Như Ánh Dương Lụi Tàn

Chương 4: Đau thương nhân đôi




Tại một biệt thự rộng lớn xa hoa lấy chủ đạo là màu đen mang phong cách Châu Âu. Thoạt nhìn như một mê cung không tìm thấy lối ra. Đôi bàn chân trần nhỏ bé trắng hồng đang không ngừng chạy khắp dãy hành lang. Tiếng thở dốc không ngừng phát ra từ đó, dường như đã chạy được rất lâu rồi. Đôi chân nhỏ bé dừng lại một nhịp, khuôn mặt xinh xắn tựa điểm vẻ còn non nớt, đôi mắt hạnh nhân mở to đầy vẻ hoảng sợ nhìn xung quanh. Thân hình nhỏ bé cao khoảng chừng 1m60 run rẩy không ngừng, trên người mặc một chiếc váy lụa màu hồng phấn. Nhưng điều đáng chú ý là phần vai trái đang không ngừng chảy máu, từng giọt máu đỏ thẫm rơi xuống tà váy khiến nó trở nên dị thường. Cô dồn hết sức lực chạy về phía trước loay hoay tìm lối thoát. Nhưng nơi đây như một mê cung, cô có chạy cỡ nào thì phía trước vẫn chỉ là một dãy hàng lang đầy tăm tối.

Từ đằng xa, một thân ảnh cao chừng 1m87, trên người mặc bộ âu phục màu đen đang từ tốn trải đôi chân dài nghễ ngạo đi về hướng này. Mỗi bước chân tạo ra tiếng động lạnh lẽo chết chóc trong không gian im ắng đến đáng sợ. Đôi mắt phượng hẹp dài nhìn về phía, giọng âm trầm vang lên:

- Dương Mộc Nhan! Quay lại đây!

Nghe được giọng nói phát ra từ sau lưng mình, cô càng hoảng loạn chạy nhanh hơn mặc cho vết thương đang ngày càng chảy máu nhiều hơn. Lúc này trong đầu cô chỉ có một ý nghĩ duy nhất: Không thể bị bắt được! Mình sẽ vĩnh viễn chết đi! Quân Mạc Phàm có chút mất kiên nhẫn, đưa bàn tay to lớn lên xoa nhẹ mi tâm. Đôi môi hồng phớt kiều diễm khó chịu lên tiếng:

- Anh không muốn nói lại lần hai!

Nhưng đáp lại lời anh nói là những bước chân vẫn không ngừng chạy. Anh khẽ thở dài, sải bước nhanh hơn. Thoắt cái đã nắm được cánh tay nhỏ bé của cô kéo về phía mình, đôi mắt phượng giận dữ nhìn thẳng vào mắt cô sau đó bật cười lớn nói:

- Em sợ tới vậy sao!

Mộc Nhan run sợ đưa đôi mắt đầy nước nhìn người trước mặt nhưng giọng đầy kiên cường đáp trả:

- Tên điên! Buông ra!

Anh nhíu đôi mày kiếm lại giọng bình thản đáp:

- Về phòng, anh băng bó giúp em!

Cô học theo giọng điệu anh bật cười lớn nói:

- Anh bị thần kinh à! Có kẻ điên nào bắn người rồi lại trị thương cho người không?

Anh không buồn đáp lại lời cô, một mạch kéo cô đi về hướng ngược lại. Cô ghét bỏ muốn gỡ tay ra nhưng không thể thoát khỏi bàn tay to lớn của anh. Đột nhiên cô phát hiện một khẩu súng được gài ngay bên eo anh, như vớ được một tia hi vọng lớn, cô nhanh tay cướp lấy khẩu súng không ngần ngại mà chĩa vào đầu anh. Cảm thấy có thứ gì đó lạnh lẽo chĩa vào đầu mình, anh quay lại nhìn một cách bình thản như người bị chĩa súng vào đầu không phải anh. Cô giọng đầy lạnh lẽo uy hiếp:

- Để tôi đi hoặc là anh chết!



Anh đứng đó như một vương giả hướng mắt xuống quan sát mọi hành động của cô. Cô có chút hoảng trước khí thế bức người này, khẽ lùi về sau vài bước cách xa khỏi anh. Cảm thấy không thể uy hiếp anh bằng cách này, cô quay đầu súng chĩa vào bản thân:

- Được thôi, vậy để tôi chết đi!

Lúc này cô mới thấy trong mắt anh có tia dao động, cô bình tĩnh lùi lại về phía sau hòng tìm cầu thang đi xuống dưới sảnh. Dưới sảnh khoảng hơn chục tên vệ sĩ đang có ý định chắn đường cô thì giọng nói từ tầng trên lệnh xuống:

- Để cô ấy đi!

Mấy tên vệ sĩ nghe vậy liền dạt sang một bên nhường đường cho cô đi. Nhìn cánh cửa mở rộng như tìm được lối thoát, cô không chần chừ chạy ra ngoài. Khi ra khỏi cánh cổng to lớn trước mắt, cô khẽ thả lỏng cơ thể, đôi chân vì chạy nhiều mà đang dần ứa máu. Khung cảnh trước mắt như mờ dần, cô đưa tay đụng vào vết thương để cảm giác đau khiến cô tỉnh táo hơn. Cô không thể gục ngã ở đây được, sẽ bị bắt lại mất. Đôi chân cứ bước đi một cách vô định, trời bắt đầu rơi xuống những cơn mưa nặng hạt như trút bỏ mọi tâm tư trong lòng cô. Vô thức mà bước xuống lòng đường, một chiếc xe con phi như thiêu thân trong màn đêm vì không để ý có người đằng trước mà đâm đầu vào. Ánh sáng chói lóa trước mắt khiến cô giật mình mà quay ra nhìn nhưng đã muộn, không thể tránh kịp. Vì vậy thân thể cứ thế bị tông trúng, bay lên không trung một vòng rồi rơi xuống. Máu và mưa như hòa lẫn vào nhau, xe con thấy mình đã gây ra tai nạn nhân lúc không có người mà bỏ trốn. Mộc Nhan nằm đó, một thân váy hồng nhiễm đầy máu và nước mưa, đôi mắt nhìn lên bầu trời đêm mà u oán trách móc. Trách tại sao cuộc đời cô đang tốt đẹp mà lại cướp nó đi mất, trách tại sao lại để cô chết trong khung cảnh buồn như vậy. Đôi mắt hạnh nhân khẽ nhắm lại, cơn mưa không vì một người đã ra đi mà ngừng rơi.

Cũng vào ngay thời khắc này, một cô gái với mái tóc dài đen mặc trên mình bộ đồng phục học sinh trung học của một trường học lớn Helix! Nơi chuyên đào tạo những nhân tài ( gia thế giàu có) trong tương lai. Cô gái đó nằm trên một vũng máu, xung quanh là tiếng nói cười hả hê lẫn vào trong mưa:

- Nó chết chưa!

- Nó chết thì có sao không?

- Yên tâm đi, gia đình nó có giàu có cỡ nào cũng sao bằng Nguyệt thị. Chị ấy bảo rồi. Đừng lo, có chị ấy!

- Cái đồ giả tạo bày đặt có tý nhan sắc rồi bắt đầu giả bộ yếu đuối câu dẫn bạn trai của người ta. Bị vậy là đáng lắm.

- Để nó chết ở đây không sao chứ?

- Chết ở đây là vinh hạnh cho nó rồi.

- Kệ nó đi! Chúng ta đi thôi kẻo bị phát hiện.