Cô hiểu câu này có nghĩa là gì, hắn cho cô một cơ hội không thì đừng mong bước ra khỏi đây!
Mộ Di Quân giật nảy mình, vội vã chạy ra ngoài.
Chiếc giường lớn đập vào mắt cô, mảng nhớt nhớt màu trắng đụng dải khắp ga giường cùng cái mùi tanh tanh bay nồng khắp căn phòng.
Mộ Di Quân sợ sệt, vội vàng cầm chìa khoá xe chạy ra khỏi dinh thự.
Chắc vì còn hốt hoảng nên lúc ngoặt xe lên đường quốc lộ cô bị chiếc xe kia đi ngang đâm trúng.
Người phụ nữ kia trang điểm rất đậm, mặc váy đỏ, đeo kính râm màu đen.
Giọng nói chanh chua thất thanh: “Muốn chết rồi à?”, cô ta đẩy mông đi tới.
Mộ Di Quân có lòng xuống hẳn xe xin lỗi cho đoàng hoàng.
“Tôi xin lỗi, tôi sẽ bồi thường!”
Cô nhìn chiếc xe đỏ bị va lệch cả biển hiệu, lần này cô sai thật rồi.
“Ô! Lớp trưởng này! Chào”, người phụ nữ gạt kính xuống mũi, tay vẫy vẫy chào hỏi.
Đúng là trái đất tròn!
Du Kiều! Người luôn miệng nói mấy lời đàn áp cô!
“Cô làm gì mà lâu thế?”, tiếng người đàn ông mỗi lúc một gần, anh ta xuống xe trong cơn buồn ngủ.
Là Phó Thừa Trạch?
Du Kiều khẽ nhếch miệng, chạy tới ôm Phó Thừa Trạch nhõng nhẽo: “Anh ơi, em bị người ta đụng xe mất rồi!”
“Mấy cái xe có đáng gì?”, Phó Thừa Trạch cau có tỏ vẻ không bằng lòng, chuyện này với anh chẳng to tát gì, đụng xe chứ đâu phải đụng người?
“Em có thể hỏi hai người…là gì không?”, giờ phút này Mộ Di Quân cảm thấy bản thân mình thật trơ trẽn, cô có tư cách để hỏi ư? Sau những chuyện xảy ra?
Nhưng cô muốn biết người bấy lâu cô luôn tôn trọng sẽ không phải loại người kia chứ?
“Ôi, em quên mất! Vợ anh mà”, Du Kiều mếu máo, tỏ vẻ kinh sợ: “Anh có thể bảo vệ em không?”,cô ta ôm chặt lấy cánh tay Phó Thừa Trạch, lùi sau lưng anh.
Cô ta đúng kiểu con đàn bà không có cái gọi là lòng tự trọng, mang một phẩm giá thối nát, liêm sỉ của ả ta bị chó gặm rồi ư? Chó gặm còn biết buông còn ả lại gặm nuốt luôn vào bụng rồi?
Cô ta quyến rũ người đàn ông đã có vợ? Còn nghĩ mình vô tội mà cầu cứu?
Mẹ nó chứ!
Cô còn thấy nhục cho ả!
“Phó Thừa Trạch! Trả lời em!”, Mộ Di Quân mất kiên nhẫn lớn tiếng.
Tại sao Phó Thừa Trạch lại có thể tha hoá đến mức này? Cô cảm giác mình bị sỉ nhục vậy, cũng giống bị lừa, bị đùa cợt.
“Cô lấy tư cách gì để hỏi?" Phó Thừa Trạch chủ động kéo ả vào người ôm ấp trước mặt cô, anh buông mấy lời chỉ nhằm sỉ nhục cô: "Sao? Ngoại tình xong thấy chồng mình ngoại tình, cảm thấy thế nào?”
Mộ Di Quân thật không chịu nổi mấy từ rẻ rúm mà chính miệng người đàn ông bấy lâu cô tin tưởng, nể tình. Phó Thừa Trạch tốt đến mức cô rất tôn trọng, từng nghĩ nếu người anh yêu không phải là cô thì thật tốt! Anh xứng đáng có được hạnh phúc hơn thế nữa…Nhưng vì cái khế ước mang tên hôn nhân kia nên cô không thể làm gì khác! Cô luôn thấy bản thân mình nợ Phó gia một ân huệ!
Có lẽ đây là hậu quả của cuộc hôn nhân không tình yêu!
“Em hiểu rồi!”, Mộ Di Quân kéo tay Du Kiều đặt vài tờ tiền làm phí bồi thường cho ả.
Đã muộn rồi! Cô nên chú tâm đến tiết dạy của mình thì hay hơn.
Tại trung tâm.
Tiếng nhạc thanh thót, uyển chuyển, tiết tấu cao vút, thanh âm bay bổng kết thúc bản nhạc hoàn hảo.
Bộp bộp!
Mộ Di Quân đứng hơi dựa vào cửa vỗ tay tán thưởng, cô đã đứng đây được một lúc rồi.
“Bản này rất lạ, hiếm khi thấy em chơi bản có âm hưởng cao thế này”, Mộ Di Quân cầm chai nước đưa Phùng Chi, hỏi thăm: “Có chuyện gì vui à? Hay là...”
Mộ Di Quân hờ miệng, đôi mắt sáng trong thoắt ẩn thoắt hiện niềm vui nhìn Phùng Chi.
Phùng Chi gật đầu, nắm chặt tay Mộ Di Quân đã run vì hạnh phúc, “Cô giáo! Em vượt qua vòng sơ tuyển rồi!”, Phùng Chi phấn khích nhảy cẫng lên.
“Em nói rõ xem nào, có phải như chị nghĩ không?”
“Cuộc thi Chopin! Họ có gửi về thiếp chúc mừng chị ơi! Trời đất ơi! Em vui quá!”
Chopin hay gọi đầy đủ là cuộc piano thi quốc tế Fryderyka Chopina là cuộc thi dương cầm hàng đầu thế giới! Cách 5 năm lại được tổ chức một lần tại Marszawa thủ đô Ba Lan. Nó được rất nhiều nghệ sĩ đặc biệt là nghệ sĩ còn trẻ như Phùng Chi, đây là một cơ hội cầu tiến trong sự nghiệp, một bước tiến thân!
Dù chỉ mới vượt qua sơ tuyển nhưng đã trải qua hai vòng đối đầu khốc liệt với hàng trăm thí sinh của khắp nơi trên thế giới, áp lực không hề ít. Hồi Phùng Chi đi thi vòng sơ tuyển có người vì lo lắng, mang tư tưởng quá lớn thành ra chưa thi đã run phát khóc rồi sau đó ít nhiều người cũng bị ảnh hưởng theo, do số đông tác động. Nhưng thật may mắn khi Mộ Di Quân ở bên trấn an.
Đến được bước này, Phùng Chi rất biết ơn cô. Với Phùng Chi mà nói, Mộ Di Quân là cô giáo mang đầy tầm huyết lại tài giỏi, cực kỳ đáng ngưỡng mộ!
Vòng sơ tuyển đã kết thúc mấy tháng trước, không chỉ Phùng Chi và cô vẫn kiên nhẫn đợi chờ, đúng là không uổng công, phí hoài tâm sức!
Mấy tháng liền hai người đứng ngồi không yên, cứ ngỡ bị loại nhưng vẫn chăm chỉ tập luyện, tin tưởng công sức bản thân đã cố gắng, đấu tranh, phấn đấu thế nào.
“Chúc mừng em! Cuộc thi chính thức khi nào?”
“Tháng 10 ạ!”
“Vậy được, chúng ta còn hơn một tháng! Cố lên!”, Mộ Di Quân gật gù vỗ vai Phùng Chi.
Hôm nay vốn là ngày nghỉ nhưng Mộ Di Quân vẫn đến dạy bình thường, là bổ túc thêm cho Phùng Chi.
Đến tận trưa, cả hai người mới ra về.
Phùng Chi đã về còn Mộ Di Quân muốn uống cà phê cho tỉnh táo nên ghé vào tiệm gần trung tâm. Ấy thế mà lại gặp Tư Dịch, hắn đang nói chuyện với đối tác thì phải. Họ nói về công việc.
Đã vào tận quầy oder rồi nên cô cũng không muốn tránh mặt làm gì. Dù sao cứ coi như không thấy là được!
Đồ uống đã gói xong, người phục vụ gọi mãi cô chẳng nghe, tâm tình như treo ngược cành cây, không tập trung lắm.
Có lẽ chuyện Phó Thừa Trạch cô chưa nuốt trôi được, anh từng là người cô tôn sùng nhưng bây giờ thì không!
Ai rồi cũng sẽ phản bội chăng? Nếu không tình yêu là thế nào mà khiến con người tránh được cạm bẫy không thể cứu rỗi?
Một cảm giác man mát rồi dần tê lạnh trên gò má đưa cô trở về thực tại.
Mộ Di Quân ngước nhìn người đàn ông cao lớn, bóng đèn chùm nơi quầy thanh toán được người này che lấp, ngũ quan sắc sảo khắc tạo từ đôi mắt tam bạch với ánh nhìn dường như thờ ơ với mọi thứ xung quanh, lạnh nhạt, trầm ngâm. Với sống mũi cao đôi môi màu hồng da vốn đã đẹp của nam nhân.
Cô bấy giờ mới nhìn khuôn mặt của hắn một cách nghiêm túc, người này đẹp, đẹp một cách bí ẩn!
“Nhìn gì? Nghĩ cái gì đấy?”, Tư Dịch đặt cốc cà phê vào tay cô.
Sau khi nhận ra vấn đề, Mộ Di Quân thu ánh mắt lại, đặt tiền lên quầy thanh toán.
Người đàn ông thì im lặng nhìn hành động ngốc nghếch của cô, nhân viên thì tủm tỉm cười, cô mua cà phê bao lâu nay sao tự dưng? Phải dùng cái từ ‘hơi quê’… Thanh toán xong mới lấy được đồ uống trong khi cô nhận rồi còn trả tiền?
“Em nghĩ gì mà ngốc rồi?” Tư Dịch đưa tay rút tiền về đặt vào lòng bàn tay cô, giải thích: “Tôi trả rồi”
“Vậy tôi trả anh”, Mộ Di Quân thành thực đưa trả hắn.
Tư Dịch nắm chặt tờ tiền vào tay cô, từ chối: “Không cần! Em nghĩ tôi thiếu tiền như hồi trước à?”