Ngoảnh nhìn theo hướng phát ra giọng nói thân quen, Cố Giai Giai cách đó không xa bên cạnh còn một người dáng dấp gầy gầy cao cao, họ đang đi về phía này, chắc cũng đến đây ăn.
“Chào đàn chị!”, câu này là của cậu chàng kia, sau vài giây nhận ra Tư Dịch cậu ta mới cất tiếng chào: “Chào đàn anh!”
“A? Nhóc con…”, Tư Dịch đang nói lại ngừng,hắn nhớ đã từng gặp rồi!
Bảy năm trước
Ngoài trời tuyết thưa thớt rơi, giáng sinh sắp tới rồi!
Qua ô cửa lớp trong suốt quét một lớp mỏng của tầng bụi chưa lau.
Cậu học sinh bên ngoài nhìn vào lớp học, để ý sẽ thấy khi cậu nhìn vào phía hai nữ sinh trong lớp lại bối rối, đỏ mặt.
“Nhìn gì?”
Cái giọng ngứa đòn của cậu thiếu niên mang phần bực bội.
Cậu học sinh hơi hoảng nhặt lại rẻ lau bảng Tư Dịch vừa ném vào mình, cậu ta lúng túng không nói gì trả lại cho hắn, chân tự động chạy như tìm lối thoát cho mình.
Mới đi giặt rẻ lau bảng có vài phút mà Tư Dịch đã thấy lớp còn lác đác vài nữ sinh, trong đấy tất nhiên có Mộ Di Quân vì thế hắn mới tình nguyện ở lại để dọn dẹp lớp học chuẩn bị kỳ nghỉ đông.
“Tư Dịnh, mau mau, chỗ này cao cậu lau giúp tôi!”
Mộ Di Quân mặc chiếc áo len mỏng tanh, ngoài trời âm độ C mà ăn mặc phong phanh thế kia? Hắn mới rời mắt cô có vài phút cởi hết cả áo khoác bông ra?
Tư Dịch không vui lại nói thành ý khác: “Tôi không làm!”
Không hiểu hắn giận dỗi chuyện gì nhưng thì sao? Tư Dịch đòi ở lại lau dọn cùng, khi nãy mấy chỗ cao hắn vẫn lau bây giờ hối hận? Thấy chán việc lau dọn rồi?
Hắn đến bàn lấy áo đưa Mộ Di Quân, hắn chẳng nói gì thêm, chỉ động dành lại cái rẻ trên tay cô, ngoan ngoãn nghe lời lau sạch khung cửa sổ.
Mộ Di Quân gật đầu, ưng ý, lau nốt ô cửa sổ là xong rồi!
Việc gần hoàn thành, ai cũng dần dà về hết, bảng lau xong Mộ Di Quân cùng Tư Dịch về nhà.
Trên đường phố tấp nập, quanh quanh cửa hàng, hàng quán xanh đỏ bắt mắt màu giáng sinh.
Có một chuyến xe buýt gần trường nhưng vẫn còn sớm hai người đi bộ một đoạn bắt chuyến xe xa hơn một chút tiện tham quan không khí giáng sinh nơi dòng đường tấp nập người qua.
Gần trạm xe buýt kế tiếp có cửa hàng bánh gato, khung cửa kính trong suốt có thể nhìn thấy tủ kính mỏng đèn vàng ấm, có đủ loại mẫu bánh theo chủ đề noel.
“Ngày mai sinh nhật cậu rồi? Muốn tôi tặng gì?”, cô gái nhỏ hí hửng, chóp mũi hơi đỏ vì lạnh, miệng hơi cười muốn nghe.
Tư Dịch cởi chiếc khăn len đỏ nhường cho Mộ Di Quân, “Cậu tặng gì tôi cũng thấy ổn”, kết thúc giọng điệu có chút nuông chiều, hắn cũng hoàn thành việc đeo khăn cho cô.
Chiếc khăn len đỏ còn xót hơi ấm của Tư Dịch và thoang thoảng mùi hương chủ nhân của nó.
“Tặng quà cho cậu thật khó!”, Mộ Di Quân bất lực trước câu trả lời chẳng khác câu hỏi của cô là bao, đều rơi vào trầm tư, nghi vấn.
Tư Dịch nheo mắt cười, hỏi: “Sao khó?”
Mộ Di Quân quay người cụng đầu vào tường, hình như cảm giác bản thân thật xấu hổ khi phải nói ra mấy lời này, “Tôi chưa tặng quà cho ai bao giờ?”
“Tên ‘người yêu’ của cậu…”, Tư Dịch không tin muốn hỏi là Phó Thừa Trạch ngày nào cũng tìm đến lớp gặp, thân thiết như vậy còn than chưa tặng ai bao giờ, ai tin?
“Không phải, cậu đừng tin cái biệt danh Giai Giai đặt, anh ấy như anh trai tôi vậy, từ nhỏ thường rất nuông chiều tôi, tôi không tặng quà vì anh ấy nói đến ăn một bữa cơm là được, năm nào tôi với mẹ anh ấy làm bánh sinh nhật để chúc mừng sinh nhật”
Tư Dịch thờ ơ “ồ” một tiếng, xem ra hai người rất thân, cái biệt danh kia Cố Giai Giai không phải đặt bừa!
“Ồ? Cậu giận à?”, Mộ Di Quân thắc mắc hỏi. Mỗi khi không vui hắn lại trả lời suông như vậy. Nếu một chủ đề nói chuyện phải nói ra câu ra chữ, như vậy là không muốn nghe cũng chẳng muốn trả lời…
“Xe đến rồi…”, Tư Dịch không trả lời cô, ngồi lên xe buýt. Đã thế còn ngồi chỗ đơn, không ngồi chung với cô như mọi hôm…
“…”, cô tự hỏi mình đã làm gì sai? Con người này có thể dễ hiểu hơn một chút không?
Mộ Di Quân ngồi lên phía trên hắn, cũng là một ghế đơn.
Dọn lớp sau một buổi dài, cơn mệt nhoài xâm chiếm Mộ Di Quân bằng một giấc ngủ, cô cưỡng không lại, chợp mắt một lúc, thi thoảng trên đường xóc một cái, cảm giác bàn tay bên phía mình ngả vào cũng rõ ràng hơn nhưng cơn buồn ngủ không cho cô biết rõ đó là gì nữa rồi…
“Cô nương, đến rồi!”
Cậu thiếu niên cao ráo xuất hiện cùng đốm lờ mờ dần dần rõ ràng hơn, Mộ Di Quân phát hiện mình đã ngủ quên đến bây giờ…
Xe buýt rời đi, hai con người chẳng nói chẳng rằng,bước đi cùng nhau.
“Bà ơi! Cháu đến rồi!”
“Mau vào đi hai đứa! Đứng đấy lâu lại cảm lạnh”, bà ngồi trong nhà lo lắng không ngừng vẫy tay bảo vào nhà.
“Meow~”, Di Di kêu vài tiếng lại dụi đầu mấy cái vào chân cô, mèo con muốn được cô vuốt ve đây mà.
Mèo con có lông màu vàng nắng, lớn hơn một chút rồi và tất nhiên nó không còn trông hoang dã nữa, đặc biệt rất quấn người!
Vẫn như mọi khi Mộ Di Quân kể chuyện cho bà nghe, Tư Dịch hôm nay chẳng thèm góp vui một câu, ngồi một chỗ chơi với Di Di, nó hình như thích chơi với bàn tay lộ khối xương của hắn.
Mộ Di Quân cũng chẳng thấy hắn tiễn như mọi khi, cô không rõ cậu thiếu niên kia giận dỗi cái gì nhưng mà để bụng lâu thật! Tại sao đến giờ cô mới phát hiện bản tính trẻ con này của hắn nhỉ?
Ngày đầu tiên nghỉ đông cũng là sinh nhật Tư Dịch, Mộ Di Quân từ sáng đã đến trung tâm thương mại tìm cho hắn một món đồ để cô làm quà sinh nhật.
Đứng trước cửa hàng lưu niệm, Mộ Di Quân lắc đầu một cái, không hợp với hắn thì phải.
“Đàn chị!”
Sau khi xác định chính xác tiếng gọi dành cho mình, cô thắc mắc hỏi: “Ơ, em là?”
Cậu học sinh đến gần không biết nghĩ gì mà tai đỏ bừng.
Hai người không biết nói gì nhưng nhìn ra họ đang trao đổi số điện thoại.
Tư Dịch mấy ngày nghỉ chọn làm thêm ở quán trà sữa đối diện quầy lưu niệm khoảng 100 mét tại trung tâm nên chứng kiến hết.
“Tư Dịch, nhìn đi đâu vậy? Có khách!”
Ông chủ trong quầy cất tiếng gọi hắn mới cất ánh nhìn, quay lại quầy oder.
“Quý khách muốn uống gì ạ?”, Tư Dịch miệng nói nhưng mắt lại liếc nhìn qua khung cửa kính, hai người kia đâu mất tiêu.
Trong đầu hắn lại nghĩ ngợi, thì ra cậu học sinh ở hành lang kia có tình ý với Mộ Di Quân? Hôm nay còn chứng kiến cảnh xin số điện thoại?
Trẻ con dạo này cũng háo lớn quá nhỉ?
Tư Dịch vốn làm fulltime mấy ngày nghỉ đông nhưng hôm nay có lịch hẹn với bà và Mộ Di Quân lên xin nghỉ ca tối.
Tiết trời giá lạnh, làm ai cũng mong về nhà thật nhanh, hắn cũng vậy và vì một điều khác nữa…
“Happy Birthday to you! Happy Birthday! Happy Birthday! Happy Birthday to you! Sinh nhật vui vẻ Tư Dịch!”
Vừa bước chân vào căn nhà tối om, hắn còn nghĩ không có ai ở nhà cho đến khi thấy cô gái nhỏ bước ra cùng tiếng hát chúc mừng và ánh nền gato, bà thì cầm một hộp quà tặng hắn.
Tư Dịch bật đèn thắp sáng căn phòng, bánh sinh nhật nhỏ nhắn, ở giữa có hình chi bi vẽ hơi vụng về, hình như là tự làm.
Hắn nhạt nhẽo định thổi nến, tất nhiên bị hai người biểu tình phản đối.
“Cậu ước đi”
“Thằng nhóc này, không được lãng phí!”
Tư Dịch nói không lại, chấp tay trước mặt, nhắm mắt ước trong mấy giây rồi thổi vù cây nến gắn tuổi 17.