Nhan Ý tới phòng làm việc thì mới hay Lôi Đồng không chỉ gọi một mình cậu, mà còn gọi cả Vương Dương đến nữa.
Hai người chạm mặt ở hành lang.
Vương Dương buồn bực: “Sao cậu còn sống thế?”
Nhan Ý: “Tôi trẻ hơn anh mười bảy tuổi mà.”
Vương Dương: “…”
Vương Dương: “Hôm nay sẽ sa thải cậu nhỉ, sau khi bị Quan Nguyệt sa thải, tương lai cậu đừng mong lăn lộn trong showbiz nữa.”
Nhan Ý: “Cầu còn không được.”
Vương Dương: “…”
“Cậu đúng là điên mà!” Vương Dương bị cậu chọc tức đến nghẹn họng.
Nhan Ý ngước mắt nhìn anh ta: “Lần trước ăn chửi chưa đủ à? Sao anh còn không hiểu nhỉ? Tôi sắp nghỉ việc ở Quan Nguyệt nên chẳng cần nhịn anh nữa đâu.”
Vương Dương: “Cậu không làm ở Quan Nguyệt, chẳng lẽ cũng không làm trong showbiz luôn à?”
Cửa thang máy mở, Nhan Ý cười, không đếm xỉa anh ta.
Con người Vương Dương ưa nịnh, thích chèn ép người khác khắp mọi nơi. May mắn anh ta là giám đốc nghệ sĩ nên các nghệ sĩ và quản lý công ty đều rất cung kính với anh ta, nếu không thì cuộc sống của anh ta chắc sẽ đau khổ lắm đây.
Bước phòng làm việc, Vương Dương thu lại vẻ tức giận trên mặt, đổi thành dáng vẻ hóng kịch vui.
Chuyện chủ tịch Lôi bị đánh có rất nhiều người nhìn thấy. Anh ta biết chủ tịch Lôi tuyệt đối không chịu thua thiệt, bị đánh như thế kiểu gì cũng “đáp trả” lại thôi, nếu là cấp dưới, người này càng đừng mong có kết cục tốt.
Tuy rằng anh ta thấy lạ vì chủ tịch Lôi luôn hành động quyết đoán mà lần này cứ chần chờ mãi không ra tay.
Chắc là đang tìm cách ác nhất nhỉ?
Trong phòng làm việc, ngoài Lôi Đồng thì còn có Lôi Minh.
Nhan Ý không ngạc nhiên.
“Tiểu Ý tới rồi, mau qua đây rồi đi.” Lôi Minh chào đón, kéo tay Nhan Ý qua ngồi xuống sô pha.
Trên cái bàn làm việc lớn trong phòng Lôi Đồng bày đầy trái cây, đồ ngọt, đồ uống nóng, cùng với hai củ khoai lang nướng, hoàn toàn trái ngược với bầu không khí trong phòng.
“Chiều rồi, đói lắm đúng không, mau ăn đi.” Lôi Minh nhét củ khoai lang nướng nóng hổi vào tay Nhan Ý.
Nhan Ý: “…”
Vương Dương: “…”
“Ông chủ.” Vương Dương kêu.
Dường như lúc này Lôi Minh mới nhìn thấy anh ta: “Tiểu Dương cũng tới à, cậu ngồi đi, thử chút…”
Ông cụ nhìn khắp bàn, định nói Vương Dương ăn chút gì đó nhưng dường như không định cho anh ta ăn gì cả. Cuối cùng, ông lão đẩy một ly cà phê tới trước mặt đối phương: “Uống chút cà phê đi.”
Vương Dương: “…”
Anh ta nhìn cái bàn đầy đồ ăn ngon tỏa ra hương thơm ngào ngạt như thể đang phá hủy phong cách trong văn phòng, bối rối nhìn Lôi Đồng ngồi trước bàn làm việc.
Lôi Đồng không quan tâm.
Vương Dương càng hoang mang hơn.
“Mau ăn đi, lát nữa nguội sẽ mất ngon đó.” Lôi Minh giục Nhan Ý: “Nghe nói con thích ăn khoai nướng nên ông cố ý đi mua khoai mật, tự tay nướng cho con đó, con thử xem có ngon không.”
Vương Dương: “…”
Nhan Ý đành nhắm mắt, ăn hết củ khoai lang nướng trong căn phòng làm việc xa hoa ở tầng cao nhất của Lôi Đồng.
Lôi Minh cười tủm tỉm đưa cho cậu ly sữa nóng: “Tiểu Ý à, con vừa ăn vừa nói chuyện nhé.”
Được ăn no, tâm trạng tốt, tính tình cũng tốt.
Nhan Ý “dạ” một tiếng: “Được ạ.”
Chỉ cần giải quyết được chuyện này, làm gì cũng được cả.
Nghe cậu nói vậy, Lôi Đồng cầm tài liệu đi qua ngồi cạnh Lôi Minh, đối diện Vương Dương, ngồi chếch với Nhan Ý.
Ông ta nhìn Nhan Ý ăn khoai lang nướng một hồi, hài lòng.
Nhan Ý thật sự rất thích ăn khoai lang nướng. Củ khoai được dày công lựa chọn này ngon hơn khoai bán bên ngoài nhiều, là loại mà Nhan Ý thích, bên ngoài được nướng khô vàng, bên trong mềm, còn có mật ngọt nữa.
Cậu ăn rất thỏa mãn, hơi nóng phả vào mặt, mắt hơi cong lên.
Lôi Đồng nhanh chóng cúi đầu xuống, như thể cũng được ăn một củ khoai vừa mềm vừa ngọt.
“Tiểu Ý, sao con lại thích ăn khoai nướng thế?” Lôi Minh hỏi.
Gần đây thường xuyên qua lại, Nhan Ý đã quen nói vài lời thật lòng với ông cụ rồi, nhưng hôm nay còn có người khác nên cậu chỉ nói đại khái.
“Khi còn bé con thấy người khác ăn rất ngon nên cũng muốn ăn, lâu dần biến thành chấp niệm, cứ muốn ăn ạ.”
Như là một loại bồi thường, khi còn bé vô cùng hâm mộ thứ người khác ăn hoặc dùng, cảm thấy đó là thứ tốt nhất, ngon nhất, dù lúc trưởng thành đã có thứ tốt hơn, ngon hơn nhưng vẫn nhớ chút khát vọng ngày thơ bé.
Vương Dương cười khinh thường.
Lôi Minh và Lôi Đồng đã biết những gì cậu trải qua trong quá trình trưởng thành như bị dao đâm vào tim.
Lôi Đồng bỏ tài liệu xuống, không dám nhìn nữa, sự ngọt ngào trong lòng biến thành nỗi xót xa.
Lôi Minh há miệng, không nói nên lời.
Thấy Nhan Ý sắp ăn xong củ khoai kia, ông cụ bèn nói: “Uống chút sữa đi, đừng để bị nghẹn.”
Nhan Ý dừng ăn, nhìn họ: “Không phải nói về công việc ạ?”
“Ấy.” Lôi Minh không muốn nói đến công việc, làm việc đâu có quan trọng bằng ăn chứ: “Con ăn xong rồi nói.”
Nhan Ý ăn hết luôn miếng khoai nướng còn lại trong tay.
Lôi Minh: “…”
Ông ấy đưa củ khoai nướng còn lại đến trước mặt Nhan Ý.
Nhan Ý: “…”
“Ăn từ từ, vừa ăn vừa nghe.”
Lôi Minh ho khan: “Tiểu Ý à, Quan Nguyệt không thể không có con được, nếu không có con, Quan Nguyệt sẽ tiêu mất.”
Nhan Ý: “…”
Vương Dương: “?”
Theo lời bố mình, Lôi Đồng đem tài liệu phân tích nghệ sĩ của Quan Nguyệt ra.
Lôi Minh: “Con xem, Úc Yến và Tạ Túc mà con quản lý sắp trở thành trụ cột của Quan Nguyệt rồi, các ảnh đế, ảnh hậu có uy tín đều sắp rút khỏi showbiz, bọn họ mà đi luôn, Quan Nguyệt chưa hết nạn này đã đến nạn khác, trời sẽ sụp xuống mất.”
Lôi Minh: “Con nhìn bản thân xem.”
Lôi Đồng đặt tài liệu phân tích quản lý của Quan Nguyệt lên bàn.
Lôi Minh: “Con là quản lý xuất sắc nhất Quan Nguyệt, mới đến bốn năm đã giỏi thế rồi, mỗi nghệ sĩ con quản lý đều trở thành trụ cột của Quan Nguyệt, không chỉ khiến Khâu Mộ Thần tư chất tầm thường trở nên nổi tiếng mà ánh mắt nhìn nghệ sĩ cũng rất chuẩn, có thể tìm ra được những nghệ sĩ như Tạ Túc, Úc Yến, Lê Diêu.”
“Chúng ta thật sự không muốn để con đi, con nên ở lại Quan Nguyệt phát huy giá trị lớn hơn.”
“Vậy nên…” Ông ấy cẩn thận quan sát Nhan Ý: “Chúng ta muốn con ở lại làm giám đốc nghệ sĩ của Quan Nguyệt.”
Nhan Ý: “…”
Vương Dương: “…”
Rốt cuộc Lôi Đồng cũng lên tiếng: “Cậu cũng biết đó, bây giờ tôi rất ít quản chuyện của công ty nên sau này tất cả nghệ sĩ của Quan Nguyệt phát triển thế nào đều do cậu quyết định. Những chuyện như nghệ sĩ debut, thành lập nhóm nhạc, giải tán, cậu muốn sắp xếp thế nào cũng được.”
Đây là điều ông ta và Lôi Minh đã bàn bạc với nhau.
Bọn họ cẩn thận nghiên cứu, mấy năm nay Nhan Ý luôn không có vấn đề gì, đến khi công ty muốn Lê Diêu vào nhóm nhạc mới có bất mãn với công ty.
Cậu không muốn để Lê Diêu vào nhóm nhạc.
Bọn họ không biết là do cậu không thích người khác động vào nghệ sĩ của mình hay là có ý định khác. Nếu vậy thì cứ đưa quyền hạn điều động nghệ sĩ lớn nhất cho cậu đi.
Nếu có thể, bọn họ muốn đưa cả công ty cho cậu luôn.
Nhưng bây giờ vẫn chưa được vì nó sẽ khiến cậu sợ hãi. Bọn họ chỉ đành cẩn thận tìm nguyên nhân, cho cậu thứ cậu muốn trong phạm vi hợp lý, giữ cậu ở lại công ty nhà mình thôi.
Công ty nhà mình có hết mọi thứ, bọn họ không muốn thấy cậu phải ra ngoài vất vả làm việc.
Nhan Ý đã chịu quá nhiều cực khổ rồi, chịu đủ nỗi khổ cả đời rồi, sau này không được chịu thêm nữa.
“Ừm…” Vương Dương yếu ớt mở miệng, thể hiện ra chút cảm giác tồn tại của mình.
Lôi Đồng cau mày: “Cậu kém xa Nhan Ý, hôm nay gọi cậu tới cũng là để nói với cậu, cậu quay lại làm quản lý đi.”
Mặt Vương Dương tái đi, lại đỏ lên vì khó chịu: “Chủ tich Lôi!”
Anh ta đã ngồi ở vị trí giám đốc nghệ sĩ nhiều năm, giờ bảo anh ta xuống làm một quản lý bình thường thì sao anh ta cam lòng cho được?
Sắc mặt Lôi Đồng trở nên lạnh lẽo: “Không muốn làm quản lý thì cút đi, hai năm qua cậu làm khó dễ Nhan Ý ít nhỉ?!”
Nghe vậy, nét mặt Lôi Minh cũng lạnh: “Nếu không thì từ chức đi!”
Mặt Vương Dương càng trắng hơn.
Anh ta đã làm công việc này gần nửa đời, đến tuổi này mà nghỉ việc thì anh ta còn làm gì được chứ?
Nhan Ý nghe hai người kia nói với Vương Dương như thế mới biết họ không nói đùa.
Cậu không ngờ được chuyện lại phát triển thành thế này.
“Các ông nghiêm túc chứ?” Cậu hỏi.
Lôi Đồng đưa cho cậu một hợp đồng, bên trên viết rất rõ là Nhan Ý làm giám đốc nghệ sĩ ba năm, đã đóng dấu ký tên rồi, chỉ cần Nhan Ý ký tên nữa là có hiệu lực luôn.
“Dù tôi cho Tạ Túc và Úc Yến thành lập nhóm nhạc cũng được à?” Nhan Ý không dám tin mà hỏi.
Lôi Đồng im lặng cầm laptop ra, viết thêm một điều lên hợp đồng gốc: “Chỉ cần nghệ sĩ của Quan Nguyệt đồng ý, giám đốc nghệ sĩ có quyền thành lập nhóm nhạc cho nghệ sĩ hoặc giải tán nhóm nhạc đã thành lập.”
Ông ta in rồi đóng dấu ký tên lên. Nhan Ý đuổi theo ông ta một tháng nhưng không được ký tên, giờ ông ta ký mấy giây đã xong.
“Cậu xem có được không? Còn có gì muốn bổ sung không?” Lôi Đồng đưa hợp đồng cho cậu.
Nhan Ý: “…”
Nhan Ý và Vương Dương từ tầng cao nhất đi xuống trong sự hoảng hốt, khiến hai quản lý còn lại ở tầng mười sáu tò mò.
Đa số người trong công ty đều đang hóng hớt chuyện của họ, bọn họ đã tag hai người ở trong nhóm chat hết lần này đến lần khác, nhưng nhìn tình hình này, e là bọn họ sẽ không hóng được gì cả.
Những vụ hóng drama tập thể đó sao mà thiếu Tô Bình Bình và Ninh Tiêu. Hai người này biết, dĩ nhiên Úc Yến và Tạ Túc cũng biết.
Bọn họ nhốn nháo hỏi cậu.
Nhan Ý nói thẳng trong nhóm Người Một Nhà Không Tổn Thương Không Gây Gổ. Nhóm Người Một Nhà Tương Thân Tương Ái là nhóm của cả staff, còn nhóm Người Một Nhà Không Tổn Thương Không Gây Gổ thì chỉ có sáu người trong app nhóm nhạc nam mà thôi.
[Nhan Ý: Có biến rồi.]
[Úc Yến: Nói đi.]
[Tạ Túc: Sao thế?]
[Bạch Thời Cảnh: Tiết lộ đi.]
Hai người còn lại chắc bây giờ không cầm điện thoại.
[Nhan Ý: Chủ tịch Lôi muốn tôi làm giám đốc nghệ sĩ của Quan Nguyệt (hợp đồng)]
[Úc Yến: “…”]
[Tạ Túc: “…”]
[Bạch Thời Cảnh: “…”]
Nhan Ý chụp từng trang hợp đồng gửi vào nhóm, ba người kia xem xong lại gửi một hàng ba chấm nữa.
Nhóm chat lặng thinh.
Bọn họ đều lấy làm lạ, nghĩ liệu trong này có bẫy gì hay không, nhưng hợp đồng giấy trắng mực đen rõ ràng không có vấn đề.
Lão Lôi Đồng kia, rốt cuộc định làm gì thế?
[Úc Yến: Vậy còn đi không?]
[Tạ Túc: Nếu đúng như hợp đồng đã ghi, chúng ta ở lại Quan Nguyệt ổn thỏa hơn. Dù sao Quan Nguyệt cũng là một công ty lớn có tài nguyên dày, bọn họ đã cúi đầu cho điều kiện tốt thế này rồi, nếu cứ kiên quyết rời đi, công ty của chúng ta phát triển thế nào cũng khó nói, còn đắc tội với một ông lớn nữa.]
Nhan Ý cũng nghĩ vậy, ở lại tựa vào đại thụ, Quan Nguyệt sẽ thay họ gánh chịu hầu hết nguy hiểm. Tạ Túc và Úc Yến là nghệ sĩ cấp S, đãi ngột tốt đến mức gần như là Quan Nguyệt cho không họ.
Tiết kiệm được một số lớn tiền vi phạm hợp đồng, miễn đi nguy hiểm chưa biết tên.
Huống hồ, cái chuôi của cậu vẫn còn ở trong tay Lôi Đồng, nếu cá chết lưới rách thì không tốt cho bên nào hết.
[Bạch Thời Cảnh: Đồng ý.]
Hai người lớn tuổi đều nghiêng về phía ở lại.
Chỉ có Úc Yến muốn rời đi, hắn là kiểu người đã quyết định rồi thì rất khó quay đầu.
[Úc Yến: Như vậy mà đã muốn ở lại rồi à? Những gì ông ta chèn ép anh lúc trước thì sao hả?]
[Úc Yến: Lúc trước ông ta mắng chửi anh, có xin lỗi anh chưa?]
Nhan Ý sửng sốt.
Mấy năm nay, trong sáng ngoài tối cậu đã bị mắng rất nhiều, đã quen rồi, nên không để ý mấy lời mắng nhiếc.
Thế nhưng Úc Yến lại để ý.
Nghe hắn nhắc nhở, Nhan Ý nhớ tới sự khó chịu khi bị Lôi Đồng mắng trước mặt Nhan Sương và ban giám đốc công ty ở tầng cao nhất ngày hôm đó.
Thay đổi suy nghĩ, trong đầu cậu lại xuất hiện cảnh Lôi Đồng và Lôi Minh có vẻ muốn lấy lòng mình ở tầng cao nhất ban nãy.
[Tạ Túc: Ông ta mắng cậu á? Mắng vì công việc bình thường? Hay mắng có tính làm nhục?]
Sau khi nhìn thấy tin nhắn, Nhan Ý vội trả lời.
[Nhan Ý: Là chuyện công việc.]
[Tạ Túc: Thế hợp đồng này có thể coi là lời xin lỗi của ông ta rồi.]
[Úc Yến: Ông ta không có miệng à?]
[Úc Yến: Dù có ở lại thì cũng không thể tùy tiện đồng ý được.]
Nhan Ý suy nghĩ, bật cười, cậu có ý tưởng rồi.
Nhan Ý mang theo laptop và các loại tài liệu, cả hợp đồng kia nữa, lái xe về nhà.
Lúc rời khỏi phòng làm việc của Lôi Đồng, Nhan Ý nói còn phải suy nghĩ đã. Hai người kia chờ mãi, đến khi tan làm cũng không đợi được câu trả lời của Nhan Ý.
Lôi Minh gọi điện thoại cho Nhan Ý: “Tiểu Ý à, con cân nhắc thế nào rồi?”
Nhan Ý: “Con còn phải suy nghĩ thêm một thời gian nữa.”
Lôi Minh: “À, được được, chuyện này phải suy xét cẩn thận. Con vẫn còn ở công ty chứ? Chúng ta đi ăn cơm nhé?”
Nhan Ý: “Con không có ở công ty ạ, con về nhà rồi.”
Lôi Minh: “Ồ, ông cũng định về, con qua nhà ông ăn cơm đi, một mình ông già như ông ăn cơm rất cô đơn.”
Nhan Ý: “Hôm nay con hơi bận ạ…”
Lôi Minh cảm thấy có chút không đúng.
Lôi Đồng cũng thế.
Một tuần liền không thấy Nhan Ý, Lôi Đồng xác nhận đúng là không bình thường.
Nhan Ý đang tránh ông ta, y như khi ông ta tránh cậu vậy.
Lôi Đồng: “…”
Lôi Minh: “Đáng đời anh! Anh mau đi tìm cháu trai về cho tôi!”
Mắt thấy hợp đồng cũ của Nhan Ý đã sắp hết hạn, Lôi Minh càng lo lắng bất an.
Sau đó Lôi Đồng quá sốt ruột, đứng chặn Nhan Ý bên ngoài nhà cậu.
Nhan Ý: “Chủ tịch Lôi có chuyện gì thế ạ?”
Lôi Đồng nhìn thấy cậu thì hơi căng thẳng: “Tôi, tôi… Đúng rồi! Tôi qua đưa khoai cho cậu!”
Ông ta đưa cái túi trong tay lên: “Bên trong đều là khoai mật mà cậu thích.”
Nhan Ý: “…”
Cậu mờ mịt nhận lấy: “Cảm ơn chủ tịch Lôi.”
Lôi Đồng đưa khoai xong, vẫn không đi.
Trời đã tối, ngọn đèn tự đồng trước cửa biệt thự sáng lên, ánh đèn vàng ấm áp chiếu lên gương mặt lo lắng của ông ta.
Lôi Đồng ngập ngừng hỏi: “Nhan Ý, cậu đã nghĩ kĩ chưa?”
Nhan Ý vừa định nói vẫn chưa, Lôi Đồng đã cắt ngang: “Tôi từ nhỏ đã nóng tính, coi trời bằng vung quen rồi, nói chuyện không biết giữ miệng.”
Nhan Ý sửng sốt, ngước mắt nhìn ông ta.
Là người thường xuyên lên trang tin Hoa Biên nhất trong số các ông lớn trong showbiz, ngoại hình của Lôi Đồng quả thực rất đẹp, đôi mắt mang tình cảm, mũi cao, đường nét gương mặt rõ ràng.
Ở trong đại hội nhậm chức, lần đầu tiên Nhan Ý nhìn thấy ông ta đã nghĩ, ông chủ của cậu thật đẹp, không hổ là người từng debut khi còn trẻ, nên cậu không khỏi nhìn nhiều thêm mấy lần. Nhưng mà nhìn ở khoảng cách gần sẽ phát hiện, quả thực ông ta được chăm sóc rất tốt nhưng vẫn hiện rõ dấu vết của thời gian, Nhan Ý đã thấy mấy sợi tóc bạc.
Dòm dáng vẻ ông ta vụng về muốn xin lỗi mình, lại nhìn mấy sợi tóc trắng kia, không hiểu sao cậu hơi đau lòng.
“Tôi không nên nói mấy lời đó với cậu. Thật ra tôi rất hài lòng về cậu, cũng vì luôn hài lòng nên khi cậu phản kháng, tôi mới tức giận đến thế.” Lôi Đồng nói: “Cậu đừng để ý, lời nói khi tức giận không phải lời nói thật, tôi không có nghĩ cậu như vậy.”
“Dạ.”
Chỉ một chữ “dạ” đơn giản lại khiến Lôi Đồng không kiềm được nụ cười.
“Nhan Ý, cậu ở lại Quan Nguyệt đi, công ty rất cần cậu.” Lôi Đồng nhân cơ hội nói.
Nhan Ý do dự một hồi, mở miệng: “Được ạ.”
“Vậy hợp đồng thì sao?”
“Ngày mai tôi qua công ty ký cho ngài.” Nhan Ý nói.
“Không cần chờ tới mai đâu!” Lôi Đồng nói: “Chờ tôi một phút.”
Ông ta bước nhanh tới cửa xe, lấy hai hợp đồng và một cây bút: “Cả hai đều được đóng dấu rồi, giờ ký luôn.”
Nhan Ý: “…”
Cậu dở khóc dở cười, thế này chẳng khác gì cậu qua nhà ông ta muốn ông ta ký tên vào đơn xin từ chức, nhưng bây giờ hai người đã đổi vị trí cho nhau.
Hết cách rồi, cậu chỉ đành cầm bút ký tên.
Lôi Đồng lấy hộp mực dấu ra: “Lăn tay nữa.”
Nhan Ý: “…”
Nhan Ý cố hết sức để nhịn không cười thành tiếng.
Sau khi lăn tay, Lôi Đồng cầm một bản hợp đồng, cậu cầm một bản.
Lôi Đồng cất hợp đồng đi, thấy nụ cười trên mặt cậu, trái tim mềm nhũn, trên mặt rất lưu luyến.
Lôi Đồng rất hiếm khi như thế này, Nhan Ý vừa tò mò vừa yên lặng nhìn ông ta.
Khoảng ba phút sau, Lôi Đồng vừa do dự vừa thấp thỏm hỏi: “Nhan Ý, cậu cảm thấy tôi thế nào?”
Nhan Ý: “…”
Cậu lập tức cảm thấy bản hợp đồng và túi khoai trong tay mình nóng bỏng tay.
Lôi Đồng rất phong lưu, Lôi Đồng luôn hài lòng về cậu, Lôi Đồng thấy cậu và Úc Yến bên nhau thì mắng cậu ngay tại chỗ, gần đây Lôi Đồng rất kì lạ, vừa tránh cậu vừa thường xuyên xuất hiện trước mặt cậu, Lôi Đồng còn muốn cậu làm giám đốc nghệ sĩ của Quan Nguyệt, ký hợp đồng xong lại hỏi cậu cảm thấy mình thế nào.
Nhan Ý: “!!!”
“Chủ tịch Lôi, tôi rất yêu Úc Yến!” Nhan Ý căng thẳng tột độ.
Lôi Đồng vừa nghe là nổi giận ngay: “Úc Yến thì có gì tốt chứ!”
Nhan Ý thầm run rẩy, hoảng hốt ném hợp đồng và khoai lang cho ông ta rồi chạy vào nhà.
Lôi Đồng: “…”
Ông ta đứng trong gió lạnh suy nghĩ lúc lâu, mới nhận ra có lẽ Nhan Ý đã hiểu lầm rồi.
Ông ta vội vàng đi qua gõ cửa: “Nhan Ý, cậu hiểu lầm rồi, hai năm qua tôi luôn giữ mình rất tốt, cậu đừng tin đống báo lá cải kia.”
Nhan Ý ở bên trong nói: “Chủ tịch Lôi, ông đi đi, tôi không muốn biết mấy chuyện đó.”
Lôi Đồng: “Cậu phải biết, cậu không thể nghĩ về tôi như thế được!”
Nhan Ý: “…”