Như Ảnh Tùy Hình

Chương 36




Ngôn Cách cảm thấy trong lòng thật khổ sở, trước đây có vô số người. cũng từng than thân trách phận với cô, nhưng vì sao cô cũng chỉ cảm thấy thông cảm cho bọn họ, còn đối với Cố Dư, lại giống như người trải qua muôn vàn biến cố đó là chính cô, đau khổ, bất lực cùng phẫn uất với cuộc sống này quá bất công, hắn năm đó vẫn chỉ là một người chân ướt chân ráo trong xã hội, tại sao lại đối xử tàn nhẫn với hắn như vậy? Là cha hắn gây ra, vì sao lại bắt hắn và mẹ gồng gánh mang tiếng? Càng nghĩ Ngôn Cách càng thấy khổ sở, mấp máy bờ mỗi vài lần vẫn không nói được chữ nào.

Khi Cố Dư vốn nghĩ cô sẽ không nói chuyện, bởi vì hắn thấy vẻ mặt phức tạp của cô biến đổi không ngừng, từ kinh ngạc, đế không biết làm sao, rồi đến thất thần, khổ sở cùng bất lực! Hắn biết, cô gái nhở trong lòng đang thương hại.

Ngoài ý muốn là Ngôn Cách bước đến, vươn tay ôm lấy cổ Cố Dư, dựa đầu vào vai hắn, giọng cô lầm bầm giống như hận đến nghiến răng nghiến lợi: “Nếu năm đó có em ở đó, nhất định sẽ đánh những kẻ dám bắt nạt chú một trận cho xem, con mắt của họ căn bản là bị mù, đầu óc thì có vấn đề mới có thể không biết phân biệt phải trái như vậy, hừ! Tức chết em rồi!”


Cố Dư cảm nhận sự bất mãn của cô gái nhỏ trong lòng, nghe như vậy thì có chút buồn cười, ngoài ra còn có chút nhẹ nhõm, hắn không hi vọng cô sẽ tỏ vẻ thương hại đồng cảm như những người khác, hắn cực kỳ không thích những vẻ mặt đó.

Ngôn Cách tiếp tục tức giận nói: “Không phải bình thường chú hung hãn lắm à, tại sao lại không đấm cho bọn họ vài đấm để hả giận hả!? Em còn không biết ngày xưa chú hiền lành dễ bắt nạt vậy đâu đó.”

Gương mặt của Cố Dư không phải đẹp kinh diễm như Giang Túc, chỉ ở mức tuấn tú dễ nhìn nhưng lại rất góc cạnh rõ nét vừa nhìn liền biết hắn không phải dạng dễ chọc vào, nói thẳng thì nhìn có chút hung hăng bặm trợn, nhờ nụ cười cà lơ phất phơ thường ngày mới giúp khuôn mặt dịu đi không ít. Bảo hắn bị người khác bắt nạt đúng là cô không tin được.

Cố Dư hơi ngửa đầu ra sau cười vài tiếng, giọng lại ngả ngớn như cũ: “Anh hung hãn lúc nào, mặc dù lúc trẻ anh rất nóng nảy bốc đồng nhưng cũng rất biết kiểm soát cảm xúc, những lúc đó anh chỉ cho rằng có con ruồi đang vo ve bên tai.”

Sự thật đúng là hắn đã đánh mấy người đó một trận, nhưng hắn sẽ không nói thật cho cô nhóc biết đâu.

Ngôn Cách lùi lại, dùng ánh mắt không tin nghi ngờ nhìn nhìn, giọng ngờ vực: “Thật à? Nhìn không ra chú lại là người hiểu chuyện như vậy đó.”

Cố Dư nhếch môi cười một tiếng, bàn tay lớn lại bắt đầu xoa nắn phần gáy mịn màng, hắn lười biếng nói: “Năm đó anh cũng là một người rất ngoan ngoãn, nào có phá phách như em hiện tại.”

Ngôn Cách không chấp nhận là bản thân mình phá phách, nhưng lại không cách nào phủ nhận được liền hừ một tiếng, cứ như vậy không khí ban đầu nặng nề ngưng đọng lại trở nên nhẹ nhàng thoải mái, cô thầm thở phào trong lòng.

“Có một chuyện em vẫn thắc mắc.”

Cố Dư nhìn cô, tỏ vẻ nói tiếp đi.

“Lần đầu tiên em gặp mẹ anh, vì sao lại bị đám người kia tóm đi, lại còn luôn miệng nói mẹ anh hại chết người khác, có phải là cũng vì chuyện bố anh vào tù không?” Lần đó đi từ xa nhưng cô vẫn nghe được giọng người đàn ông kia nói.

Cố Dư cười nhạt, thờ ơ nhớ lại rồi nhẹ bẫng nói: “Năm đó mẹ anh làm y tá ở một bệnh viện tư nhân, có một bệnh nhân bị tai nạn chuyển vào, mẹ anh chịu trách nhiệm chăm sóc người đó, vốn dĩ rất ổn nhưng không hiểu sao người kia lại qua đời sau khi mẹ anh vừa tiêm thuốc, gia đình bên đó đổ thừa mẹ anh hại chết, đệ đơn lên tòa án kiện cáo, nhưng không hiểu sao sau này bệnh viện lại chứng minh bà ấy trong sạch, tòa án cũng từ chối vụ án, thành ra gia đình đó cứ oán hận tìm người gây rối liên tục với bà.”

Ngôn Cách hơi bất ngờ, sau đó cô bảo: “Bệnh viện không phải là còn có camera à, tại sao không xem lại?”

Cố Dư bỗng dưng nở nụ cười châm chọc: “Camera lại đúng hôm đó bị hư, không xem được.”

Ngôn Cách có ngu cũng biết là có người động tay động chân vào việc này, cô nói: “Hay là để em bảo ba em đến cảnh cáo nhà kia một chút, để mẹ anh không cần phải lo lắng mỗi khi ra đường nữa.”

Thảo nào mẹ Cố lại hoảng sợ như vậy, bị gây rối trong khoảng thời gian dài như vậy, có thể không sợ được sao? Nếu ba cô ra tay thì chắc chắn nhà kia không dám tìm đến bà làm phiền nữa.

Cố Dư nắm lấy tay cô, hắn cười lắc đầu ánh mắt ánh lên tia sáng lạnh, ngả ngớn nói: “ Không cần đâu, anh tự xử lý được mà, đám người kia sẽ không dám đến tìm mẹ anh nữa đâu.”

Hắn đảm bảo người nhà kia sẽ không còn gan đến tìm bà ấy nữa!

Hai người bỗng dưng im lặng, không gian có chút yên tĩnh, gần vào mùa hè tiếng ve văng vẳng lúc gần lúc xa, ánh đèn đổ hắt xuống sân hiện lên hai bóng người đang ngồi kề sát vào nhau, Ngôn Cách có chút ngại ngùng quay đầu đi chỗ khác trước.
Cố Dư nhìn cô xấu hổ thì cười trong lòng, căn bản không hề buông tha mà chế giễu trêu chọc: “Em xấu hổ à?Không phải bình thường mạnh miệng lắm sao? Ha ha ha.”

Nói xong liền kèm theo mấy tiếng cười đậm chất gợi đòn.

Ngôn Cách quay phắt đâu lại, trợn to mắt, cứng miệng nói: “Con mắt nào của chú thấy em xấu hổ?”

Cố Dư cười nhe hàm răng, chỉ chỉ lên mắt mình: “ Mắt trái mắt phải.”

Ngôn Cách không nghĩ ngợi mà bật lại: “ Vậy thì mắt chú bị mù rồi.”

Cái đoạn hội thoại này hình như hơi quen quen, Cố Dư suy nghĩ, hình như lúc trước hắn cũng chèn ép cô nhóc như thế này!

Ngôn Cách đắc ý hất hàm, vểnh vểnh miệng vui vẻ, em là người rất biết tiếp thu đó nhé, lần trước chú chặn họng em như vậy đấy.

Nhìn gương mặt nhỏ nhắn đang kề gần, bờ môi đỏ căng mọng, đôi đồng tử đen láy lấp lánh như hai viên ngọc tỏa sáng trong đêm, càng làm cả người cô trở nên lung linh hấp dẫn, cái nhan sắc xinh đẹp này đúng là bây giờ hắn mới lĩnh ngộ được, Cố Dư bỗng dưng hỏi một câu ngớ ngẩn.

“Em có muốn hôn môi không?”

Phừng!!!

Mặt của Ngôn Cách như bị thiêu đốt một trăm tám mươi độ, đỏ bừng bừng, dù cô có mặt dày cỡ nào cũng không thể nào không xấu hổ khi nghe người khác hỏi ý kiến kiểu vậy đâu a!!!

Cố Dư cũng ngẩn người ra, lúc sau mới ho một tiếng che sự mất tự nhiên của mình, nhìn vẻ mặt vừa kinh ngạc vừa bối rối của người trước mặt, hắn muốn cười vào mặt cô thật lớn, em còn biết xấu hổ như vậy à?

Không đợi cô trả lời, Cố Dư dứt khoát cúi đầu hôn lên bờ môi căng mọng, nhẹ ngàng ngậm lấy nhấm nháp trằn trọc, từ nhẹ nhàng đến mãnh liệt triệt miên, hô hấp dần dần trở nên nóng bỏng.

Ngôn Cách là lần đầu tiên bị người khác hôn mạnh mẽ như vậy, có chút cuồng nhiệt mê hoặc, lần nay khác với lần trước rất nhiều, nếu nói là hôn thì lần này mới đúng gọi là hôn môi, bị người đàn ông trước mặt dẫn dắt, dần dần cô từ bị động trở nên chủ động ôm lấy cổ hắn, áp sát cơ thể mới lên cơ thể săn chắc rắn rỏi của người kia, hai người cứ như vậy rơi vào trầm luân không lối thoát, quấn quýt dây dưa không nỡ rời, đến khi cơ thể ai đó biến đổi.

Bỗng dưng Cố Dư bất ngờ dừng lại, vùi đầu vào vai cô mà điều chỉnh lại hô hấp đang dồn dập, giọng có chút khàn khàn: “ Ai cho phép em chủ động quyến rũ anh?”

Ngôn Cách bị đẩy ra còn đang mơ màng chưa tỉnh táo, nghe hắn nói vậy lập tức đánh cái bốp vào đầu hắn, giọng nói vừa hung dữ vừa mềm nhũn nói: “Chú nói lại cho đúng, là chú bỗng dưng vồ vào hôn em đấy!”

Còn không biết xấu hổ bảo cô quyến rũ? Là hắn không biêt xấu hổ chiếm đậu hũ của cô trắng trợn đó có biết không hả?

Vồ vào? Cố Dư phì cười, cái miêu tả gì thế này, ban nãy hắn rõ ràng la rất nhẹ nhàng lịch sự xin phép cô nữa đấy.