Mộc Nhan dùng đôi mắt hằn học nhìn anh ta:
- Thế này là còn nhẹ nhàng với anh lắm rồi đấy!
Lã Tần cười phấn khích nói:
-Vậy mạnh hơn đi, miễn là em thì anh đều tiếp nhận hết.
Mộc Nhan ghét bỏ túm lấy cổ áo anh ta gằn giọng nói:
- Muốn nói chuyện gì thì ra chỗ khác, để Chí Dư đi.
Lã Tần vậy mà vui vẻ nghe theo, anh ta ôm eo cô đi về phía cổng trường. Cô khó chịu lên tiếng:
- Muốn nói gì thì nói ở đây.
Lã Tần cười nói:
- Chúng ta tìm một nhà hàng ăn trưa đã nhé!
Mộc Nhan nhẫn nhịn thỏa thuận, cô nhìn về phía Lục Tuyết và Vân Hạ. Lã Tần thấy thế thì ra hiệu cho đám Nguyệt Linh rút lui. Lúc này cô mới yên tâm lên xe cùng Lã Tần, đến nhà hàng thì cô để cho anh ta gọi món còn mình nói muốn vào nhà vệ sinh. Vào nhà vệ sinh cô không ngừng chửi anh ta. Tên khốn đó đúng ra là thành phần bạo lực học đường mới đúng thế quái nào tụi con gái ở đó mù hay sao lại bảo anh ta là nam thần ôn nhu chứ? Cô dùng cửa sau nhà hàng chuồn thoát ra ngoài, giờ mới yên tâm gọi điện cho Chí Dư, may là cô kịp xin số cậu vào buổi học đầu tuần. Giọng yếu ớt bên kia vang lên:
- Mộc Nhan!
Cô lo lắng hỏi:
- Giờ cậu đang ở đâu vậy?
Cậu cũng thành thật đáp:
- Mình đang ở lớp học.
Mộc Nhan lo lắng đáp:
- Ở lớp sao? Nhưng mấy tên đó nhỡ đâu lại tìm cậu thì sao?
Chí Dư lên tiếng trấn an cô:
- Không sao đâu! Mọi người về hết rồi nên sẽ không có ai làm phiền cả…
Mộc Nhan nghẹn giọng nói:
- Cậu…đợi mình một lát nhé! Đừng đi đâu cả…
Cúp máy, cô mua chút đồ ăn và thuốc y tế, nhanh chóng bắt xe đến trường. Tìm lớp học của cậu không mất quá nhiều thời gian, cô đi vào lớp học thì thấy cậu đang gục đầu ở bàn cuối cùng trong một góc lớp, trên bàn đủ những dấu vết cào lẫn vết mực lung tung khiến chiếc bàn trở nên cũ kĩ và xấu xí đến đáng sợ. Mộc Nhan thở dài kéo ghế lại ngồi xuống, cô khẽ gọi tên cậu:
- Chí Dư! Cậu thấy sao rồi?
Chí Dư nghe tiếng cô gọi liền ngẩng đầu lên, khuôn mặt bầm tím đến đáng sợ, ở tay cũng có, cô nhớ cậu còn bị đánh vào bụng chắc cũng bị tím không nhẹ. Cô lấy thuốc ra nhẹ nhàng nói:
- Cậu để mình bôi thuốc cho cậu nhé!
Chí Dư gật đầu ngồi im cho cô bôi, cô vừa bôi vừa nói:
- Đau thì cứ kêu nhé!
Chí Dư không đáp, chỉ gật đầu. Cô bôi xong mặt và tay cho cậu rồi mới ngại ngùng nói:
- Mình có thể xem bụng cậu được không?
Chí Dư không ngại liền vạch ra cho cô xem, phần bụng quả nhiên bị tím, Mộc Nhan không nghĩ cậu lại gầy đến vậy, gầy đến nỗi các khung xương đều nổi lên. Cô bôi thuốc cho cậu thì thào nói:
- Chí Dư, cậu không ăn sao? Nhìn cậu gầy quá!
Chí Dư mím môi đáp:
- Nhìn tớ gầy Mộc Nhan không thích sao?
Mộc Nhan lắc đầu nói:
- Cậu mà có da có thịt chút nhìn sẽ khỏe khoắn hơn đó! Với lại cậu cũng nên cắt tóc gọn gàng chút, để vậy rất nóng.
Chí Dư suy tư sau đó đáp:
- Tớ nghe lời Mộc Nhan!
Mộc Nhan bật cười đáp:
- Đây là đang giúp bản thân cậu tốt hơn nên hãy làm chứ đừng nghe theo ai cả.
Chí Dư chỉ gật đầu không đáp, Mộc Nhan im lặng một hồi cũng tiếp tục lên tiếng:
- Cảm ơn cậu đã ra mặt bảo vệ mình.
Chí Dư lắc đầu nói:
- Không! Mình không thể làm gì, nên cậu mới bị đưa đi. Anh ta không làm gì cậu chứ?
Mộc Nhan lắc đầu nói:
- Không có, mình trốn được đấy! Chí Dư, sao cậu không nói chuyện mình bị bạo hành với ba cậu?
Chí Dư im lặng một hồi rồi đáp:
- Ba lại sẽ mắng mình, ba sẽ lại bảo tại vì mình nên họ mới làm như vậy! Có trách thì trách bản thân mình không nghe lời…
Mộc Nhan không nghĩ rằng Chí Dư lại có người ba vô tâm như vậy, cậu ấy đã phải chịu tổn thương cỡ nào khi xung quang không lấy một tình thương chứ! Mộc Nhan đưa đồ ăn cho cậu rồi nói:
- Cậu ăn đi, đồ còn nóng. Xin lỗi khi làm bạn mà không giúp được gì cho cậu.
Chí Dư cầm bánh bao nóng hổi trên tay đưa cho Mộc Nha nói:
- Chúng ta cùng ăn nhé! Có cậu làm bạn tớ cảm thấy sống như vậy là vui rồi. Cảm ơn, Mộc Nhan!
Mộc Nhan vui vẻ nhận lấy chiếc bánh bao ngồi ăn cùng cậu:
- Sẽ không để chuyện này xảy ra lần nữa đâu, nhưng Chí Dư cậu đừng động đến Lã Tần nữa, anh ta là kẻ điên đó!
Chí Dư ngơ ngác nhìn Mộc Nhan:
- Mộc Nhan! Anh ta thích cậu sao?
Mộc Nhan lắc đầu nói:
- Không rõ nữa, nhưng anh ta cứ bám lấy mình, còn làm tổn thương cả bạn mình nữa. Nên mình rất ghét anh ta! Không có anh ta trong trường có lẽ cuộc sống học đường sẽ dễ thở hơn.
Chí Dư không nói gì, cầm bánh bao trên tay tiếp tục ăn. Hai người ngồi lại lớp một lúc sau đó cũng ra về. Ba mẹ cô thì lại tiếp tục đi ra nước ngoài công tác, căn nhà lúc này lại chỉ có mình cô. Mộc Nhan thở dài trở về nhà, vừa đến cổng thì bắt gặp ai đó mặc đồ thể thao đứng trước cổng nhà cô. Ánh mắt anh đầy sát khí nhìn về phía cô làm cô cảm thấy có chút áp lực, anh lạnh lùng nói:
- Đi đâu giờ mới về?
Cô nhỏ giọng đáp:
- Gặp chút rắc rối ở trường, giờ mới về được…
Quân Mạc Phàm ôm cô vào lòng nhẹ nhàng nói:
- Cả ngày không gặp có chút nhớ, em kể tôi nghe đã xảy ra chuyện gì với em đi…
*****
Tại một nơi khác, khuôn mặt người đàn ông âm u vân vê lọ thuốc trên tay, tên thuộc hạ đứng bên cạnh lo lắng hỏi:
- Ông chủ! Ngài thật sự không sao chứ? Có cần đem thuốc trị đặc biệt…
Người đàn ông thong thả dơ tay lên đáp:
- Không cần, để vậy cũng tốt. Cô ấy sẽ quan tâm tôi nhiều hơn. Thực hiện kế hoạch tiếp theo đi, thời gian không thể quá lâu.
- Dạ vâng!
- Tìm hiểu nhà họ Lã, nội trong năm ngày cho biến mất khỏi thành phố này đi.
- Dạ, tôi đã rõ, thưa ngài!
- À! Tên Lã Tần, để hắn dùng thuốc cho đến chết đi. Liều mạnh ấy, khiến hắn có thể chết trong một tuần!
Giọng nói rợn người vang vọng khắp căn phòng, tên thuộc hạ dường như đã quá quen với cách làm việc của chủ nhân nên chỉ nhẹ nhàng cúi đầu tuần lệnh rồi bước ra ngoài, trả lại không gian yên tĩnh tăm tối cho vị chủ nhân.