Editor: Salad days
Địa điểm hẹn hò là một nhà hàng khá riêng tư. Nơi này rất yên tĩnh, cách xa trung tâm thành phố, toàn bộ nhà hàng chỉ có 2 khách chính là Thời Dĩ Thiên và Shelly, bọn họ đang ngồi trong một cái đình nhỏ ở giữa vườn hoa, bốn phía là cảnh hoa rực rỡ, ở phía xa xa còn có thác nước. Shelly mời Thời Dĩ Thiên đến như này thì không cần nói cũng hiểu, nếu dựa theo tình huống bình thường thì ăn cơm xong bọn họ sẽ vào phòng cùng nhau và rồi sẽ đến màn tình ái mãnh liệt.
Thời Dĩ Thiên tuy rằng cũng không muốn cùng Shelly có quan hệ gì nhưng phong cảnh nhà hàng này vẫn tạm vừa lòng, nhưng với sự tính kế sắp tới của Shelly thì lại rất không cao hứng. Trên bàn tròn nhỏ, Thời Dĩ Thiên đem cái hộp có huyễn tinh quả đẩy đến trước mặt Shelly.
“Quả này quá là trân quý, tôi nghĩ mình không có tư cách nhận lấy quà tặng quý giá như vậy” - Thời Dĩ Thiên nghiêm túc nói - “Ngài vẫn nên đưa quả này cho người xứng đáng hơn”
Shelly ngoài ý muốn nhíu mày nhìn - “Em là đang không tính tiếp nhận tôi?”
Lời hắn nói với ánh mặt lạnh tanh, lộ ra răng nanh đặc trưng của Sư tộc, phá hủy lớp vỏ nho nhã của hắn.
Thời Dĩ Thiên cũng chậm rãi giải thích - “Ngài Bá tước, ngài là một giống đực rất mạnh mẽ, không có giống cái nào sẽ không thích ngài, tôi chỉ là cảm thấy…...chỉ là cảm thấy chúng ta mới gặp mặt có 2 lần, còn chưa đủ hiểu đối phương, nếu liền giao phối, có phải hơi sớm rồi không?”
“Tôi còn chưa biết sở thích của ngài như ngài thích ăn gì, thích uống rượu gì, hay thích dạng cơ giáp gì,.....” - Thanh âm Thời Dĩ Thiên nhỏ dần, không thể nói tiếp được nữa vì đôi con ngươi xanh xám đó đang nhìn hắn chăm chăm.
Shelly cùng Chris giống nhau, có một mái tóc ngắn màu vàng chói mắt, người cao hơn 2m, chỉ cần ngồi một chỗ thôi đã đủ tạo áp lực cho Thời Dĩ Thiên rồi.
Giờ phút này Thời Dĩ Thiên có chút hối hận, dù sao cũng là người thừa kế của gia tộc Lion Heart, sao cứ phải từ chối huyễn tinh quả của người ta? Dù sao thì với Shelly mà nói, 100 triệu cũng chỉ là một con số thôi. Hắn chỉ là trong lòng không muốn cũng người xa lạ làm tình, ít nhất cũng phải hiểu biết, tiến thêm một bước nữa trong mối quan hệ, chắc giờ đã đắc tội với Shelly rồi. Shelly chắc là tức giận rồi.
Hẳn là không nghĩ mình sẽ bị một giống cái từ chối, lúc lâu thì Shelly mới mở miệng như ra lệnh - “Ăn huyễn tinh quả, gả cho tôi, cũng tôi làm tình, em sẽ mang thai đời sau cấp X, em cũng sẽ có một đời vinh hoa phú quý mà trước nay chưa có”
Nếu không phải giọng điệu như ra lệnh của Shelly chắc Thời Dĩ Thiên cũng suy nghĩ mà gật đầu. Cái gì mà vinh hoa phú quý trước nay chưa từng có? Cái loại giọng điệu bố thí này mà ai lại muốn cùng hắn kết hôn chứ.
Thời Dĩ Thiên mím môi, sau đó xác định Shelly cũng không làm gì nữa, mới chậm lắc đầu.
Luật pháp của đế quốc có quy định là giống đực không được phép cưỡng chế giống cái giao phối, một khi giống đực có hành vi như vậy thì vòng tay trên người giống cái sẽ phát ra cảnh báo.
Nhưng Thời Dĩ Thiên nhìn quanh nơi này, vẫn có chút lo lắng, ai biết được giới quý tộc có thủ đoạn gì khác không.
Lại một lúc lâu nữa, Shelly mới lạnh lùng nói - “Em đi đi”
Thời Dĩ Thiên nhẹ thở ra, như được đại xá, liền đứng dậy rời đi.
Phía sau Thời Dĩ Thiên, Shelly lẳng lặng nhìn bóng lưng phía trước. 3 phút trôi qua, hắn vẫn giữ nguyên tư thế, sắc mặt cũng ngày càng khó coi. 5 phút trôi qua, mặt hắn giờ đã đen như đít nồi rồi.
Shelly nắm tay lại, nhịn không được mà nghiến răng, thấp giọng mắng - “Giống cái đáng chết này, dám thực sự rời đi” (ủa, thì kêu ngta đi thì ngta đi chứ sao má)
Trước giờ mị lực của hắn đều thuận lợi nhưng trước giống cái này liền biến mất. Thân là người thừa kế gia tộc, Shelly căn bản là không thiếu giống cái, nếu đối với giống đực bình thường trên Lam tinh thì khó kiếm giống cái, chứ còn với Shelly thì tùy tiện ngoắc tay cũng có một đàn giống cái muốn giao phối cùng hắn.
Thời Dĩ Thiên là giống cái đầu tiên Shelly chủ động lấy lòng cũng là giống cái hắn muốn cưới. Thời Dĩ Thiên cấp bậc đủ cao, gia thế cũng đủ thấp, khi cưới thì Shelly liền không cần để ý đến mặt mũi gia tộc khác. Nhưng hắn trăm ngàn lần cũng không ngờ được là Thời Dĩ Thiên lại to gan mà dám cự tuyệt hắn.
“Người đâu” - Shelly ra lệnh - “Đem em ấy bắt về đây”
Cấp dưới rất nhanh đã đi đến bên hắn, do dự nói - “Thưa ngài, nhưng luật đế quốc bảo vệ giống cái, hơn nữa đang là ban ngày………..”
Nếu bị máy quay trên không lỡ chụp trúng thì danh dự của Shelly sẽ bị tổn hại trầm trọng.
Shelly nhíu mày không kiên nhẫn nói - “Bộ các ngươi ngu hả? Liền không biết mà ‘lịch sự’ một chút ‘mời’ em ấy quay lại đây sao?”
Cấp dưới liền gập người - “Tuân lệnh”
Thời Dĩ Thiên đang tự mình đi xe huyền phù về, ban đầu Quý Quân cũng Thụy Nặc muốn cùng tới nhưng quản gia đề nghị không nên như vậy, nào có ai mà đi ra ngoài hẹn hò lại mang theo giống đực cộng sinh chứ.
Hơn nữa đối tượng hẹn hò lại còn là Shelly, nếu Thời Dĩ Thiên mang theo giống đực sẽ bị hiểu nhầm là đang xúc phạm. Dù sao thì trị an của đế quốc cũng rất tốt, vòng tay của giống cái cũng có tính năng cảnh báo, chỗ nào cũng có đội tuần tra, hơn nữa trên xe huyền phù cũng có trang bị chức năng bảo vệ khá cao, nên Thời Dĩ Thiên không lo lắng về an toàn.
Đi được nửa đường về, phía sau xe huyền phù liền xuất hiện chiếc xe huyền phù khác đuổi theo, trong hai chiếc có 1 chiếc chặn đầu xe Thời Dĩ Thiên.
Máy truyền tin trong xe phát lên - “Cậu Thời Dĩ Thiên, bá tước của chúng tôi muốn xin lỗi cậu vì sự vô lễ vừa rồi, mong cậu không để ý mà có thể quay lại gặp bá tước một chút”
Lời nói tuy lịch sự nhưng ý nghĩa trong đó thì lại mang một thái độ cưỡng chế. Thời Dĩ Thiên còn chưa kịp nói gì, thì trong 1 chiếc xe liền có 1 giống đực mặc đồ tây màu đen bước xuống, đúng thẳng trước mũi xe, hướng Thời Dĩ Thiên chào một cái.
Thái độ tuy rất lịch sự nhưng lời nói thì lại không khách khí tý nào - “Chào cậu, mời cậu đi cùng, nếu không bá tước chúng tôi nóng nảy thì sợ là việc không hay”
Thời Dĩ Thiên đúng là cũng không muốn chọc giận Shelly nhưng cách của Shelly làm Thời Dĩ Thiên cũng không thích chút nào. Đối phượng hiện tại cũng chưa làm gì quá đáng nên nếu hiện tại báo án, dù đội cảnh vệ tới thì cấp dưới của Shelly cũng có thể nói chỉ là thay bá tước mời Thời Dĩ Thiên đến làm khách. Mà xét đến mặt mũi của gia tộc này thì đội cảnh vệ cũng không làm gì được.
Thực sự phải ra ngoài sao? Nếu thực sự đi, thì có thể không tránh được việc phải làm tình cũng Shelly. Thời Dĩ Thiên thực sự không muốn như vậy.
Đang trong lúc giằng co, đột nhiên một chiếc xe bay với tốc độ rất nhanh bay đến, rít một tiếng, chiếc xe dừng lại giữa không trung. Chiếc xe bay kiểu dáng rất ngầu, toàn thân màu đen lóa sáng, bên dưới chỉ có 2 bánh xe làm Thời Dĩ Thiên liên tưởng đến xe máy giống đời trước.
Ngồi trên xe là một người cao lớn, hiện giờ hắn đang chặn trước chiếc xe huyền phù của cấp dưới Shelly.
Thời Dĩ Thiên tắt chế độ cách âm trên xe đi, giây tiếp theo liền nghe thấy âm thanh vang lên - “Thì ra gia tộc Lion Heart lại dùng thủ đoạn này để cưỡng chế giống cái sao?”
“Đúng là làm tôi thất vọng rồi”
Không khí đột nhiên yên lặng, cấp dưới của Shelly nhìn giống đực này, sau đó sắc mặt tái đi, cứng người mà gập người nói - “Chào ngài Tổng đốc”
Người mặc đồ đen lạnh nhạt - “Ừ” - đôi măt toát ra vẻ áp bách mà nhìn chằm chằm đối phương.
Thời Dĩ Thiên nhìn cấp dưới Shelly đè lên tai nghe một cái rồi lại hướng giống đực kia khom lưng - “Chúng tôi chỉ cùng cậu Thời Dĩ Thiên tình cờ gặp nhau, muốn cùng cậu ấy chào hỏi chút thôi, giờ chúng tôi còn có việc quan trọng, tạm biệt ngài Tổng đốc”
Nói xong thì liền nhảy lên chiếc huyền phù và khởi động rồi đảo mắt cái liền rời đi.
Thời Dĩ Thiên ngồi trong xe nhìn qua cửa sổ thấy như vậy liền kinh ngạc, giống đực này là ai mà có thể chỉ một câu liền khiến người của Shelly cũng bỏ chạy rồi.
Xe bay lúc này cũng chuyển hướng, Thời Dĩ Thiên giờ mới có thể nhìn rõ diện mạo của đối phương.
Một mái tóc ngắn màu nâu, bên sườn trái còn cạo hai đường tạo thành chữ ‘x’, sợi tóc nhìn thấy rất cứng, sợi nào cũng dựng đúng, nghe đồn giống đực như vậy thường rất bá đạo. Đường nét gương mặt rắn rỏi, mũi thẳng, đôi mắt ưng màu vàng sâu thẳm, đôi mày như đôi đao sắc.
Thời Dĩ Thiên không phòng bị mà cứ nhìn chằm chằm người ta, theo bản năng liền rụt người lại. Hắn đối với giống đực này rất có ấn tượng.
Đêm trước, trong yến tiệc, Thời Dĩ Thiên đã nghe có người nói “Tướng quân Erick cũng đến”. Vì mọi người đều kinh ngạc, giống như là gặp ma, nên hắn có chút ấn tượng. Nhưng hắn cũng chỉ đúng xa xa mà nhìn, hắn thấy tướng quân Erick hình như cũng không quá để ý giống cái cấp X là hắn thì phải, vì hắn thấy vị tướng quân này cũng không thèm để ý nhân vật chính của yến tiệc, nên sau đó Thời Dĩ Thiên cũng nhanh chóng quên đi vị tướng quân này.
Không ngờ là có thể gặp lại nhanh như vậy, lại trong tình huống tướng quân Erick là người giải vây giúp hắn nữa, cũng có thể nói Erick là người cứu hắn.
Erick đang mặc một bộ quân trang màu đen, cổ áo phẳng phiu, đai lưng thắt eo, áo khoác cũng màu đen đang mở, góc áo theo gió bay phất phơ, dưới chân là một đôi giày bó đến gối.
“Mở cửa xe” - Tiếng của Erick vẫn lạnh lẽo như cũ.
Thời Dĩ Thiên như bản năng mà làm theo, hắn mở cửa xe mà đi ra.
Erick ngồi trên xe bay mà vươn tay ra - “Lại đây”
Rõ ràng là Erick cũng không phải ra lệnh hay gì nhưng Thời Dĩ Thiên cũng không biết vì sao mà không thể chống cự lại.
Erick nắm lấy tay Thời Dĩ Thiên, nhẹ nhàng kéo, Thời Dĩ Thiên chỉ cảm thấy mình bị một lực kéo đi, hoàn hồn lại đã thấy mình ngồi sau xe Erick.
“Ôm chặt tôi” - Thanh âm lạnh lẽo lại vang lên, ngay sau đó xe bay khởi động, Thời Dĩ Thiên liền ôm chặt eo Erick, xe bay về phía trước.
- ------------------------------------
Ôi, anh công tui thích nhất truyện đã lên sóng ✨✨✨
Dù sao thì, chương sau có H nhé ❤