chuyện này rất khó tin, tại sao cứ phải là xe của cô? Cứ cho là cái tên giả mạo ấy gây ra nhưng động cơ là gì?
“Tôi thấy bản thân mình làm vậy không hề quá đáng! Cũng chưa xác định được chính xác cơ mà?”
Nếu nói có người khả năng cao nhất không phải Tư Dịch thì tên giả mạo kia cũng chẳng tới lượt! Hắn là người xích mích duy nhất với Phó Thừa Trạch. Từ lúc Mộ Di Quân biết Phó Thừa Trạch, không có người anh ghét chứ nói gì đến kẻ hận anh mà ra tay sát hại, hoàn toàn không có kẻ như vậy!
“Mộ Di Quân, tốt nhất em nên cẩn thận miệng lưỡi của mình. Tương lai của em cũng chỉ phụ thuộc vào tôi!”
Đến bây giờ cô mới hiểu câu nói lần cuối ngày hôm ấy hắn nói với cô.
Đến nay đã được một tuần.
Phó Thừa Trạch thực sự biến mất, đội cứu hộ vẫn tìm kiếm anh với hi vọng nhỏ nhoi, cơ hội tìm thấy càng ngày càng thấp.
Phó thị xảy ra biến động lớn. Cho dù Mộ Di Quân đứng lên trì hoãn, chủ trì thay Phó Thừa Trạch nhưng không hề được lòng tin. Cổ phiếu tuột dốc không phanh, trụ đến giờ đã là kỳ tích.
Chuyện phá sản không hôm nay thì ngày mai!
Mộ Di Quân cả tuần nay dốc cạn sức lực vào công ty, ăn ngủ xuề xoà rồi lao đầu vào công việc, chỉ mong đến lúc lật ngược tình thế.
Bàn tay nhỏ lạch cạch bên máy tính, Mộ Di Quân liếc dòng tên trên điện thoại, ấn loa ngoài nói chuyện: “Ba, có chuyện gì thế ạ?”
Phó Ngục Danh buồn phiền, chỉ biết cất giọng an ủi cô: “Di Quân, dù thế nào ba mẹ sẽ không trách con nên đừng cố gắng quá đấy!”
Mộ Di Quân nuốt nước bọt, tay cô dừng bên máy tính, cô còn nghe giọng Oản Hương bên cạnh: “Con là đứa con ngoan mà ba mẹ tự hào. Con đường đẹp như vậy, con xứng đáng bước đi thật xa. Ba mẹ yêu con nhưng không thể bỏ mặc chồng con một mình. Xin lỗi con…”
Bõm!
Điện thoại rơi xuống biển lớn xoay sâu dưới lòng đại dương, Mộ Di Quân cô không thể nghe được gì nữa. Cô đã chạy ra ngoài với giọt nước mắt rơi từ lâu, giọng cũng đã khàn theo tiếng gọi: “Ba mẹ! Không được! Con xin hai người bắt máy đi làm ơn! Con không ngoan như vậy…hức…hai người phải ở bên cạnh con và bắt con phải trả giá vì mọi chuyện…”
Ba mẹ! Tiếng gọi hồn nhiên của đứa trẻ 8 tuổi. Đơn giản là thế nhưng nó chất chứa biết bao cảm giác, muốn được vỗ về, muốn được hưởng cái ôm ấm áp,…hay chỉ đơn giản được gọi ba gọi mẹ là có tất cả thế giới. Mộ Di Quân rất biết ơn hai người, họ dịu dàng ban cho cô cơ hội được cất tiếng gọi ba mẹ lần nữa, họ luôn mang cho cô hơi ấm của một gia đình hạnh phúc cho dù chẳng sống chung một căn nhà…
Thế mà bây giờ, hai người lại nói lời cuối cùng, bỏ cô đi thật xa. Lại một lần nữa, một lần nữa có người rời xa cô mãi mãi…