Ngôn Cách lúc mơ màng tỉnh lại, chợt thấy xung quanh tối đen, cô mới nhớ ra mình đang ở chỗ nào, thử gọi tên vài người trong đoàn nhưng không có ai lên tiếng, cô hoảng loạn leo lên bờ, cầm điện thoại bật đèn pin thay đồ, lúc đó cô cảm thấy tay chân mình như mất hết sức lực run lẩy bẩy, cơn sợ hãi ngày càng lan tràn,nhìn điện thoại đã hơn 11h khuya, điện thoại chỉ còn lại 5% pin, cô vừa sợ vừa vội gọi cho Cố Dư nhưng đổi lại chỉ là những tiếng chuông dài, tiếng chuông dài bao lâu trái tim của cô càng treo cao lơ lửng bấy nhiêu, mãi đến khi điện thoại tắt nguồn, cô chỉ biết tìm một góc ngồi co chân, gục đầu vào đầu gối, tủi thân, sợ hãi mỗi lúc một nhiều, nước mắt cô không chịu được rơi xuống, khóc nức nở, vì sao, vì sao hắn bảo quay lại nhưng không thấy, vì sao, cô gọi hắn lại không bắt máy, vì sao, mọi người đi đâu hết rồi…….
Không biết qua bao lâu, có người gọi “Nhóc con, nhóc con”, sau đó cả người cô được bao trùm bởi một cơ thể nóng hổi, cô giống như bắt được cọng rơm cuối cùng, dùng sức ôm lấy cổ người đó, vùi đầu vào hõm vai hắn khóc không ngừng, nước mắt rơi rơi hoài rơi mãi, cô không phải tuýp người thích khóc và dễ khóc, nhưng ngay lúc này nỗi sợ hãi bao trùm lấy toàn thân cô, cô không chịu đựng được, cô thật sự rất sợ….
…….
Về tới khách sạn, Cố Dư nói cùng Lương Sâm hai ba câu rồi tạm biệt, cô gái nhỏ vẫn nằm trên giường khóc rấm rứt không dừng, nói thật bình thường hắn sẽ thấy rất phiền, nhưng lúc này hắn lại thấy đau lòng lại nhiều hơn tất cả, giống như có ai đó véo từng cái vào trái tim mình, chính hắn cũng không phát hiện ra..
Khoảnh khắc nhìn cô bất lực ngồi co rúc lại một góc, hắn không biết tư vị lúc đó ra sao, chan chát, khó chịu cùng với áy náy không thôi, nếu hắn giữ đúng lời hứa quay lại, thì sẽ không có ai bỏ mặc cô, sẽ không để cô ở một mình giữa đêm tối nơi này khóc nức nở…
Cố Dư nhịn xuống cảm giác đau ở thái dương, hắn day day mi tâm mấy cái thật mạnh, sau đó tắt đèn nằm xuống bên cạnh, mở mắt im lặng nhìn trần nhà, bên tai vẫn quanh quẩn tiếng khóc nỉ non, cả người hắn bây giờ rất mệt, đến mức muốn nhắm chặt mắt lại ngủ nhưng vẫn không thể nào làm được, tiếng khóc kia cứ từng cái từng cái nện vào lòng hắn không thôi.
Cố Dư xoay người qua, đưa tay kéo lấy cơ thể bé nhỏ ôm gọn vào lòng, gác cằm trên đỉnh đầu của cô, hắn thì thầm rất nhỏ,nếu không phải cả căn phòng im ắng thì Ngôn Cách sẽ không thể nào nghe được.
“ Cách Cách, xin lỗi nhóc, đừng khóc nữa có được không?”
Giọng nói trầm trầm dịu dàng, như dỗ dành tình nhân nhỏ bé, làm Ngôn Cách tức thì nín bặt, rồi bất chợt đưa tay ôm chặt lấy hắn, đầu vùi vào ngực, hơi thở nam tính bao phủ lấy người cô, cả hai không ai mở miệng nói chuyện nữa, chỉ lẳng lặng ôm lấy nhau như vậy.
Hai mắt Ngôn Cách vì khóc lâu trở nên nặng nề, nhắm lại thành một đường, cô lẩm bẩm thì thầm: “ Chú lừa tôi…”
Cố Dư im lặng không nói, bàn tay chỉ vỗ đều đều tấm lưng như an ủi, dỗ dành cô gái nhỏ…
…….
Ngôn Cách thấy bản thân như nằm trong đống lửa, nóng thật nóng, cô theo bản năng giãy dụa tránh ra xa, mơ mơ màng màng tỉnh lại, hơi thở nóng hổi trên đỉnh đầu, cô nháy mắt tỉnh táo nhìn ra ngoài cửa sổ, đã sáng rồi. Nhưng cơ thể của Cố Dư hình như có chút nóng quá phải không a? Cô lật đật ngồi dậy, quả nhiên thấy hắn thở dồn dập, trên trán mồ hôi ướt đẫm, bờ môi khô khốc, hai mắt nhắm nghiền, giống như đang rất khó chịu.
“ Chú Cố, chú Cố, chú làm sao vậy?”
Ngôn Cách vội vàng lay lay người Cố Dư, nhưng hắn hoàn toàn không tỉnh được, chỉ nhắm nghiền mắt mà thở dồn dập, nóng hổi, cô cuống cuồng nhìn quanh, thấy tủ cạnh đầu giường có một bịch thuốc, cô lập tức lấy ra cho hắn uống.
Nếu một lúc nửa hắn không bớt sốt cô sẽ đưa hắn vào viện ngay, Ngôn Cách ở bên cạnh vắt ướt khăn rồi đắp lên trán hắn, cứ 10p thay một lần, sợ hắn dậy sẽ đói cô gọi điện nhờ lễ tân đặt cháo giúp, sau đó lẳng lặng ngồi cạnh giường, chuyện đêm hôm qua giống như không còn lại gì trong trí nhớ của cô…
Qua nửa tiếng sau quả nhiên Cố Dư hạ sốt, hắn mở mắt liền thấy cô gái nhỏ ngồi cạnh đang lo lắng nhìn mình, hắn ngồi dạy tựa vào đầu giường, mày nhíu lại, giọng có chút khàn khàn gợi cảm: “ Làm gì mà vẻ mặt của nhóc như nhìn người sắp chết vậy”
Ngôn Cách: “…” vừa mở miệng liền hiện nguyên hìnhm khôngg có được câu nào hay ho, uổng công cô lo lắng nãy giờ!!!!
Ngôn Cách nghiến răng nghiến lợi trừng mắt: “ Tôi đang lo lắng cho chú đó có biết không hả, chiều qua chú đã sốt sao không nói tôi biết”
Lúc đó cô còn tưởng hắn có việc gì thật cho nên không hỏi nhiều, anhìn đống thuốc có sẵn sáng nay cô mới biết thì ra hôm qua hắn sốt, vè khách sạn sớm, một mình uống thuốc rồi ngủ mất, may thay hắn chỉ bị sốt, lỡ mà có chuyện gì thì có ai biết được, càng nghĩ cô càng tức giận.
Cố Dư uống thuốc xong liền thấy khỏe, hắn lại cười cà lơ phất phơ như thường, giọng vẫn còn hơi khàn khàn, lúc nói giống như cào vào trái tim người khác: “ Nhóc nên tự lo cho mình thì hơn, giữa khuya còn không biết đường về, không phải ai cũng tốt tính như tôi mà đi tìm nhóc đâu”
Ngôn Cách lườm hắn một cái, giọng có chút đắc ý: “ Lúc đó tôi thấy chú hình như rất đau lòng cho tôi đó”
Cố Dư ngạc nhiên, hỏi: “ Con mắt nào của nhóc thấy tôi đau lòng?”
Ngôn Cách ngang ngược nói: “ Hai mắt tôi nè!”
Cố Dư cười thành tiếng, sau đó xấu xa nhìn cô: “ Vậy mắt của nhóc mù rồi”
Ngôn Cách: “…”
Mẹ nó, cô không phải đối thủ của hắn rồi, kịch bản cảnh này hình như hơi lỗi, không phải nên là hắn tỉnh dậy thấy cô lo lắng thì cảm động, sau đó nói lời thâm tình, cuối cùng tình cảm hai người thăng hoa sao? Cớ gì lại thành cái cảnh này aaa????
Vì Cố Dư bị sốt, hai người rời đoàn trở về thành phố A trước, có người tiếc nuối, sau đó Lương Sâm cùng một vài người trao đổi wechat với họ, hẹn có dịp sẽ đi tiếp.
Cố Dư mặc dù là bệnh nhân nhưng vẫn không đồng ý để Ngôn Cách chạy đường dài, vì vậy cả đường dài đều bị cô cằn nhằn lảm nhảm nói đi nói lại, khẳng định bản thân mình lái xe rất chắc tay, không phải con gái yếu ớt, các kiểu nhưng cuối cùng vẫn bị Cố Dư bỏ ngoài tai, một mạch về thành phố A.
……..
Sau đợt đi phượt dã ngoại đó, đã một tuần rồi Ngôn Cách chưa gặp Cố Dư, vì hắn ở nhà không đi làm, cô cũng không thể nào tự tiện tìm tới nhà hắn được, hai người chỉ nhắn tin qua lại, vẫn như trước Ngôn Cách nói liên tục, còn hắn chỉ việc đáp lại vài câu, được cái lần này nói nhiều hơn, có lúc sẽ trêu chọc cô như ngoài đời.
Nói thật không hiểu sao cô luôn cảm thấy đằng sau nụ cười kia là sự lạnh nhạt, hờ hững, xa cách, bất kỳ lúc nào cũng có thể đẩy người khác ra xa, lúc trước mới tiếp xúc cô không để ý nhiều đến vậy, nhưng càng ngày nói chuyện với hắn nhiều cô lại càng nhận thấy hắn không nồng nhiệt như vẻ bề ngoài, thậm chí có đôi lúc cô bất chợtt nhìn thấy vẻ mặt lạnh nhạt lạnh lùng của hắn, hay là vừa cười nói với người khác nhưng quay mặt đi nụ cười đã biến mất, chỉ còn lại vẻ đạm mạc.
Những ngày qua rốt cục hắn đối với cô là thật hay giả, hay cũng chỉ là vỏ bọc bề ngoài để đối phó với cô, cô không nhìn ra được…