Như Ánh Dương Lụi Tàn

Chương 67: Thế giới bên ngoài




Mộc Nhan nghe lời Chí Dư ở trong nhà cũng tròn một tuần, mọi ngóc ngách trong tòa lâu đài đều được cô khám phá kĩ theo thói quen. Cô cảm thấy nơi đây như cách biệt với thế giới bên ngoài, cô chỉ biết ở đây nóng quanh năm nhưng không biết phía bên kia bức tường cao sừng sững kia là một thế giới như thế nào. Tuy nhiên cuộc sống như này hiện tại đối với cô cũng đủ rồi, có Chí Dư, có những khu vườn tuyệt đẹp còn có một nhà kính đầy ắp các loại hoa. Mỗi ngày cô đều không cảm thấy nhàm chán. Mải mê xem tư liệu về các loài hoa trong sách, Mộc Nhan đi một vòng quanh nhà kính. Cô cảm thấy thiếu thiếu gì đó, sau một hồi suy ngẫm đôi mắt hạnh nhân bỗng bừng sáng lên:

- Đúng rồi! Màu tím của hoa oải hương!

Mộc Nhan vui vẻ chạy về phía nhà chính, đôi chân trần phát ra tiếng động vang khắp mọi nơi cô đặt chân tới. Một người làm thấy vậy liền hốt hoảng nói:

Phu nhân! Người đừng chạy nhanh như vậy, sẽ ngã mất!Phu nhân! Người lại không đi dép!Mộc Nhan chỉ cười đáp lại rồi chạy nhanh lên tầng. Từ lúc có Mộc Nhan đến, nơi đây trở nên có sức sống hơn, người được gọi là ông chủ cũng hài hòa hơn khiến bọn họ cảm thấy dễ thở và không còn áp lực nữa. Trong lòng luôn thầm cảm ơn vị phu nhân đáng yêu này.

Mộc Nhan chạy một mạch vào thư phòng, Chí Dư ngồi ở bàn làm việc vẫn chăm chú xem tài liệu mà không để ý đến cô. Mộc Nhan bĩu môi chạy lại luồn người ngồi lên đùi cậu, chiếc đầu ngọ nguậy tựa vào lồng ngực cậu, một chút lại ngó xem cậu đang xem gì, một chút lại nghịch ngợm trên người cậu. Chí Dư sau một hồi cũng không chịu được liền mệt mỏi ngả người trên lưng ghế, ôm cô trong lòng ôn nhu nói:

- Chán rồi sao?

Mộc Nhan ôm quyển sách trong lòng mở to đôi mắt thật đáng yêu mà lắc đầu. Chí Dư mỉm cười vuốt tóc cô nói:

- Vậy là có chuyện muốn nhờ anh?

Mộc Nhan gật đầu đáp:

Chí Dư! Trong nhà kính còn thiếu hoa oải hương. Em muốn trồng nó.Được! Nghe theo em!Còn nữa! Em thích ăn dưa hấu! Em cũng muốn trồng!Được! Đều nghe em!Chí Dư tốt nhất!Cô vui vẻ ôm chặt lấy cậu, đầu không ngừng cọ sát trong lồng ngực cậu. Chí Dư nâng mặt cô lên, đôi mắt nhìn chăm chăm vào chiếc môi chúm chím của cô, nó như đang mời gọi cậu. Khoảnh khắc Chí Dư gần chạm đến môi cô, lòng Mộc Nhan bỗng hoảng hốt. Cô tránh sang một bên coi như không biết gì vui vẻ nói:

Chí Dư em muốn cùng anh đến chỗ làm. Ở nhà nhiều có chút chán.....Được! Mai anh sẽ đưa em đi cùng.Mộc Nhan gật đầu để anh ôm vào lòng, hành động lảng tránh vừa rồi của Mộc Nhan khiến cậu có chút suy nghĩ.

Có thể là do cô ngại, dù sao trong kí ức, họ cũng chưa từng thân mật như vậy.

*****

Sáng hôm sau Mộc Nhan thay một bộ quần áo thể thao năng động, tóc búi gọn lại để lộ chiếc cổ thon dài trắng ngần. Cô vui vẻ xuống nhà đi lại gần Chí Dư:

- Chí Dư, chúng ta đi thôi!

Xe Chí Dư đưa cô đi là một chiếc xe khá giống xe thép trong quân đội. Nhìn rất hoành tráng, đi ra khỏi cánh cổng của tòa lâu đài thế giới trở nên khác lạ trong mắt Mộc Nhan, một biển cát không rõ điểm dừng chân. Cô quay lại nhìn Chí Dư ngạc nhiên nói:

Chí Dư, đừng nói với em đây là sa mạc nhé!Ờm. Là nó.Chí Dư..àm thế nào mà anh lại có thể xây dựng lâu đài tại một địa điểm hoang sơ không có lấy một nguồn nước thế này chứ?Chí Dư cười dịu dàng nhìn cô đáp:

- Thời công nghệ hiện đại. Nếu đã muốn thì không gì là không thể.

Mộc Nhan giơ ngón tay cái lên gật đầu khâm phục:

- Chí Dư... anh thật sự rất đỉnh!

Cậu xoa đầu coi trêu chọc nói:



- Bạn trai của em. Đương nhiên phải giỏi rồi.

Mộc Nhan cười đến nỗi đôi mắt to híp lại, cô nhanh chóng ôm lấy cậu mà tựa đầu vào lồng ngực rắn chắc ấy. Sa mạc cũng được, đảo hoang cũng được miễn là có thể vui vẻ cùng cậu.

Xe di chuyển khoảng 10 phút là đến một nơi trong suy nghĩ của Mộc Nhan thì giống một tòa thành được bao bọc bởi bức tường cao lớn. Cổng được làm từ thép hợp kim, Chí Dư chỉ cần ấn vào nút trên điều khiển, cổng liền tự động mở ra. Bên trong là nhiều tòa nhà lớn nhỏ khác nhau, nằm ở phía cuối là một tòa nhà rất lớn và uy nghi. Mộc Nhan được cậu cho đi tham quan một vòng, ai nhìn thấy cô và cậu đều sẽ cúi đầu chào khiến cô có chút không quen. Nơi đây có đầy đủ mọi thứ tân tiến, có tòa nhà dành cho người ở và sinh sống, có tòa đào tạo học viên, có tòa chế biến, tòa vận chuyển,...tòa chính ở giữa sẽ là nơi cho ra sản phẩm cuối cùng. Theo như cậu kể thì cô biết được nơi đây chuyên về thiết kế và tạo ra các đồ điện tử thông minh và vũ khí hạng nặng cho chính phủ các quốc gia nằm trong danh sách kí hợp đồng. Mộc Nhan không kiềm chế được liền nói nhỏ với Chí Dư:

- Anh định xây một đất nước mới cho riêng mình ở sa mạc này đấy à!

Chí bật cười trước câu nói của cô, khá đáng yêu đấy chứ:

- Ừm. nếu được anh sẽ xây nó và em đồng ý làm tổng thống phu nhân của anh nhé!

Mộc Nhan chẹp miệng đánh vào tay cậu một cái rõ đau:

- Anh điên thật rồi!

Chí Dư không trêu cô nữa cậu dẫn cô đến tòa chính rồi nói:

- Em có thể đi tham quan tòa này. Anh có chút việc cần phải làm. Thiên sẽ dẫn em đi, sau đó hãy đến phòng nghỉ ngơi để đợi anh nhé. Xong việc anh sẽ qua đón em.

Mộc Nhan gật đầu ngoan ngoãn đáp:

- Dạ, anh đi đi.

Đợi Chí Dư rời đi Thiên lại gần cúi đầu chào cô:

- Phu nhân! Xin phép được hộ tống người!

Mộc Nhan xua tay đáp:

- A..được thôi.

Tòa nhà này còn lớn hơn cả lâu đài nơi cô ở, thiết kế của nó cũng khá phức tạp. Đi một hồi cũng thấy chán, cô bảo

Thiên dẫn mình xuống đi dạo quanh các khu khác. Ở đây thì không được mát như lâu đài vì ít cây cối, trời nắng gắt khiến hai má Mộc Nhan trở nên đỏ hồng. Thiên thấy vậy liền lấy ô ra che cho cô, Mộc Nhan cảm thấy dễ chịu hơn cô mỉm cười đáp:

- Cảm ơn! Đế tôi cầm là được rồi! Anh cứ đi làm việc của mình đi.

Thiên vẫn khăng khăng giữ lấy chiếc ô, anh ta cung kính đáp:

- Ông chủ lệnh cho tôi là hộ tống phu nhân, đây chính là công việc của tôi rồi ạ.

Mộc Nhan cũng chỉ biết cười trừ không nói gì. Những người bên cạnh cậu có chút cứng nhắc và máy móc khiến



Mộc Nhan cảm thấy không được tự nhiên cho lắm. Đó là lý do tại sao cô chỉ có thể nói chuyện thoải mái với mình

Chí Dư. Đang đi dạo ven lối mòn thì bỗng chợt hai đứa bé chơi đùa cùng nhau chạy lại không may va phải Mộc

Nhan rồi ngã ra, tờ giấy trên tay đứa bé cũng vì vậy mà bay đến gần chỗ Mộc Nhan đứng. Mộc Nhan nhanh chóng chạy lại đỡ đứa bé lên tiện tay cầm luôn tờ giấy giúp nó:

- Bé con! Em không bị thương ở đâu chứ?

Con bé run rẩy cúi đầu hối lỗi:

- Phu nhân! Em xin lỗi! Em xin lỗi ạ! Chị muốn trừng phạt em thế nào cũng được ạ. Xin đừng nói với ông chủ!

Mộc Nhan nhíu mày nhìn biểu cảm của cô bé, đứa bé trai bên đứng bên cạnh cũng sợ đến mặt trắng bệch. Cô xoa đầu bé gái nhẹ nhàng nói:

Chị không sao cả. Đừng lo nhé! Chị không trách các em.Nhưng...ông chủ sẽ trách bọn em...vì đã va vào chị...Chí Dư là một người dịu dàng, anh ấy sẽ không trách các em đâu. Dù sao cũng không phải lỗi của các em....Bé trai sợ hãi lên tiếng:

- Thật không...

Mộc Nhan bật cười đáp:

- Thật. Có chị ở đây các em yên tâm đi.

Mộc Nhan giơ tờ giấy lên định đưa cho bé gái thì hình ảnh sống động bên trong làm cô chú ý. Hóa ra là một bức ảnh được in ra, nhìn trong giống một công viên có đa dạng trò chơi, còn có rất nhiều loài hoa xinh đẹp đủ màu sắc được trồng xung quanh. Điều cô chú ý là một chiếc đu quay rất lớn hình tròn giống như mặt trời ở chính giữa bức ảnh. Nếu ngồi trên đó ngắm bầu trời về đêm chắc chắn sẽ tuyệt lắm. Cô đưa tờ giấy lại cho con bé mà dò hỏi:

Bé con, em có biết về công viên này không?Em biết ạ. Bọn em có được xem nó trên...Phu nhân! Có lẽ ông chủ đã xong việc, chúng ta nên quay trở lại thôi ạ.Thiên vừa ngắt lời đứa bé vừa nhìn nó đầy cảnh báo. Con bé sợ hãi rụt đầu lại không dám nói tiếp. Mộc Nhan nhíu mày không đáp lại lời Thiên mà tiếp tục tra hỏi con bé:

- Em nói em nhìn thấy ở đâu?

Thiên mỉm cười đáp:

- Có lẽ là ở trên các tờ báo được gửi về đây thôi ạ. Ở đây không có sóng rất khó để bắt được mạng mà xem trên các thiết bị như tivi hay điện thoại. Vì vậy sẽ có nhân viên hàng ngày cung cấp tin tức và đem báo về đây phát cho mọi người ạ.

Con bé cũng gật đầu đáp:

- Dạ đúng ạ! Là em xé ra từ tờ báo ạ. Tại em thích bức tranh này, nó thật sự rất đẹp!

Mộc Nhan buồn bã nói:

Như cách li khỏi thế giới vậy, các em ở đây chắc hẳn buồn lắm nhỉ?Dạ không đâu, bọn em có ba mẹ nên rất vui ạ.

Mộc Nhan xoa đầu mỉm cười với hai đứa nhỏ, có lẽ còn nhỏ nên thứ bọn chúng cần đơn giản là được ở cùng ba mẹ. Nhưng sau này khi lớn lên tự do làm mọi điều mình muốn lại chính là ước mơ lớn nhất. Mộc Nhan cũng vậy từ khi được nhìn thấy một phần thế giới bên ngoài qua bức tranh đầy màu sắc lộng lẫy đó, cô cũng khao khát muốn được chạm đến.