Ngày thứ bảy Ngôn Cách được nghỉ, muốn rủ Cố Dư đi chơi nhưng hắn nói hôm nay phải đi xa với Tô Phi để xem hàng, cô cũng chỉ biết dặn hắn đi đường cẩn thận khi nào về thì gọi, nhàm chán ngồi ở phòng khách vừa xem phim vừa ăn vặt, cô chợt nghĩ tới không phải còn mẹ Cố ở nhà à? Nhân lúc rãnh rỗi qua thăm bác ấy cũng đỡ chán nha, thuận lợi có thể chờ đợi bạn trai cô luôn, nghi nghĩ cô chay lên lầu thay đồ, chọn một bộ váy xòe làm cô càng thêm trả trung năng động.
…..
Tô Man Tử bên này còn đang mơ mơ màng màng ngủ đã bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, cô buồn bực nghe, giọng khàn khàn: “ Alo.”
“ Man Tử mau thay đồ đi, tớ đang bắt xe qua nhà cậu đó.” Đầu dây bên kia truyền tới giọng nói của Ngôn Cách.
“Thì sao nha?” Tô Man Tủ khó hiểu hỏi lại, qua nhà cô thì qua chứ cô thay đồ làm gì đâu?
“Lẹ đi, mình qua là cậu phải xong rồi đấy, hôm nay mình dẫn cậu đi mua đồ.” nói xong Ngôn Cách cúp máy cái rụp.
Tô Man Tử: “?”
……
Khi ôm một đống đồ đứng trước một căn nhà cấp bốn sụp xệ, Tô Man Tử cảm thấy bản thân như xuyên về thời chiến quốc ngày xưa, cô không hề nghĩ giữa cái thành phố xa hoa tráng lệ này còn có một nơi tách biệt thế này, với lại….
“Công chúa, cậu dẫn mình tới đây làm gì vậy? Chúng ta đi phát đồ cho người nghèo hả???” Sao bỗng dưng hôm nay bạn thân của cô lại nổi lòng từ bi vậy a????? Không lẽ là bị tình yêu cảm hóa nha?
Ngôn Cách gõ gõ cánh cửa gỗ đã cũ, nhưng vẫn rất sạch sẽ, mùi sơn gay gắt còn phảng phất xung quanh, chắc là Cố Dư đã sơn lại khi tết đây mà, lần nữa quay lại đây bỗng dưng cô có một nỗi bất an, nhưng lại không biết bất an chỗ nào.
“Đây là nhà Cố Dư, mẹ chú ấy ở nhà một mình nên là mình tới chơi á.”
Tô Man Tử sau khi đã biết sự thật: “….”
“ Đây là cậu dẫn mình đi mua đồ???? hả?” Tô Man Tử nổi quạo, con nhóc này dám lừa gạt cô, còn nói dẫn cô đi mua đồ, đúng là mua đồ nhưng là mua đồ cho người khác aaaa, nào là củ nhân sâm, đông trung hạ thảo, tổ yến sào, tổ yến tươi???? Thì ra là quà biếu ra mắt mẹ chồng của con nhóc này, cô bị lừa rồi!!!!
Ngôn Cách thấy vẻ mặt Tô Man Tử trở nên đen thui lập tức dỗ dành: “Nào nào, đừng tức giận, tặng xong tớ dẫn cậu đi mua đồ có được không? Cậu thích mẫu túi mới ra của channel còn gì, mình mua cho cậu nhé!”
Sắc mặt Tô Man Tử thoáng dịu xuống, nhưng ánh mắt vẫn lườm bạn thân mình: “Thật không?”
Ngôn Cách gật đầu lia lịa, chứg minh bản thân mình không hề đùa giỡn, thật ra cô đi một mình cũng được nhưng có mỗi mình cô và mẹ Cố thì cô vẫn ngại lắm, cô không giỏi nói chuyện với người lớn tuổi đâu a, sợ lúc vui quá lại buông vài câu bất nhã a!!!!
Mẹ Cố xuống mở cửa liền thây hai cô gái trẻ đang đứng, bà thoáng ngẩn người sau đó mới nhận ra Ngôn Cách là cô nhóc giúp bà hồi trước, bà mừng rỡ nhìn cô: “ A, là cháu ư, sao hôm nay lại ghé vào đây??”
Ngôn Cách lễ phép cười, ngoan ngoãn đáp: “Dạ, thực ra là cháu có quen biết với chú Cố, hôm đó cháu quên nói cho bác ạ.”
Mẹ Cố ngẩn ra, ủa? Chồng của bà làm sao quen biết một cô nhóc nhỏ tuổi như thế này được??? Hay là….Bà ngờ ngợ hỏi: “Cháu là….con riêng của ông ấy*??”
(*Cách Cách quen gọi Cố Dư là chú Cố vì vậy khi nói ra sẽ là 叔叔 - thúc thúc, mẹ Cố thì nghĩ người Cách Cách gọi là chồng của mình vì ông ấy đã lớn tuổi, và chữ 他 - tā/ Anh ấy, ông ấy: dùng để chỉ con trai, nên là Cách Cách vs Man Tử mới hiểu nhầm :v)
Ngôn Cách và Tô Man Tử bên này: “!!!” Cái gì Cố dư có con riêng rồi ư??
Tô Man Tử vội vàng nén giọng lại thì thầm: “ Công chúa, tên khốn đó dám lừa cậu, anh ta có con riêng, cậu có biết không?”
Ngôn Cách còn đang chưa hết bàng hoàng mà lắc lắc đầu, Cố Dư có con riêng? Vì sao hắn không nói cho cô biết, với lại, với lại trước nay cô không thấy đứa trẻ nào xung quanh hắn cả, mà khoan đã, có là có con thì là con mình chứ sao mẹ Cố lại bảo là con riêng nha?? Rốt cuộc chuyện này là thế quái nào vậy!!!!!!
Ngôn Cách khó khăn mở miệng hỏi: “Chú ấy đã có vợ rồi ạ?”
Mẹ Cố thoáng im lặng, sau đó nhạn ra có lẽ cô bé này cũng không biết ông ấy đã là người có gia đình, bà gật gật đầu nặng nề nói: “…Ừm, ông ấy đã có vợ và một người con trai.”
Ầm Ầm Ầm!!!!
Tô Man Tử thấy Ngôn Cách có xu hướng chuẩn bị tẩu hỏa nhập ma, vội vàng đem đống đồ đặt vào trong lòng me Cố, sau đó cuống cuồng chào tạm việt, kéo cái người đang tam thầ bất định chạy mất dép, để lại đằng sau mẹ Cố chẳng hiểu chuyện gì, không lẽ cô bé này đúng là con riêng của ông ấy thật? Bằng không tại sao sắc mặt cô bé đó lại giống như….kinh hãi và sốc khi nghe tin ông ấy đã có vợ và con như thế? Không biết con bé bị lừa bao nhiêu năm như vậy rồi, bây giờ nhận ra sự thật thì sẽ thế nà đây nữa, bỗng nhiên bà có chút lo lắng.
…..
“ Công chúa, cậu bình tĩnh đã nào, có khi là hiểu nhầm thôi.” Tô Man Tử mặc dù rất hận cái người kia lừa đảo bạn thân mình, nhưng nhìn con nhóc này sắp nổi điên cô lại không dám đổ thêm dầu vào lửa nữa, nó sẽ giết người thật đấy!!!!!
Ngôn Cách gầm lên một tiếng tức giận: “Mẹ nó, hiểu nhầm? Chính miệng mẹ anh ta nói ra mà còn hiểu nhầm cái gì, tên khốn khiếp, anh ta dám lừa mình, dám gạt mình!!!!! Đã có vợ có con vì sao còn dám ….còn dám….”
Vì quá tức giận mà khi nói chuyện lồng ngực của Ngôn Cách cứ phập phồng phập phồng, không hiểu sao cô cảm giác trái tim mình như bị thứ gì đó vô hình bóp lấy, đau đớn, khó chịu cùng phẫn nộ không kìm nèn được nữa, giờ phút này cô chỉ muốn hủy diệt tên khốn đó.
Tô Man Tử vội vàng vuốt vuốt ngực giúp bạn thân hạ hỏa, cô kiếm cớ dỗ dành: “Cậu nghĩ đi, dù có vợ có con nhưng chắc chắn bọn họ đã ly dị rồi, bằng không làm sao anh ta có thể đồng ý quen cậu được, mình nhìn kiểu gì cũng không thấy anh ta giống tra nam đâu.”
Ngôn Cách vẫn còn tức giận, cô nghĩ nghĩ theo lời của Tô Man Tử nói, đúng vậy, hhawns đã có vợ con thì sẽ nhất định từ chối cô,mắc mớ gì phải mất công để cô theo đuổi rồi đồng ý, với lại rõ ràng Tô Phi cũng bảo hắn độc thân nhiều năm nay, có lẽ hai người đã ly dị lâu rồi, nhưng mà..nhưng mà….cô vẫn rất tức giận, đã lớn tuổi thì thôi đi, bây giờ còn đã từng có vợ con rồi, chỉ nghĩ anh từng ân ái với người khác, cô liền chịu không được, đồ của cô, cô không chịu được khi đã bị người khác đụng chạm qua. Cô có thể bỏ qua việc hắn từng quen những người phụ nữ khác, có thể bỏ qua chuyện hắn đã lăn lên giường với người khác, bởi vì đó chỉ là nhu cầu ai cũng có, chỉ là tạm thời, nhưng có vợ con thì khác! Có nghĩa là hắn đã từng dành hết mọi thứ, làm tất cả vì người phụ nữ kia rồi! Càng nghĩ cô càng khó thở.
Tô Man Tử vì để giúp bạn thân hạ hỏa, xung phong quay lại hỏi mẹ Cố xem hai người đã ly dị hay chưa, Mẹ Cố tuy vậy nhưng vẫn rất thật thà bảo đã ly thân nhiều năm rồi không gặp lại, cũng sắp sửa tòa phán ly dị đơn phương, chồng bà bây giờ đi tù hơn mười năm rồi, cả hai người vốn dĩ cũng chẳng còn cái gì gọi là vợ chồng nữa!
Tô Man Tử thuật lại câu nói của mẹ Cố cho Ngôn Cách nghe, sau đó dịu dàng dỗ dỗ: “Ly thân nhiều năm như vậy có nghĩa là hai người đã chẳng còn tình cảm gì nữa rồi, mình nghĩ có thể năm nay hoặc năm sau tòa sẽ phán hai bên ly dị, cậu đừng lo lắng nữa được không nè?”