Như Ánh Dương Lụi Tàn

Chương 53: Mộc Nhan chạy trốn




Quân Mạc Phàm vừa vào thư phòng liền gọi điện cho Khải Vũ:

Ông chủ!Ừm. Nay Mộc Nhan nhìn thấy người giống hệt Dương Mộc Nhan. Việc tôi đã đăng ký kết hôn vậy mà bị cô ta biết còn nói lại với Mộc Nhan. Khiến cô ấy hiểu lầm rồi xảy ra tranh cãi. Chết tiệt! Rốt cuộc tại sao không thể tìm được ra cô ta chứ?Quân Mạc Phàm đầy mệt mỏi ngồi ngả người xuống ghế, giọng đầy tâm sự:

Khải Vũ! Chúng ta tìm kẻ đó bao lâu rồi nhỉ?Đã gần năm năm rồi ông chủ.Ừm...đã lâu như vậy rồi sao...Khải Vũ! Tra được tên Chí Dư đó rồi chứ?Đúng như ông chủ nói, hắn ta có liên quan đến tập đoàn lớn mới phát triển gần đây. Chính là J&T.Tôi nghĩ người đứng sau vụ việc năm đó chính là ông chủ của tập đoàn J&T. Khả năng người giống Mộc Nhan chính là liên quan đến kẻ đó. Tra chút đi, tôi sẽ gửi tài liệu qua.Ông chủ..Nếu...tôi nói nếu như..phu nhân thật sự còn sống...Không có khả năng...rõ ràng chính mắt tôi là người nhìn cô ấy được chôn cất.Cả hai rơi vào trầm tư, Khải Vũ vừa là trợ lý đắc lực của anh vừa là người bạn vào sinh ra tử của anh. Nên anh rất thoải mái khi nói chuyện với cậu, cũng không có bí mật gì giữa hai người cả. Khải Vũ, mạng của cậu ta là do một tay anh liều mạng cứu được, cả đời này cậu ta nguyện trung thành tận tâm với anh.

Mộc Nhan nằm trong phòng anh đến nửa đêm vẫn không thể ngủ được, trong lòng cô vô cùng bứt rứt. Cuộc sống vốn dĩ đang tốt đẹp vậy mà lại dây dưa với Quân Mạc Phàm để rồi mọi thứ đều bị xáo trộn hết lên. Mộc Nhan không thể yên lòng được, nhìn cửa sổ từ tầng ba xuống dưới. Cũng không quá cao, cô trèo được. Mộc Nhan vớ lấy chiếc đèn ngủ đầu giường để đập khóa cửa, may là phòng cách âm với bên ngoài khá tốt nên cô yên tâm mà đập.

Sau khi phá thành công, cửa mở ra, hơi lạnh tràn vào phòng khiến cơ thể Mộc Nhan run lên. Trên người cô chỉ mặc độc một chiếc váy ngủ dài tay, chân thì lại không đi dép bởi vừa nãy bị anh vác lên, cô vùng vẫy đến rơi cả dép. Mộc Nhan thở dài lại gần tủ quần áo kiếm đồ, nhưng toàn là áo sơ mi của anh và âu phục. Lấy đại một chiếc áo vest màu đen của anh khoác tạm vào. Đôi chân trần vì đứng dưới nền nhà lạnh quá lâu mà bắt đầu đỏ ửng.

Mộc Nhan cố gắng trèo từ cửa sổ tầng ba nhảy lên các mái cửa sổ của tầng dưới mà trèo xuống. Do trời lạnh và tối khó nhìn nên khi đến tầng một Mộc Nhan không may trượt chân mà ngã xuống, nén lấy cơn đau, Mộc Nhan đưa tay bịt miệng lại để không phát ra tiếng. Chân cô hình như bị chẹo rồi, nhưng còn ở đây lâu thì chẳng mấy mà bị Quân Mạc Phàm tóm được. Mộc Nhan cố gắng khập khiếng chạy theo con đường mòn phía sau khu vườn hoa.

Ở đây một thời gian, mọi ngóc ngách biệt thự cô đều rõ, may mắn còn phát hiện ra một lỗ chó nằm sâu trong vườn hoa phía sau biệt thự. Mộc Nhan thầm cảm ơn bản thân lúc rảnh rỗi lại chọn đi khám phá biệt thự. Đôi chân trần đỏ hỏn thoát khỏi thảm cỏ mềm mại tiếp xúc với nền bê tông lạnh lẽo, một dòng điện chạy từ chân truyền đến đầu của Mộc Nhan. Cô rùng mình một cái, cố gắng ôm chặt lấy áo che cơ thể lại. Mộc Nhan sợ lạnh, cô cố gắng đi thật nhanh. Trên đường không một bóng người, chỉ có ánh đèn đường chiếu những tia sáng màu vàng xuống thân hình nhỏ bé mỏng manh ấy. Mộc Nhan bỗng chợt dừng chân lại, đưa bàn tay đỏ vì lạnh ra, khuôn mặt thần thờ ngước lên nhìn bầu trời mang một màu đen vô tận:

- Tuyết rơi rồi...

Bông tuyết nhẹ nhàng rơi xuống đọng lên trên thân thể cô gái, từng hạt từng hạt thưa thớt sau đó mau dần. Mộc Nhan tạm thời xua tan đi nỗi buồn trong lòng, cô bước nhanh hơn, đôi chân nhón lên chỉ để nửa bàn chân chạm đất ánh mắt tìm kiếm với hi vọng sẽ tìm được một chiếc taxi giữa đêm đông giá rét. Mái tóc đen mượt vì bị tuyết phủ mà dính chặt lên khuôn mặt xinh đẹp ấy. Hàm răng trắng không ngừng đập vào nhau khiến đôi môi đỏ ửng run lên từng đợt. Bỗng dưng từ xa một chiếc xe đen sang trọng tiến lại gần, vì ánh đèn xe quá chói khiến Mộc Nhan phải che mắt lại. Trong lòng rơi xuống một nhịp, đôi chân nhỏ bé lấy đà chạy vì tưởng người phía trước là

Quân Mạc Phàm cho đến khi giọng nói âm trầm xa lạ vang lên:

- Mộc Nhan! Là tớ!

Lúc này cô mới ngừng chạy nhưng vẫn bước đi mà không ngoảnh lại nhìn. Chí Dư nhanh chân hơn, đi lại gần kéo người cô quay lại đối diện với mình:

- Mộc Nhan! Đêm lạnh, tại sao cậu lại ăn mặc phong phanh ra ngoài một mình vậy?

Mộc Nhan lạnh lùng gạt tay cậu ra, không lạnh không nhạt đáp:



- Đó là việc của tôi, không liên quan gì đến cậu.

Chí Dư khoác áo dạ của cậu lên cho cô, ôn nhu nói:

Mộc Nhan! Cậu và Quân Mạc Phàm xảy ra chuyện gì sao?Không cần cậu quan tâm!Trời đang có tuyết, cậu lên xe tớ được không?

Không muốn!Mộc Nhan! Làm ơn đi! Cậu ghét bỏ tớ như thế nào cũng được, hãy để tớ đưa cậu về nhà được không?Mộc Nhan đưa đôi mắt nghi ngờ nhìn Chí Dư:

- Sao cậu lại xuất hiện ở đây?

Chí Dư cúi đầu đáp:

- Tớ...tớ đã theo cậu và anh ta đến đây. Sau đó...đã ở đây đợi cậu...chỉ là muốn gặp cậu...

Mộc Nhan thở dài đáp:

- Tớ lạnh! Chúng ta lên xe đi!

Chí Dư thấy chân cô đang bị thương nên dìu cô lên xe. Vào trong xe, hơi ấm khiến Mộc Nhan cảm thấy tốt hơn.

Nhưng đôi chân bị nhiễm lạnh đến tê dại, hơi ấm vẫn không thể làm dịu đi được. Chí Dư dùng đôi tay ấm áp cầm lấy đôi chân của cô đặt lên đùi mình rồi phủ áo lại. Mộc Nhan muốn rụt chân lại nhưng bị cậu nắm quá chặt:

Chí Dư! Buông ra!Mộc Nhan! Chân cậu nhiễm lạnh rồi, để vậy sẽ tốt hơn! Chỉ vậy thôi, cậu yên tâm nghỉ ngơi đi.Mộc Nhan có chút dao động, quả thật chân cô đang cảm thấy tốt hơn rất nhiều, nên cô cứ để như vậy. Bản thân vì mệt mỏi mà thiếp đi lúc nào không hay. Chí Dư vừa lái xe vừa liếc nhìn khuôn mặt đỏ ửng và đôi môi tái nhợt vì lạnh của cô mà thở ra một hơi lạnh lẽo. Chân của Mộc Nhan gác lên đùi cậu, váy bị kéo lên lộ ra cặp đùi trăng nõn không tì vết. Khẽ kiềm chế máu nóng trong người, yết hầu không ngừng di chuyển, Chí Dư kéo áo dạ của mình che kín lấy chân cô, tay vuốt ve lấy đôi chân lạnh lẽo của cô để khiến nó được ấm áp hơn trong bàn tay to lớn của cậu. Một tay chăm chú lái xe chầm chậm trên đường. Nơi cậu đến là một căn hộ trong khu đô thị của giới thượng lưu, tòa nhà mang chủ đạo màu xám đen rất hợp với tính cách chủ nhân của nó. Chí Dư không dám gây tiếng động mạnh sợ cô sẽ thức rồi chạy đi mất, cậu nhẹ nhàng bế cô bước vào trong nhà. Đến phòng ngủ thì đặt cô xuống, ra ngoài pha nước gừng ấm mang vào cho cô. Nhưng đánh thức thế nào cô cũng không dậy mà cứ mê man, cả người thì nóng như lửa đốt. Chí Dư có chút hốt hoảng, cô bị sốt rồi! Anh dùng khăn ấm lau người cho cô, bật máy sưởi lên, đắp chăn kín người cô. Chí Dư đút nước gừng cho cô nhưng cô không uống được, cậu đành đỡ cô dậy để cô tựa vào người rồi dùng miệng đút thuốc cho cô. Đôi môi cô mềm mại đầy vị ngọt của đường khiến cậu lưu lại trên đó một lúc lâu mới lưu luyến rời đi. Thấy cô có dấu hiệu hạ sốt cậu mới yên tâm để cô nằm xuống.

Bản thân thì kê ghế ngồi cạnh giường canh vì sợ cô lại phát sốt lần nữa, bàn tay to lớn vuốt ve lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại của cô, cậu thì thầm nói:

Mộc Nhan! Ước gì thời gian cứ ngừng mãi ở thời điểm này thì tốt biết mấy!Nhan Nhan! Anh đã tìm em rất lâu...rất lâu...