Ở nhà cả ngày khiến Mộc Nhan buồn chán vô cùng, cô khoác trên mình chiếc áo măng tô màu kem sữa. Mộc Nhan định bụng sẽ ra ngoài mua chút đồ về làm bữa tối cho anh. Cô vui vẻ bước ra ngoài bắt xe đến một siêu thị tại trung tâm thành phố. Vừa bước xuống xe cơn gió lạnh buốt tạt thẳng vào mặt cô khiến Mộc Nhan rùng mình một cái. Cô chạy thật nhanh vào trong siêu thị, cảm nhận được nhiệt độ ấm áp mới bình tĩnh trở lại. Đang ngó nghiêng lựa chọn nguyên liệu thì bỗng có người va mạnh vào người cô khiến cô lùi về sau vài bước. Người đó ngẩng lên xin lỗi cô nhưng cô lại đứng bất động tại chỗ, khuôn mặt của người con gái đó như đánh trúng vào trí não của cô. Cô làm sao có thể quên đi khuôn mặt này được chứ, đó chẳng phải là Mộc Nhan trong lòng Quân Mạc Phàm sao. Nhưng lạ quá, rõ ràng cô ấy mất rồi mà sao lại còn đứng ở đây ngay trước mắt cô. Mộc Nhan tự véo vào đùi mình một cái, cảm giác đau truyền đến nhắc nhở cô rằng đây chính là hiện thực. Người con gái đó sau khi xin lỗi đã lướt nhanh qua cô, đến khi cô khôi phục lại tinh thần thì cô ấy đã đi xa một đoạn. Mộc Nhan vội vàng đuổi theo:
- Đợi đã! Cô là Mộc Nhan đúng không?
Cô gái đó nghe cô nói vậy chỉ dừng chân một lúc lại tiếp tục bước đi, thậm chí bước đi càng gấp gáp hơn. Điều này càng khiến Mộc Nhan trở nên nặng nề hơn, cô cố gắng đuổi theo người con gái đó. Quả thực Quân Mạc Phàm đã nhìn thấy cô ấy, anh không hề bị ảo giác như cô nghĩ. Mải chạy theo cô ấy mà Mộc Nhan không hề nhận ra mình đã đi vào một con hẻm vắng, cả người bất giác run lên vì lạnh. Cô bực mình chạy nhanh hơn tóm lấy tay cô gái trước mặt. Lúc này cô gái kia mới chịu dừng chân quay lại nhìn cô, trong ánh mắt đen láy đó toàn bộ đều là sự tĩnh mịch cô quạnh. Cô gái mỉm cười nhìn Mộc Nhan:
- Cô gọi tôi à?
Mộc Nhan vô thức buông tay cô ta ra, nhẹ giọng nói:
- Cô tên Mộc Nhan?
Cô ta mới đầu tỏ ra ngạc nhiên sau đó lại mỉm cười đáp:
- Cô biết tôi?
Mộc Nhan nghe vậy liền bất động một chỗ, quả thực là Mộc Nhan sao? Nhưng không phải cô ấy đã...Mộc Nhan bên ngoài tỏ ra bình tĩnh nhưng bên trong lòng đã gợn sóng:
- Cô là đang giả vờ không biết hay không biết thật?
Cô ta bật cười thanh thoát đáp lại:
- Ở bên chồng người khác cô cảm thấy thế nào? Thỏa mãn chứ?
Mộc Nhan mông lung nhìn cô gái trước mặt, tính cách khác hoàn toàn với cô gái mà cô thấy trong phòng anh. Cô gái đó mang đầy vẻ dịu dàng tươi mát, một nụ cười ấm áp trấn an lòng người. Còn cô gái trước mặt đây, ánh mắt đầy kiêu ngạo mà lạnh lùng nguy hiểm. Nhưng không thể phủ nhận rằng hai người lại là cùng một người:
- Chồng? Y cô là sao?
Cô ta cười, dùng ánh mắt của một kẻ chính thất mà nhân từ nhìn kẻ ở dưới là cô:
- Cô ngây thơ thật đấy à? Tôi và anh ấy đã cưới nhau rồi! Có giấy tờ kết hôn đàng hoàng. Nhưng vì hoàn cảnh, tôi hiện tại không thể bên anh ấy là vì sợ anh ấy gặp nguy hiểm. Nhưng không ngờ lại có kẻ mặt dày chen chân vào.
Mộc Nhan im lặng, lời cô ta nói nửa đúng nửa sai cô không thể phủ nhận. Sự việc diễn ra nằm ngoài tầm kiểm soát của Mộc Nhan, cô hiện tại chưa biết nên xử lý thế nào. Rốt cuộc cái quái gì đang xảy ra trong cuộc đời của cô vậy. Cơn gió lạnh lẽo từ con hẻm thổi vào người cô khiến toàn thân cô đều run rẩy. Cô không phân biệt được là cơ thể mình đang bị lạnh hay trong lòng mình nữa. Đúng lúc này một thân ảnh cao lớn đứng sát sau lưng cô, bước chân không có trọng lực khiến cô không hề phát giác. Một chiếc áo khoác dạ phủ lên người cô mang theo một hơi ấm xa lạ, giọng nói điềm đạm vang trên đỉnh đầu:
- Đang làm gì ở đây vậy?
Mộc Nhan giật mình quay lại nhìn, một người vừa quen vừa lạ đứng trước mặt cô, thân hình vạm vỡ với làn da rám nắng, khuôn mặt nam tính đầy góc cạnh, giọng nói âm trầm đầy mạnh mẽ. Những điểm này đã che lấp đi hình ảnh của một cậu thiếu niên gầy gò ốm yếu ngày nào. Mộc Nhan ngờ vực lên tiếng:
- Chí Dư?
Chí Dư mới đầu hơi ngạc nhiên sau đó thích thú cười, cậu cúi đầu xuống để nhìn rõ cô hơn, dù đã xa cách một năm kể từ cái ngày cô liên tục từ chối gặp cậu, cô vẫn nhỏ bé và đáng yêu như ngày nào:
- Mộc Nhan vậy mà nhận ra tớ nhỉ.
Mộc Nhan vừa hoảng sợ với hình ảnh hiện tại của cậu, quá cường đại quá thâm hiểm không còn nét ngây ngô của thời niên thiếu, vừa cảm thấy khó xử về chuyện một năm trước, cô là người đã cắt đứt tình bạn này. Cô lùi lại vài bước để tạo khoảng cách với cậu, giọng lí nhí cất lên:
- Đương nhiên sẽ nhận ra chứ...
Chí Dư cười, tay đưa lên cài cúc áo lại cho cô, bàn tay to lớn gân guốc uyển chuyển trên người cô khiến Mộc Nhan đến thở cũng không dám thở mạnh. Chiếc áo khoác dạ của cậu rất lớn, áo dài bao bọc lấy cả người cô đến tận mắt cá chân. Chí Dư nhìn mà hài lòng nói:
- Bên ngoài lạnh lắm, tớ đưa cậu về nhé.
Mộc Nhan lúc này mới nhớ ra chuyện quan trọng, quay đầu lại nhìn thì không thấy bóng dáng cô gái kia đâu.
Nhưng trong lòng Mộc Nhan vẫn luôn dậy sóng, cô quay đầu định tiến sâu vào trong hẻm nhưng lại bị Chí Dư ôm lấy eo kéo cô trở lại. Mộc Nhan khó chịu giãy giụa:
- Chí Dư! Cậu làm gì vậy? Buông tớ ra! Tớ đang có việc quan trọng cần làm!
Chí Dư không quan tâm, vác cô lên vai rời khỏi con hẻm. Hai tay Mộc Nhan nằm gọn trong áo cậu không vùng ra được, cô quát lên:
- Chí Dư! Buông tôi ra! Cậu có nghe thấy không hả! Tên điên này!
Đến cạnh chiếc xe Maybach màu đen đắt đỏ, cậu mới thả cô xuống. Mộc Nhan vì vùng vằng mà mất đà suýt ngã về phía sau, may có bàn tay của cậu giữ lấy eo cô mới khiến cô đứng vững. Mộc Nhan muốn thoát khỏi tay cậu nên trừng mắt nhìn cậu đầy cảnh cáo:
- Buông ra ngay! Nếu không thì đừng có trách!
Chí Dư bật cười, giọng điệu trêu đùa nhìn cô:
- Cậu định làm gì tớ?
Mộc Nhan nghiến răng ken két, dùng biểu cảm cô cho là dữ tợn nhất nhìn cậu. Nhưng trong mắt Chí Dư lại là một con mèo nhỏ đang xù lông. Cậu xoa đầu cô nhẹ nhàng nói:
- Lên xe đi, tớ đưa cậu về nhà.
Mộc Nhan nhìn con xe đắt đỏ trước mắt rồi lại nhìn cậu. Chí Dư lừa cô sao? Chiếc xe này chỉ giới thượng lưu mới có, là phiên bản giới hạn, phải giàu và có thế lực lắm cỡ nào mới có thể mua nó. Cậu lại dám bảo với cô là mình thuộc giới nhà giàu mới nổi? Ba mẹ hắt hủi? Vậy chiếc xe này là sao? Mộc Nhan muốn chửi thề:
- Chí Dư! Tên khốn nhà cậu dám lừa dối tôi! Đừng có lừa tôi đây là chiếc xe rẻ tiền, tôi không có ngu đến vậy đâu.
Chí Dư vân bình thản đáp:
- Về thôi! Trời lạnh!
Mộc Nhan trừng mắt đáp:
Tôi không về!Mộc Nhan! Nghe lời!Sao tôi phải nghe lời tên lừa đảo nhà cậu.
Mộc Nhan! Cậu bướng thật đấy!Liên quan mẹ gì đến cậuCậu biết chửi thề luôn àTên chó má nhà cậu khiến tôi phải chửi thề đấy!Chí Dư ôm mặt cười đến run người, Mộc Nhan của cậu đáng yêu quá đi. Mộc Nhan đang muốn lên tiếng chửi tiếp thì đằng xa một giọng nói quen thuộc vang lên:
- Mộc Nhan!
Là Quân Mạc Phàm! Nhưng cô không quay lại nhìn anh, bởi câu nói vừa rồi của cô gái kia đã hình thành vết thương trong lòng Mộc Nhan.