Cô bé năm tuổi, đôi mắt to tròn long lanh, miệng chúm chím hát vang, giọng non nớt lại thanh vang nghe thật dễ thương. Cô lon ton chạy vào phòng ba mẹ, cô muốn khoe bức tranh vừa vẽ ở lớp.
Cô mở cửa đi vào, ba mẹ và chị nằm nhắm mắt với tư thế duỗi thẳng trên sàn nhà, miệng có bọt trắng như vừa mới đây thôi.
Mộ Di Quân nhìn bọt trắng lại nhớ cái ngày ba người thổi bóng bay ở khu vườn sau nhà, cô thì tung tăng bay nhảy xung quanh.
Cô cứ nghĩ là thổi bóng bay nên cười khoái chí đến chỗ ba người nằm.
“Ba mẹ ơi! Chị hai ơi! Con muốn xem bóng bay, mọi người mau thổi ra đi”, Mộ Di Quân lay người họ nhưng chỉ thấy bất động.
Cô bé bắt đầu oà khóc, sờ lên mũi ba người chẳng ai thở nữa rồi, người họ bắt đầu cứng đờ lại, da thịt đến mấy cũng không thể mềm mại.
Hôm trước cô ngồi xem phim kiếm hiệp với ba mẹ, đến cái đoạn nghi ngờ sống chết, người trong phim toàn làm như vậy, cô ngây thơ hỏi ba mẹ rồi họ nói không thấy hơi thở phả ra là chết, cô nhớ như vậy.
Nghe tiếng Mộ Di Quân khóc, người giúp việc chạy tới, sửng sốt cảnh tượng trước mắt. Nhanh dần khung cảnh trở lên hỗn loạn, xán ba người lần lượt chuyển đi, phóng viên ồ ạt đến bao quanh cô bé hỏi mấy điều về Mộ thị về nguyên do tự tử,…
Loài người là sinh vật đáng sợ nhất!
Làm sao có thể hỏi mấy điều đó với đứa trẻ 5 tuổi. Cứ cho là cô thông minh, hiểu và trả lời mấy câu hỏi ấy đi nhưng mà cô vừa mất đi người thân cơ mà! Tại sao lại dùng cách này để đối xử với người bị đả kích, bị tổn thương như vậy?
Mộ Di Quân ngất lịm trong đám phóng viên, khi tỉnh dậy cô đã ở bệnh viện, là bệnh viện tâm lý. Dù bác sĩ có hỏi thế nào cô chỉ im lặng, ngồi thu mình ở một góc, đôi mắt vô hồn đến đáng sợ.
Cô ở bệnh viện những hai năm trời bệnh tình mới thuyên giảm nhưng vẫn còn di chứng ám ảnh những cảnh tượng hay âm thanh liên quan ngày hôm ấy, tiếng sấm!
Những ngày sấm chớp cô ở trong phòng cách âm, thật may vì Mộ gia được xây cách âm nên cô mới ổn.
Nhưng lúc này không phải ở Mộ gia!
Mộ Di Quân ngồi thu lu ôm đầu, người cô thì run cầm cập nhìn qua trông như cô đang sợ một điều gì đó.
“Cậu sao vậy? Mộ Di Quân?”, Tư Dịch không ngừng giữ người cô để làm cô bình tĩnh lại, “Nghe này! Nhìn tôi! Tôi sẽ bảo vệ cậu, không sao rồi, nhé?”
Mộ Di Quân như bị mắc kẹt ở thế giới khác, lờ mờ nghe tiếng gọi nhưng chẳng rõ ràng, cảm giác nhìn thấy bóng người nhưng rồi lờ mờ dần, cô lại run rẩy thêm, dần lâu mất lý trí.
Tư Dịch ôm chầm lấy Mộ Di Quân, miệng không ngừng an ủi, lời nói của hắn như run theo cô, hắn sợ!
Mộ Di Quân run rẩy lại bị hắn ôm chặt, đỉnh đầu cô theo con run rẩy mà không ngừng cọ qua cọ lại nơi yết hầu của người con trai.
Tư Dịch nuốt nước bọt, yết hầu chuyển động lên xuống không ngừng, hắn tự nhận mình là cầm thú! Cô đang rơi vào tình cảnh nào mà hắn dám…
Hắn hơi đẩy cô ra, phủ lên đôi môi mềm mại, hồng nhạt vốn có của cô.
Cậu thiếu niên vụng về cậy miệng nhỏ, đan lưỡi của mình với cô, vì lần đầu hôn chưa có kinh nghiệm, chỉ thuận theo tự nhiên mút mút lấy dù biết chẳng có tác dụng gì.
“Ha…”, Tư Dịch lui ra, khó khăn hít thở. Dù vậy nhưng hắn vẫn lưu luyến không thôi.
Nụ hôn đầu là như vậy sao?
Mộ Di Quân hình như đỡ run hơn rồi, hay là hắn hôn tiếp?
Tư Dịch lắc đầu còn tự vả vào mặt mình mấy cái, đánh tan cái suy nghĩ đen tối kia ngay lập tức. Nếu bị kiện thì hắn sẽ bị quy vào cái tội lạm dụng và quấy rối tình dục cũng nên?
Hắn nghĩ mà thấy mình sao tồi đến mức này? Miệng còn tự chửi rủa bản thân mấy câu: “Mày bị điên rồi! Đồ súc vật! Chết tiệt!”
Sau vài giây hành hạ bản thân hắn lại tiếp tục dùng cách ôm để trấn an cô.
Cơn mưa rào bất chợt đổ xuống, tiếng sấm thưa dần rồi tắt hẳn, chỉ còn tiếng mưa ào ào, tạt qua tạt lại tấm cửa gỗ thi thoảng có tiếng lộp bộp, lộp bộp.
Cảm nhận Mộ Di Quân siết chặt áo mình, hắn cúi xuống nhìn cô đã nhắm mắt, ngủ yên trên vai mình. Cô là ngủ rồi ư?
Đúng là căng da bụng trùng da mắt!
Tư Dịch cong môi, đặt cô lên giường hắn, kéo chăn đắp cho cô gái nhỏ.
Hắn tắt điện, đóng cửa phòng, đi ra dọn dẹp bếp rồi vào phòng bánh phụ bà.
“Bà ơi, tối cháu ngủ cả bà nhé? Mộ Di Quân ngủ trong phòng cháu”, Tư Dịch thông báo.
Bà vui vẻ đồng ý ngay. Hai bà cháu ở một mình chẳng có khách khứa nào cả nên thi thoảng thấy hơi thiếu vắng, nếu cô là người lấp đầy khoảng trống ấy thì còn gì bằng!
Mưa ngừng rơi thì trời đã khuya, rất khuya rồi!
Tư Dịch hết vắt tay trên trán lại ngoảnh sang phải, sang trái, thao thức không tài nào ngủ được.
Cứ nhắm mắt lại hắn lại nghĩ đến bệnh lý của Mộ Di Quân rồi còn nụ hôn vụng trộm kia nữa!
Hắn không ngủ nổi!
Bà nằm cạnh hắn ngủ đã say, Tư Dịch nhổm người dậy, lặng lẽ ra ngoài.
Vốn không buồn ngủ, ly nước lọc lại làm hắn tỉnh táo hơn. Đảo mắt nhìn quanh nhà, như một thói quen lại nhìn đến phòng mình. Thiết nghĩ cô có ngủ ngon không?
Tư Dịch làm mọi hành động thật khẽ khàng, hắn mở cửa, cô vẫn nằm một tư thế khi nãy, lại tò mò điệu bộ khi ngủ cửa cô hắn lại tiến thêm vài bước.
Giường Tư Dịch hơi thấp, hắn ngồi bên cạnh dư sức đặt khuỷu tay lên giường, đôi mắt thâm thuý rũ xuống nhìn cô gái đang ngủ say.
Mộ Di Quân ngủ rất ngoan, cô nằm yên còn không tạo ra thanh âm kỳ lạ nào.
“Tôi hôn cậu nhé?”, Tư Dịch vô sỉ nói.
Hắn thừa biết cô không thể trả lời thế mà trơ trẽn hỏi câu này.
Tư Dịch nhếch mép, đểu cáng nói: “Tôi hỏi cậu rồi đấy”
Hắn cúi thấp đầu, nhìn cô ở khoảng cách gần, gần đến độ hơi thở có thể giao lưu qua lại.
Hắn nghĩ ngợi một lúc mà lại nghĩ thế nào đến nỗi mềm lòng muốn tha cho cô.
Mộ Di Quân mơ màng, vòng tay qua ôm chặt cổ hắn.
Tư Dịch đang ở tư thế kỳ cục, người thì dưới đất còn đầu thì bị cô ôm trọn vào người.
“Tôi không phải gối ôm của cậu”, Tư Dịch bất lực không thể chống trả. Nếu vậy cô sẽ tỉnh mất.
Hắn thuận theo chiều ôm của cô, tự nhiên nằm lên giường.
Mộ Di Quân cảm nhận vật thể bên cạnh, dang tay ôm lấy, cô gái dưới thân còn dúi dúi vài cái vào lồng ngực hắn mới yên tâm ngủ ngon.
Tư Dịch nhanh chóng trở thành gối ôm của cô!
Hắn nằm bất động mặc cho cô gái nhỏ ôm ấp dưới hạ thể.
“Tôi chưa từng làm gối ôm của ai. Cậu là người duy nhất đấy, nên tận dụng cho tốt!”, Tư Dịch còn tỏ ra vô tội, nói mấy lời cô còn chẳng nghe thấy.
Thật lâu sau, Tư Dịch mới dám đưa tay lên, đặt nhẹ lên lưng cô đáp lại cái ôm.
Hơi ấm bao bọc lấy hắn thành ra buồn ngủ lây, cũng chẳng có sức đẩy Mộ Di Quân ra nữa rồi, chỉ muốn ngủ một giấc.
Tối qua do ngủ sớm nên Mộ Di Quân tràn đầy năng lượng thức dậy vào thời điểm 4 giờ sáng.
Trời chưa sáng hắn hay sao mà Mộ Di Quân nhìn không ra đây là phòng cô ngủ.
“Đừng động”, giọng Tư Dịch trong cơn ngái ngủ trầm ấm gấp bội lần, hắn đang nhắc nhở cô gái trong lòng mình.