Như Châu Tựa Ngọc

Chương 98: 98: Kết Cục




Đây là tiệc cưới của hắn, tiệc thành hôn lần thứ hai trong đời.

Vừa cười vừa uống cạn ly rượu các tân khách mời mọc, vừa ứng phó với những lời trêu chọc của họ, lại bắt đầu lo lắng cho cô gái đang một mình ngồi đợi trong tân phòng kia.

Mọi người thấy lòng hắn chẳng ở chỗ này, biết là hắn lo lắng cho cô vợ nhỏ, trêu đùa vài câu lại rót thêm vài chén rượu, cuối cùng cũng chịu thả hắn rời khỏi sảnh đường.

Ra phòng khách, gió đêm kéo tới, để cho hắn vốn đang chết choáng say cũng tỉnh táo hơn nhiều.

Cô nương Ngô gia nhỏ hơn hắn chín tuổi, trong ấn tượng của hắn vẫn là một tiểu cô nương đơn thuần rất có cá tính, hắn chưa từng nghĩ đến một cô bé như vậy lại nảy sinh tình yêu đối với mình, thậm chí vì hắn vẫn không gật đầu gả cho ai.

Đợi hắn từ năm mười lăm tuổi đến khi nàng hai mươi bốn tuổi, đời người có bao nhiêu chín năm như thế? lại có bao nhiêu thời gian để chờ đợi?

Hạ qua đông đến, Trần thị ra đi đã mười năm, cây quýt hai người bọn họ cùng trồng trong sân giờ đã héo rũ chết già, chỉ còn lại gốc cây mục nát là minh chứng chứng tỏ nó từng sống ở nơi ấy.

“Thế tử?” Tỳ nữ cầm đèn lồng dẫn đường thấy Cố Chi Vũ đột nhiên dừng bước lại, vội vàng ngừng bước theo.

Cố Chi Vũ nhìn thoáng qua phía ngoài sân, sau đó chậm rãi thu hồi ánh mắt, chắp tay ở sau lưng, thở ra một hơi thật dài: “Đi thôi.”

Nâng tấm khăn voan lên, khuôn mặt xinh đẹp ôn hòa của cô nương Ngô gia dần lộ ra, hắn không cẩn thận chạm vào đầu ngón tay của nàng, cảm giác mềm mát theo đầu ngón tay truyền đến não.

Hắn đứng dậy lấy chiếc áo khoác của mình choàng lên trên người nàng, sau đó bưng hai chén rượu để ở trên bàn lên, đặt một ly vào lòng bàn tay

nàng.

Ánh nến ấm áp, tay hắn và tay nàng tương giao, sầu triền miên.

Vài ngày sau, Ngô Đông Vân cùng Dương thị tiến cung gặp Hoàng hậu, tuổi nàng xấp xỉ với tuổi của Hoàng hậu, thế nhưng lúc còn nhỏ bản tính nóng nảy, cương trực, cho nên chẳng mấy thân cận cùng Hoàng hậu, đến tận trước khi tiến cung, nàng còn suy diễn đủ mọi tình huống có thể xảy ra, thế nhưng trên thực tế, thái độ Hoàng hậu đối với nàng rất ôn hòa, thậm chí thuận miệng nhắc lại một vài chuyện từng xảy ra khi cả hai còn trẻ.

Hơn mười năm trôi qua, ngồi ôn lại những câu chuyện đã qua, thế nhưng lại giống như vừa mới xảy ra ngày hôm qua.

Thời gian vừa tàn nhẫn lại là thứ tốt đẹp nhất, nó làm cho thời gian chúng ta từng sung sướng hạnh phúc trôi ra xa dần, lại để cho người đang trong trôi dạt trong thời gian ấy đạt được thứ mình mong cầu.

Nàng đã không còn trẻ, nhưng được gả cho người đàn ông mình đã âm thầm thích gần mười năm ròng.

Vị công tử hoàn mỹ đã từng cách mình rất xa rốt cục trở thành phu quân của nàng, trở thành một nửa kia của nàng. Nàng đã không uổng phí mấy năm chờ đợi, thời gian cũng không cô phụ tấm chân tình của nàng.

Rời khỏi cung Càn Khôn, Cố Như Cửu đưa cho nàng rất nhiều thứ, còn nói với nàng rất nhiều về sở thích và thói quen của phu quân nàng.

“Tính cách huynh cả ôn hòa, nếu đại tẩu có gì không hài lòng hay không vui cứ nói với huynh ấy, chỉ cần nói với huynh ấy là ổn thôi, chớ để trong lòng.” Hoàng hậu cầm tay nàng, tiễn nàng đến tận cửa chính cung Càn Khôn.

“Xin nương nương yên tâm.” Nàng yêu say đắm hắn nhiều năm như vậy, sao nỡ lòng để cho hắn khổ sở.

“Đại tẩu.” Ngay khi nàng nhấc chân định rời đi, Hoàng hậu gọi nàng lại.

Nàng quay đầu lại, nhìn thấy viền mắt Cố Như Cửu ửng đỏ, tựa như vui mừng lại tựa như sầu bi.

Thế nhưng Cố Như Cửu lại không nói gì cả, chỉ vỗ nhẹ lên mu bàn tay của nàng, rồi khẽ cười quay lưng bước về tẩm điện.

Sau khi về đến nhà, nàng nghi hoặc nhắc chuyện này với phu quân, nào biết phu quân chỉ là cười lắc đầu.

“Nàng chớ suy nghĩ nhiều, Cửu Cửu… Hoàng hậu nương nương chỉ hy vọng chúng ta sống hạnh phúc với nhau thôi.” Cố Chi Vũ đưa tay sờ đỉnh đầu nàng, sau đó rút ra một hộp bánh ngọt từ trong ngắn kéo đưa cho nàng.

“Đây là bánh ngọt được mua từ Lưu Tiên Cư?” Ngô Đông Vân cầm lấy cái hộp, cảm động cười tươi: “Làm sao chàng biết thiếp thích ăn cái này?”



“Hôm qua nàng mới nhắc đến, chẳng nhẽ đã quên rồi sao?” Cố Chi Vũ ôn hòa cười, thấy nàng cầm một cái lên ăn, sợ nàng bị nghẹn, vội bưng ly trà đưa sang cho nàng.

Nhìn dáng vè ăn vội của nàng, nụ cười trên mặt Cố Chi Vũ dần dần ấm áp hơn.

Nàng đã lãng phí gần mười năm tuổi xuân vì hắn, sao hắn nỡ lòng để nàng tiếp tục lãng phí thời gian vì mình?

HAI

Lại lần nữa quay về kinh thành, kinh thành đã không còn giống như trong trí nhớ của hắn.

Lý gia từng hiển hách của ngày xưa đã biến mất trong mắt mọi người từ lâu, hắn mang theo tiền giấy nến nhang đến cắm trước lăng một Lý gia.

Tuy rằng phần mộ đã nhiều năm chưa được tu sửa, thoạt nhìn hơi cũ nát, nhưng không có cỏ dại bao phủ, chứng tỏ có người thường xuyên đến đây chăm sóc.

Hắn cắm nén nhang lên, đứng trước mộ bia của Lý Quang Cát, nỗi cô đơn chất đầy trong lòng.

Không ít trưởng bối Lý gia bị liên lụy vào trong vị án thông đồng với địch bán nước, bị kết án xử trảm. Hắn như quả phụ được sinh ra trong chết chóc, đứng ở trước mỗi nấm mộ bia, cảm giác vừa bi thương vừa buồn cười.

Mẫu thân và phụ thân không được chôn cất chung một huyệt mộ, hai người kia khi còn sống chẳng cùng tư duy, khi chết không cùng huyệt, chỉ sợ kiếp sau cũng không bao giờ muốn gặp lại nhau.

“Là huynh cả sao?”

Hắn quay đầu lại, nhìn thấy một nông phu tuổi trung niên khiêng cái cuốc đi về phía mình, đợi đối phương đi đến gần. Hắn mới nhận ra đây chính là đường đệ Lý Kế An chi thứ hai.

Năm đó Lý Kế An chỉnh chu biết chừng nào, ăn mặc ngủ nghỉ đều rất kỹ lưỡng, hiện nay lại khoác trên người bộ áo vải thùng thình, da ngăm đen, râu mọc đầy mặt, ống quần vén lên cao còn dính đầy bùn đất.

“Kế An….” Giọng Lý Hoài Cốc hơi khàn khàn, sau khi bật thốt ra hai chữ này, lại nghẹn ngào không nói nên lời.

Trong quán rượu nhỏ, hai đường huynh đệ gọi một bầu rượu nóng, hai dĩa thức ăn nhỏ và một dĩa đậu phộng, sau đó cùng hàn huyên những chuyện đã xảy ra trong mấy năm qua.

“May mà Bệ hạ không đuổi tận giết tuyệt, giống như huynh và đệ đã tránh được một kiếp.” Lý Kế An uống một ngụm rượu nóng, sau đó lại cười khổ nói: “Huynh ra đi biệt tích hơn mười năm, cuộc sống thế nào?”

“Tạm ổn.” Lý Hoài Cốc nuốt ngụm rượu chát xuống bụng, ngay cả khóe mắt cũng thấy chua xót: “Nhà của chúng ta, và những người đó….”

Còn người nào sống, trước đây những người này bị sung quân biên cương, có nhận được tin tức hay không?

“Không có, không có.” Lý Kế An xoa khóe mắt, dường như cười lại như đang khóc, vô cùng nhếch nhác: “Kể từ mấy năm trước, đã không còn nhận được bất cứ tin tức gì, có lẽ cuộc sống quá gian nan, không thể đưa tin về đây.”

Thà rằng cho rằng như vậy, cũng tốt hơn nghe tin bọn họ đều chết ở biên cương không thể quay về cố hương.

Hai đường huynh đệ ngồi trong quán rượu nhỏ hơn một canh giờ, Lý Hoài Cốc từ chối lời mời của Lý Kế An về nhà hắn làm khách, người chết choáng say đi loạng choạng trên đường phố tấp nập, đột nhiên phía trước vang lên tiếng chiêng trống rộn rã, bên cạnh bỗng có nhiều người đổ xô đến.

“Vương gia công tử đậu rồi.”

“Đậu rồi, đậu rồi, ta đậu rồi.”

Hóa ra lại là kỳ thi mùa xuân, hắn nhìn đám học sinh có vui có buồn này, chợt nhớ lại, từng hình ảnh năm đó lần lượt hiện ra trước mắt.

Năm tháng không quay trở lại, một ngày qua đi không thể quay lại buổi sớm mai.

Thuở thiếu thời hắn từng yêu say đắm cô gái tốt nhất trên thế gian này, thuở thiếu thời hắn từng làm ra những bài thơ làm rung động lòng người, thuở thiếu thời hắn cũng từng tên đề bảng vàng, thu hút nhiều sự hâm mộ của những người khác.

Chỉ tiếc thời gian trôi đi như nước chảy, thích cũng tốt, bi thương cũng được, tất cả đã trôi qua sẽ không bao giờ trở lại.

Đi ngang qua một quán trà nhỏ ven đường, người thuyết thư mái tóc hoa râm đang hào hứng kể câu chuyện ái tình sầu triền miên giữa Hoàng hậu và đương kim Hoàng thượng.



Hắn dừng bước lại, tìm một chiếc ghế trống ngồi xuống nghe, hầu bàn mang đến cho hắn bình trà nóng, lá trà chất lượng kém trôi nổi trên mặt nước nóng, sau đó chậm rãi lắng xuống đáy tách.

“Lại nói ngày đó khi hoa lê vừa nở rộ, là những ngày đầu Bệ hạ mới đăng cơ, một lần chợt nhìn thấy một tiểu cô nương xinh đẹp khả ái đang đứng ven đường, vì vậy dừng bước chân, tiến lại hỏi tiểu cô nương này là của nhà nào, vì sao một mình đứng trong cơn mưa hoa lê không rời đi?”

“Trên đầu cô gái nhỏ phủ đầy cánh hoa lê, cúi người hành lễ với Bệ hạ nói, vị công tử này có nhìn thấy hà bao tiểu nữ đánh rơi….”

Lại nói ngày ấy ánh mặt trời dịu nhẹ, hắn cưỡi ở trên lưng ngựa ngắm hoa, đột nhiên phía sau có một tiểu cô nương cưỡi ngựa đuổi đến, nàng vươn cánh tay trắng noãn về phía hắn.

“Lý công tử, đây có phải là hà bao công tử đánh rơi?”

Trên Hà bao thêu hình hoa sen ngư hí, con quạ ở dưới, bên trên đính trân châu, là hà bao mẫu thân làm cho hắn.

Hắn móc hà bao dấu ở trong ngực ra, hà bao cũ nát rách rưới, viên trân châu bên trên đã rơi ra, miễn cưỡng lắm mới có thể nhìn ra hình hoa sen

ngư hí,

“Hà bao kết duyên cho công tử tuấn tú cùng giai nhân, chỉ là hắn chẳng biết nàng là tiểu thư Hầu phủ, mà nàng chẳng biết hắn là đế vương….”

Tất cả ân oán hận vướng víu, chẳng qua là những chuyện hư cấu trong câu chuyện kể của người thuyết thư, thật hay giả đối với người nghe mà nói chẳng phải chuyện quan trọng gì.

Mà hắn, cũng chỉ là một người khách qua đường chẳng chút liên quan nào.

BA

“Các em, các em đã nắm vững những kiến thức quan trọng trong kỳ thi đại học năm nay chưa? Chính trị hưng thịnh thời Đức Long đế chính là điểm quan trọng nhất trong kỳ thi năm nay, mọi người nhất định phải chú ý nhiều hơn vào mục này, không được qua loa.”

“Thưa thầy, thầy có thể kể lại câu chuyện giữa hoàng đế Đức Long và Chiêu Hòa Hoàng hậu thêm một lần nữa không?”

“Chuyện của họ chẳng khác nào mấy tình tiết thường được chiếu trên phim, có gì hay mà kể.”

“Cũng không hẳn thế, phim ảnh toàn tình tiết hư cấu, viết bừa viết loạn, làm gì có ý nghĩa mà cậu nói.” Đám học sinh bắt đầu nhao nhao, một nữ sinh lên tiếng: “Thế nhưng Đức Long đế và Chiêu Hòa Hoàng hậu trọn đời thủy chung mới là điều đáng quý và đáng hâm mộ nhất, đây cũng được xem là tư duy rất tiến bộ.”

Thầy giáo lịch sử bất đắc dĩ nhìn đám học trò của mình, để giảm bớt áp lực cho kỳ thi đại học sắp tới, đành phải lên tiếng: “Nếu các em thấy thích thú với câu chuyện này, hôm nay thầy sẽ kể cho các em nghe một chút về Chiêu Hòa Hoàng hậu.”

“Chiêu Hòa Hoàng hậu xuất thân thế gia, thông hiểu thư pháp và hội họa, trong bảo tàn quốc gia chúng ta còn lưu giữ một vài tác phẩm của bà, là một nữ nhân tài ba hiếm có trong lịch sử. Đương nhiên, đây cũng không phải điều quan trọng nhất, mà theo tư liệu lịch sử cho thấy, bà còn là một người phụ nữ rất rộng lượng và có tầm nhìn xa về chính trị.”

“Mọi người đều biết, từ khoảng thời gian bắt đầu từ triều Đại Long đến triều Đức Long, đã có những ghi chép chuyện nữ giới được vào triều làm quan, lúc đó nổi danh nhất chính là vụ án này, ngoài ra còn một vụ nữ giới làm tướng, cuối cùng cô gái có tên Trương Đài cũng đặt chân vào vị trí đại lý tự khanh bằng chính năng lực của bản thân, các nhà sử học sau này còn tôn bà là tấm gương nữ tử quật khởi.”

“Chuyện xảy ra năm đó rất huyên náo, vì sao Đức Long đế nguyện ý đứng ra ngăn cản áp lực lớn như vậy, để cho Trương Đài có thể bảo vệ công danh đồng thời được bước chân vào triều làm quan?”

“Trong “Đại Phong lục. Danh thần truyền” có ghi chép rằng: Trương Đài tiến cung gặp vua, Đức Long đế vô cùng lạnh nhạt với bà, ngược lại Chiêu Hòa Hoàng hậu đã lên tiếng nói hộ cho bà, cũng nhắc đến chuyện trong sử sách từng ghi chép nữ tử từng làm tướng, vì sao không thể có nử tử làm quan?”

Đám nữ sinh ngồi dưới nghe thể đỏ mặt, nhịn không được nảy sinh lòng sùng bái với Chiêu Hòa Hoàng hậu của ngàn năm trước, chỉ tiếc bọn họ cách nhau cả ngàn năm, ngay cả việc sùng bái cũng không thể nhìn thấy được nhau.

“Đế hậu yêu thương nhau suốt đời, đất nước hưng thịnh phồn vinh, có người nói Đức Long đế là một vị hoàng đế thiên cổ, có người nói Đức Long đế là người đàn ông si tình hiếm có trên thế gian.” Thầy giáo lịch sử đẩy mắt kính lên một cái rồi cười nói tiếp: “Theo thầy thấy, Chiêu Hòa Hoàng hậu cũng là một cô gái tài ba hiếm có trên thế gian, cho nên Đức Long đế mới dành tình yêu cả đời cho một mình bà, cho nên các văn nhân mặc khách hậu thế mới có thể tôn sùng bà như vậy.”

“Hai người này….” Thầy giáo lịch sử nhìn vào bức họa hai người họ được in trên sách, bùi ngùi nói: “Hiếm có trên thế gian, chỉ tiếc không có duyên được gặp.”

Chí ít, có sự tồn tại của hai người này, đã giúp cho vô số người tin rằng: tình yêu là có thật và vẫn luôn tồn tại.

Chỉ cần không hoảng sợ, tình yêu sẽ có mặt ở khắp mọi nơi.

Đã Hoàn Thành