Như Ánh Dương Lụi Tàn

Chương 70: Chạm mặt nhau 2




Mộc Nhan bỗng dưng trong lòng chột dạ, ngoảnh đi chỗ khác. Trong khoang buồng im lặng như tờ, thứ Mộc Nhan nghe thấy là tiếng gõ tay của người đối diện khiến cô cảm thấy áp lực vô cùng. Một hồi sau anh cũng lên tiếng:

Sao lại không nói nữa rồi!

Mộc Nhan lạnh lùng đáp:

- Không muốn nói chuyện với kẻ như anh! Mau thả tôi ra đi!

Quân Mạc Phàm bỗng nhiên ngả người tới, hai tay chống lên cửa kính phía sau cô. Giọng âm trầm mang theo hơi bạc hà phả vào mặt cô:

- Sao thả được! Tôi còn đang tính chơi bạn trai em một trận cho hả dạ nữa mà!

Mộc Nhan không thoát ra được liền trừng mắt gắn giọng nói:

- Anh dám động vào người Chí Dư. Tôi sẽ liều mạng với anh.

Quân Mạc Phàm bật cười, nụ cười vừa có phần tức giận vừa có phần trêu chọc. Anh thẳng thừng đáp môi lên đôi môi mềm mại ngọt ngào của cô. Mộc Nhan hoảng sợ muốn đẩy ra nhưng bị anh giữ chặt lấy đầu khiến cô không thoát được. Chiếc lưỡi hùng hồn muốn cậy miệng cô ra mà bá đạo xâm nhập vào bên trong mạnh mẽ càn quét. Mộc Nhan nức nở dùng đôi tay đấm mạnh vào ngực anh hòng thoát ra. Nhưng Quân Mạc Phàm nào có dễ buông tha, anh mạnh mẽ phát tiết lên đôi môi cô đến khi Mộc Nhan bắt đầu khó thở anh mới buông ra. Đôi môi bị anh ngấu nghiến bắt đầu sưng lên. Mộc Nhan tức giận tát anh một cái thật mạnh:

- Tên khốn! Anh dám động chạm đến tôi!

Quân Mạc Phàm không quan tâm, anh lần nữa bế cô ngồi lên đùi mình. Một tay vòng lấy giữ chặt eo cô tay còn lại kéo đầu cô về phía mình, một lần nữa mạnh mẽ hôn xuống. Mộc Nhan trong lòng anh không ngừng giãy giụa khiến Quân Mạc Phàm càng bị kích thích mà làm tới. Cho đến khi tay không an phận muốn luồn vào váy cô, Mộc Nhan mới hoảng loạn giữ tay anh lại nỉ non lên tiếng:

- Đừng! Làm ơn! Dừng lại đi! Xin anh đấy!

Quân Mạc Phàm đau lòng nhìn cô, anh kiềm chế lại, đôi mắt mơ màng đục ngầu. Ôm chặt lấy cô trong lòng thều thào nói:

- Một chút nữa là sẽ ổn thôi!

Mộc Nhan không để tâm, hiện tại cô rất hoảng nhưng không dám phản kháng. Cô sợ anh sẽ thật sự làm cô ở đây mất!

Cuối cùng đu quay cũng hết vòng mà dừng lại, cửa vừa mở ra Mộc Nhan đã vội vã chạy xuống. Nhìn thấy Chí Dư đứng từ xa. Cô sợ hãi chạy về phía cậu, đôi tay nhỏ nhắn tự nhiên ôm lấy cậu:

- Chí Dư! Anh không sao chứ...

Chí Dư mỉm cười nhìn cô:

- Anh không sao. Nhan Nhan...em...

Mộc Nhan lặng lẽ rơi nước mắt khi nghĩ lại cảnh vừa rồi bị anh khi dễ, tiếng nức nở đến đau lòng vang lên. Cô ôm chặt lấy Chí Dư, khuôn mặt dán trên lồng ngực ấm áp của cậu:

- Chí Dư...hắn ta...hắn ta...vừa rồi...

Chí Dư ôm chặt lấy cô đôi mắt đầy thách thức nhìn về phía anh. Quân Mạc Phàm liệu có cảm giác gì khi thấy người mình yêu lại ngoan ngoãn chạy vào vòng tay một người đàn ông khác? Những kẻ đó dám ngang nhiên tính kế chặn cậu lại nhưng may cậu sớm phát hiện ra nên đã nhanh chóng quay về. Tuy hơi muộn nhưng may mắn Mộc Nhan không có phản ứng gì khi nhìn thấy Quân Mạc Phàm ngoài ánh mắt ghét bỏ.

Chí Dư bế ngang eo cô lên để cô tựa đầu vào lồng ngực mình, cậu ôn nhu nói:



- Nhan Nhan, có anh ở đây. Chúng ta về nhà nhé!

Mộc Nhan gật đầu nói:

- Vâng! Em không muốn ở đây nữa!

Như cậu mong đợi, ra ngoài được một ngày Mộc Nhan liền muốn trở về nhà. Chí Dư hài lòng rời khỏi công viên.

Quân Mạc Phàm đứng đó, đôi tay đã nắm chặt từ lúc nào, các khớp tay không ngừng kêu lên. Đủ để thấy anh đang rất tức giận, nhưng hôm nay đến đây là đủ rồi. Mộc Nhan quả nhiên vẫn đeo chiếc vòng tay anh tặng, vừa rồi lại gần cô đủ để anh kích hoạt lại. Lần này cẩn thận hơn lần trước, Chí Dư sẽ không thể phát hiện. Khải Vũ đi lại gần anh cung kính nói:

- Ông chủ! Thiết bị đã chuẩn bị đầy đủ để điều tra nơi ở của phu nhân!

Quân Mạc Phàm hài lòng nhếch mép, lời nói sặc mùi nguy hiểm:

- Tốt! Tìm ra được thì đích thân tôi sẽ đến đó xử lý!

Quân Mạc Phàm đủ kiên nhẫn khi nhìn cô tránh xa mình, ghét bỏ mình. Nhưng anh không đủ kiên nhẫn nhìn cô có hành động thân mật với tên đàn ông khác. Anh thở dài gắn giọng nói:

- Làm nhanh nhất có thể.Chí Dư ôm lấy thân thể mềm mại của cô bước lên trực thăng. Cậu mệt mỏi ngồi xuống ghế, dù cô ngủ nhưng tiếng nấc vẫn không ngừng. Từ lúc rời khỏi công viên cô chỉ ôm lấy cậu mà khóc, cho dù vậy cố gặng hỏi thế nào thì cô vẫn không hề trả lời. Cậu phải dỗ mãi cô mới chịu nín nhưng nhất quyết không cho cậu buông cô ra. Chí Dư lại rất hưởng thụ cảm giác này.

Khi Mộc Nhan tỉnh giấc thì phát hiện mình đã ở trong căn phòng quen thuộc. Nhưng cô lại không hề thấy cậu đâu, nghĩ tới chuyện hôm qua Mộc Nhan hoảng hốt chạy ra khỏi phòng tìm cậu:

- Chí Dư! Chí Dư.....Aaaaa!!!

Bụp! Vì vội chạy không để ý đến bậc thang, Mộc Nhan bước hụt trượt chân ngã xuống cầu thang. May mắn cô kịp đưa tay giữ lấy thành cầu thang nên chỉ trượt xuống vài bậc nhưng do cố giữ lấy thăng bằng, đầu đập vào cạnh bậc thang khiến Mộc Nhan cảm thấy choáng váng một hồi.

Chí Dư đang ngồi dưới nhà đọc báo thì nghe thấy giọng cô rồi tiếng va chạm lớn. Cậu vội đi lên thì thấy cô đang ngồi bệt ở cầu thang tầng ba, trên chán còn có máu. Chí Dư vội vàng chạy lại ôm lấy cô xem xét một lượt:

- Nhan Nhan! Có đau lắm không? Anh đã bảo đừng chạy nhanh như vậy mà!

Mộc Nhan bắt đầu rưng rưng nước mắt túm chặt lấy áo cậu nghẹn ngào nói:

- Em...em dậy không thấy anh...nên mới chạy vội đi tìm...

Chí Dư mặc dù rất thích cô bám dính lấy cậu như vậy nhưng cậu cũng rất sợ cô tự làm thương chính mình. Chí Dư xoa đầu cô an ủi:- Anh xin lỗi! Lần sau anh sẽ chú ý hơn! Ngoan! Về phòng anh bôi thuốc cho em!

Chí Dư ôm cô lên cảm giác rất nhẹ, cô lại không chịu ăn sao! Cậu thở dài bế cô về phòng. Mộc Nhan thấy cậu thở dài lo sợ dò hỏi:

- Anh...giận em hả?

- Không có! Anh chỉ lo cho em thôi! Đừng khiến bản thân bị thương nữa nhé!

- Vâng! Em sẽ cẩn thận hơn!



*****

Mộc Nhan nghỉ ngơi ở nhà được một tuần thì lại đòi đến căn cứ của Chí Dư. Cậu không muốn cho cô đi vì chuyện lần trước nhưng lại không thể chịu được trước dáng vẻ nũng nịu của cô. Mộc Nhan vui vẻ đến căn cứ cùng cậu, cô để cậu đi làm việc còn mình thì dạo chơi xung quanh. Mấy đứa nhóc không hiểu sao nhìn thấy cô thì liền sợ hãi mà chạy đi, cô cũng không quan tâm nhiều mà đi dạo đến chỗ có nhiều cây cối để hóng chút bóng mát giữa trốn sa mạc này. Bỗng cô thấy một chàng trai với làn da rám nắng khỏe khoắn đang loay hoay lắp ráp cái gì đó. Cô tò mò lại gần:

- Cậu đang làm gì vậy?

Chàng trai giật mình theo phản xạ vung tay về phía cô, Mộc Nhan vô thức tránh một cách thuần thục. Hành động này đến cô và cậu ta cũng phải bất ngờ. Cậu ta nhanh chóng cúi đầu nhận lỗi:

- Phu nhân! Xin lỗi vì làm người sợ!

Mộc Nhan xua tay cười đáp:- Không có gì đâu! Mà cậu đang làm gì vậy?

Cậu ta gãi đầu ngây ngô nói:

-

- Tôi đang lắp ráp lại bộ phận cứng trong cánh phi cơ.

Mộc Nhan đang nhàm chán tìm được người chịu nói chuyện thoải mái với mình, cô ngồi xuống bên cạnh cậu ta khiến cậu ta hoảng hốt đứng bật dậy:

- Phu nhân! Người không nên ngồi xuống nền cát như vậy!

Mộc Nhan ngớ người sau đó chậc lưỡi đáp:

- Không sao mà! Cậu tiếp tục làm việc đi, ta cũng muốn xem lắp ráp!

Cậu ta chần chừ một hồi rồi cũng ngồi xuống. Mộc Nhan một bên không ngừng hỏi chuyện:

- Cậu tên gì vậy?

- Tôi tên Tống Ảnh

- Tôi tên Mộc Nhan! Ừm...tại sao có mình cậu ngồi đây làm vậy?

Tống Ảnh cười nhạt nói:

- Vốn dĩ chỉ có mình tôi mới có thể làm...- Vậy...chắc khó lắm nhỉ? Chí Dư khá tin tưởng cậu mới giao nhiệm vụ khó như

vậy cho mình cậu.

- Ừm...cũng không biết nữa!

- Sao cậu không nhờ ai đó giúp đỡ cậu?

- Sẽ không ai dám đâu...sai xót một chút thôi là chúng tôi sẽ phải đền bằng cả cái mạng này...