Nhóm Nhạc Nam Siêu Thời Không - Phù An Khâm

Chương 56




Đôi mắt yên tĩnh của Nhan Ý nhìn ra ngoài cửa sổ.

Tuyết lại rơi rồi.

Năm nay tuyết rơi sớm hơn bình thường, mới bắt đầu tháng Mười Hai mà tuyết nhỏ đã lất phất bay.

Tuyết nhỏ như vậy e không thể đọng thành lớp dày, không đủ để đắp người tuyết.

Cũng như hằng năm, bên ngoài mọi người đều dang tay vui mừng đón lấy trận tuyết đầu mùa.

Bông tuyết nhỏ bé bay lên cửa sổ thủy tinh bị lò sưởi trong phòng làm tan thành nước, trượt xuống thành những vệt nước nhỏ, những người nhún nhảy bên ngoài dần trở nên mơ hồ.

Nhan Ý nhớ khi mình mới được mang về nhà, cũng là một ngày tuyết.

Ngày đó cậu mặc áo khoác lông dày, đi đôi ủng tuyết dày và ấm áp, giẫm trên tuyết phát ra tiếng sộp xoạp như tiếng tim cậu đập lúc đó. Đột ngột, mới lạ, cậu không hề cảm thấy lạnh.

Cậu vừa căng thẳng vừa dè dặt đứng đó không dám nói lời nào, không dám nhìn ai, mặt hướng ra cửa sổ, làm bộ như nhìn cảnh tuyết bên ngoài.

Thật ra cậu không biết phải hòa nhập vào gia đình này thế nào.

Câu đầu tiên nói gì, động tác đầu tiên nên làm gì, chuyện đầu tiên là gì.

Người mẹ dịu dàng cầm cái xẻng nhỏ, nói: “Tiểu Ý, chúng ta cùng nhau đắp người tuyết đi.”

Người bố đang không biết phải làm sao cũng vội vàng nói: “Đúng vậy, đắp một người tuyết để chào mừng Tiểu Ý về nhà nào.”

Bọn họ cùng nhau chơi ném tuyết, cùng nhau tìm vật liệu, chất thành một người tuyết không hề đẹp nhưng lại rất đáng yêu. Trên cổ người tuyết quấn khăn quàng của cậu, mũi là củ là rốt mẹ cắm vào, mắt là con cờ đen mà bố gắn lên.

Khi quấn cái khăn quàng lên người tuyết nhỏ trắng ngần ấy, mắt mà mũi của cậu thật đỏ, ê ẩm lại chua xót, nhưng cậu vẫn ráng nhịn không khóc. Cậu vuốt mắt mà nghĩ, cậu nhất định phải làm cậu bé ngoan ngoãn, hiếu thuận nhất thế giới này.

“Mẹ.” Nhan Ý nói với người trong điện thoại: “Bây giờ con chưa thể từ chức được, con vất vả lắm mới được như bây giờ, mẹ cũng biết Tạ Túc, Úc Yến và Lê Diêu đang ở thời điểm mấu chốt để bước vào thời kỳ đỉnh cao mà.”

“Bọn họ bước vào thời kỳ đỉnh cao, đổi qua quản lý khác sẽ tụt xuống à?”

“Con cảm thấy mình thành công lắm rồi đúng không? Làm việc ở tòa án mới là có thành tựu và vinh dự, có giá trị xã hội.”

Nhan Ý lại thở dài: “Ít nhất là bây giờ không được, giờ con từ chức, tiền vi phạm hợp đồng rất cao.”

“Bao nhiêu tiền?”

Nhan Ý: “Hai mươi triệu.”

Bên kia yên lặng một hồi rồi nói: “Sao lại cao thế? Công ty của con là công ty gì vậy?”

Nhan Ý: “Rất có tiếng trong nghề.”

“Cao thế cơ à? Con không gạt mẹ chứ?”

Nhan Ý lấy hợp đồng đã lưu trữ ra, chụp một phần rồi gửi cho bà ta.

Bên kia xem xong còn nói: “Không phải giới giải trí kiếm được rất nhiều tiền à? Sao hai mươi triệu con cũng không có?”

Tuyết tan trên cửa sổ thủy tinh ngày càng nhiều, gần như hút cạn nhiệt độ, Nhan Ý cảm thấy ngày càng lạnh.

“Con không có, nếu mẹ bằng lòng cho con hai mươi triệu, con sẽ cân nhắc đến việc từ chức.” Giọng cậu cũng lạnh đi.

“Thái độ của con là sao hả? Nhan Ý, giờ cánh của con cứng rồi, không nghe lời thì thôi, còn giễu cợt người khác nữa.”

“Con giễu cợt gì chứ?”

“Không phải con cười mẹ nghèo à? Chó còn không chê chủ nghèo đó! Còn nữa, con nói với Tiểu Tư, có họa sĩ vẽ tranh bán được hơn trăm triệu, có người cả đời chỉ lấy được mấy ngàn, con đang thầm giễu cợt mẹ à? Con làm quản lý cũng giỏi thật đó!”

Nhan Ý đau đầu, dạ dày co rút rất khó chịu. Cậu thở hổn hển: “Mẹ, con có việc rồi, con cúp máy đây.”

Bà ta chưa kịp nói gì, Nhan Ý đã cúp điện thoại.

Cậu ấn huyệt thái dương, mở máy tính ra tiếp tục xem Weibo, chuẩn bị sẵn một loạt tài khoản tiếp thị để dẫn dắt dư luận bất cứ lúc nào.

Ân Tu nổi tiếng quá nhanh, cây lớn đón gió, phải chú ý mọi lúc. Dĩ nhiên người anti cậu ta nhiều nhất là fan của Lê Diêu, kiểu giễu cợt không đau không ngứa đó Nhan Ý vờ như không thấy.

Làm việc lâu, sự bực bội và đau xót chất chứa trong lòng cũng tan biến, Nhan Ý móc điện thoại ra.

Bố gửi cho cậu một tin nhắn.

[Bố: Tiểu Ý, con biết mẹ con luôn buồn khổ vì chuyện vẽ tranh mà, giờ bà ấy đã đến tuổi mãn kinh rồi, con đừng để ý.]

[Nhan Ý: Con biết mà, bố, bố yên tâm đi.]

Nhan Ý trả lời xong, không đến một phút, bên kia lập tức trả lời lại.

[Bố: Bố ủng hộ Tiểu Tư vào giới giải trí.]

Nhan Ý nắm chặt điện thoại trong tay, cười khổ.

[Nhan Ý: Phải có sự đồng ý của mẹ.]

Nhan Ý nhìn chằm chằm điện thoại một hồi, không đợi được tin nhắn của bố mà lại nhận được tin nhắn của đạo diễn Lâm phim Tuyết Đầu Tay.

[Đạo diễn Lâm: Nhan Ý, bảy giờ tối ngày kia đoàn phim đóng máy, gọi Lê Diêu luôn nhé?]

Nghĩ đến việc Lê Diêu bị nhốt bên show nọ đã lâu, Nhan Ý cười đồng ý.

Theo lịch Tuyết Đầu Tay quay xong vào tháng Tư, tiệc đóng máy của đoàn phim những người có thể tới đều tới. Ai cũng vui mừng hớn hở, ngoại trừ hai người là Đinh Học Đồng và Ôn Hàng.

Hai người này đã được định trước là sẽ rời khỏi đoàn phim, và cũng khó nhận công việc khác nữa.

Đạo diễn Lâm chỉ nhắc một câu, không ngờ bọn họ tới thật, còn ngồi cùng bàn với anh ta nữa. Trong lòng anh ta không vui, ngày thường ở đoàn phim bị lạnh nhạt và bài xích còn chưa đủ à?

Mặt dày thật đấy.

Đạo diễn Lâm rất hài lòng về bộ phim này, chỉ hơi khó chịu về hai người này thôi.

Anh ta càng hài lòng về bộ phim thì càng khó chịu. Nếu là những bộ phim khác, có lẽ anh ta sẽ không khó chịu đến thế nhưng tương lai bộ phim này sẽ là kiệt tác trong sự nghiệp làm phim của anh ta, anh ta thật lòng thấy không vui.

Mắt không thấy tâm không phiền, đạo diễn Lâm dứt khoát không nhìn họ nữa, vừa nghiêng đầu đã thấy Tạ Túc, Úc Yến và Lê Diêu đi vào, trên mặt lập tức nở nụ cười.

“Diêu Diêu mau qua đây.”

Lê Diêu mỉm cười đi tới cạnh anh ta: “Đạo diễn Lâm.”

Đạo diễn Lâm nhìn Lê Diêu, lòng đầy ngổn ngang: “Hồi thử vai bốn tháng trước cậu mới chỉ là diễn viên nhỏ co ro câu nệ, không danh tiếng gì, chưa đầy năm tháng cậu đã biến thành thiên tài Rock and Roll rồi, cậu bé bảo tàng à.”

Rất nhiều người trên bàn cũng cảm thán giống anh ta.

Đinh Học Đồng buồn bực hớp miếng rượu, không hiểu tại sao bây giờ gã còn đau hơn lúc bị Úc Yến đánh, khó chịu hơn lúc bị phó đạo diễn làm nhục mọi nơi nữa.

“Số phận con người thật thần kỳ, nhất là trong showbiz.” Đạo diễn Lâm đang nói, nhìn thấy Úc Yến và Tạ Túc cũng nói: “Úc Yến cũng thay đổi rất lớn.”

Khi đó Úc Yến vẫn chưa có tác phẩm gì cả, là người mới đi vào đoàn phim nhờ Tạ Túc, chớp mắt đã biến thành người được chú ý nhất làng giải trí rồi.

“Úc Yến, nghe nói cậu nhận được vai nam chính trong phim Đông Hồ của đạo diễn Tông, chúc mừng cậu!”

Úc Yến: “Đều là công lao của quản lý.”

“Đúng đúng đúng.” Đạo diễn Lâm hiểu mà, bọn họ đều do Nhan Ý dẫn dắt: “Đúng rồi, Nhan Ý đâu?”

Lê Diêu cũng không biết Nhan Ý đi đâu, vốn đã nói hôm nay tới đón cậu ta nhưng người đến lại là Úc Yến.

Tạ Túc nói: “Anh ấy đi đón người, cho anh một bất ngờ.”

Đạo diễn Lâm mờ mịt: “Hả? Còn có bất ngờ nữa? Ai có thể khiến tôi bất ngờ chứ?”

Lê Diêu chợt run khẽ.

Sau khi ngồi xuống, lòng Lê Diêu luôn không bình tĩnh được nên không chú ý đến ánh mắt của Đinh Học Đồng.

“Diêu Diêu.”

“Diêu Diêu.”

“Hả?” Tiếng gọi dồn dập kéo Lê Diêu trở về hiện thực, cậu nhìn theo hướng âm thanh thì phát hiện đó là Đinh Học Đồng.

Cậu ta lại hốt hoảng, có cảm giác đã lâu không thấy gã rồi.

“Xin lỗi.” Gã nói.

Có lẽ bị Úc Yến đánh đau, có lẽ bị một đám người ép xin lỗi nên hốc mắt gã đỏ bừng, chủ động nói xin lỗi Lê Diêu.

“Xin lỗi, chúng tôi tới trễ rồi.” Nhan Ý mang một người vào phòng khách.

Tiếng nói của Nhan Ý vừa vang lên thì Lê Diêu lập tức nhìn qua như thể cậu ta luôn chờ khoảnh khắc này, nên không biết người đối diện đang nói gì.

Đoàn phim đã bao trọn nhà hàng nên cả đại sảnh đều là người của đoàn phim, từ bên đạo cụ hậu cần đến đạo diễn, nhà đầu tư, từ diễn viên quần chúng đến nhân vật chính đều đến uống rượu ăn cơm vô cùng sôi nổi, mang đến cảm giác nhân gian nóng rực.

Nghe thấy giọng của Nhan Ý, mọi người đều nhìn về phía cậu và người sau lưng cậu, không hiểu sao ai cũng nín lặng.

Bên ngoài không có tuyết rơi nhưng người sau lưng cậu như đến từ thế giới băng tuyết, lại như nước tuyết tan chảy từ trên núi cao, luồng khí sạch sẽ mát lạnh thổi tỉnh mấy cái đầu đã say choáng váng.

“Đây là ai thế? Tôi uống say nên thấy thần tiên à?”

“A, hình như là Bạch Thời Cảnh! Ấy, sao anh ấy giống y hệt bức ảnh hồi trẻ trên Weibo thế!”

“Không giống, còn đẹp hơn lúc trẻ nữa!”

“Trời ơi, mặt y như đúc, là lão thần tiên trường sinh bất lão hả?”

Đạo diễn Lâm kích động: “Bạch Thời Cảnh?”

Nhan Ý dẫn Bạch Thời Cảnh đi qua mấy cái bàn, đến cạnh đạo diễn Lâm: “Đúng vậy, đạo diễn Lâm, đây chính là người sáng tác Sa Tuyết, Bạch Thời Cảnh.”

Đạo diễn Lâm nhìn Bạch Thời Cảnh, nhất thời luống cuống, mấy mươi giây sau mới nói: “Mau ngồi xuống, mời ngồi!”

Anh ta nhìn nhìn, thấy bàn đã không còn chỗ trống nữa.

Nhan Ý cười nói: “Không sao, tôi ngồi ở bàn bên cạnh.”

Cái bàn bên cạnh còn ba chỗ trống.

Úc Yến lườm Đinh Học Đồng rồi đứng dậy, qua bàn bên ngồi cạnh Nhan Ý.

Tình huống có chút lúng túng.

Bạch Thời Cảnh ngập ngừng, sau đó ngồi vào chỗ Úc Yến mới ngồi, thoáng hóa giải đôi phần khó xử.

Đạo diễn Lâm cười nói: “Anh Bạch, Sa Tuyết của anh hay quá, làm bộ phim của chúng tôi trọn vẹn hơn rất nhiều, ai cũng đều thích cả.”

Mọi người hùa theo.

Bạch Thời Cảnh mỉm cười: “Cảm ơn mọi người đã thích, sau này hợp tác nhiều hơn nhé.”

Mọi người vui vẻ hưởng ứng.

Chỉ có người bên cạnh anh ta không lên tiếng.

Vốn dĩ Úc Yến và Lê Diêu ngồi cạnh nhau, sau khi Úc Yến rời đi, Bạch Thời Cảnh ngồi xuống thì thành ngồi bên trái cậu ta.

Thiếu niên không nói gì, cũng không ăn gì, ngón tay thon dài siết chặt đôi đũa, bàn tay trắng nõn hơi đỏ lên. Cậu ta mặc một cái áo len màu trắng, nhìn thì lông xù mềm mại nhưng chẳng giữ ấm được bao nhiêu. Trong nhà hàng ấm áp nhưng vì có người hút thuốc nên cửa sổ bị mở ra một cánh, vừa khéo cậu ta ngồi ở hướng đón gió.

“Lạnh à?” Bạch Thời Cảnh hỏi.

“Dạ?” Lê Diêu chợt ngẩng đầu, như là giật mình sợ hãi.

Bạch Thời Cảnh không nói gì, đúng lúc anh ta mới từ bên ngoài vào, áo choàng còn vắt trên tay. Anh ta tiện tay khoác áo lên người Lê Diêu luôn.

Được khoác lên một cái áo choàng mang theo độ ấm, Lê Diêu như chìm vào mùa Xuân ấm áp, lại có cảm giác nóng bỏng của mùa Hè.

Lúc cúi đầu, mặt cậu nở nụ cười xán lạn.

Cậu ta vội ngẩng đầu, mỉm cười nói với Bạch Thời Cảnh: “Cảm ơn anh Bạch.”

Ánh mắt cậu ta lấp lánh như ánh sao, nụ cười cũng sáng tươi rực rỡ.

Bạch Thời Cảnh không thể nói được cảm nhận trong lòng mình, bọn họ cuồn cuộn triền miên, cuối cùng hóa thành một nụ cười.

Lê Diêu cũng cười theo.

Nhìn nụ cười và ánh sáng trong mắt Lê Diêu mà mình chưa từng thấy, Đinh Học Đồng ở đối diện cảm thấy mình như đang nứt ra.

Vết nứt không đau, nhưng có thứ gì đó chạy ra khỏi cơ thể gã, gã có làm thế nào cũng không bịt lại được, phải trơ mắt nhìn chúng bay đi, chỉ còn lại một cái xác rỗng.

Gã uống một ngụm rượu rồi đứng dậy rời đi.

Trên bàn ăn không có ai chú ý đến việc gã đã bỏ đi.

Gã một mình bước trong đêm khuya giá rét, từ đó về sau, không còn ai nghe đến tên gã nữa.

Khi Nhan Ý nói chuyện với Úc Yến xong, nghiêng đầu nhìn qua thì thấy Đinh Học Đồng biến mất rồi, chỉ còn mình Ôn Hàng thôi. Gã đang nhìn chằm chằm Tạ Túc.

Nhưng từ đầu đến cuối Tạ Túc không hề nhìn gã.

“Ầy, anh ta tiêu rồi, tôi nghe nói công ty đã đóng băng anh ta.” Người chuẩn bị trà nước trong đoàn phim nói với Nhan Ý.

Cậu cũng rất thích nói chuyện với người này.

Không phải đoàn phim nào cũng có người chuẩn bị trà nước, chỉ có những đoàn phim lớn có nhiều vốn, trong giới thường gọi đùa những đoàn phim có người chuẩn bị trà nước là ‘đoàn Deluxe’. Dĩ nhiên, cái nghề chuẩn bị trà nước này nhìn thì bình thường đấy, nhưng không hề dễ làm.

Cả đoàn phim lớn hơn một ngàn người, cùng hơn một trăm nhân viên đảm nhận vai trò quan trọng, phải nhớ rõ khẩu vị của tất cả mọi người đâu có đơn giản. Làm được việc này tất nhiên phải có bản lĩnh xem mặt gửi lời và có trí nhớ tốt.

Hơn nữa, giao tiếp với nhiều người như thế, chuyện hóng hớt được cũng rất nhiều.

“Fan cũng vô tình, khi sự kiện kia xảy ra thì ai cũng nói đau lòng cho anh ta, bây giờ lại chạy hết rồi.” Người chuẩn bị trà nước ra vẻ thấu hiểu tình người ấm lạnh.

Cũng bình thường thôi, khi chuyện mới xảy ra Nhan Ý đã đoán được kết cục này rồi.

Giới giải trí không thiếu những idol tươi trẻ xinh đẹp, hết lứa này đến lứa khác, còn nhanh hơn cả điện thoại cải tiến nữa. Người này dính phốt thì các fan lập tức bị một anh đẹp trai ngon nghẻ khác hấp dẫn, đổi sang đu người mới luôn.

“Sao hôm nay anh ta còn tới vậy?” Nhan Ý hỏi.

“Đây là bộ phim đầu cũng là bộ phim cuối cùng của anh ta, phải đến để tìm cơ hội chứ?” Người chuẩn bị trà nước cười nhạo, nói nhỏ với Nhan Ý: “Hai tháng qua, tôi đã thấy anh ta được bốn người đàn ông khác nhau đưa rước đó.”

Nhan Ý sửng sốt, không ngờ cảnh ngộ của Ôn Hàng lại biến thành thế này.

Người chuẩn bị trà nước nói: “Anh ta không cam lòng, muốn dựa vào đàn ông để hồi sinh đó mà, người này không được thì đổi qua người khác, nhưng từ hồi có cái hot search kia, người ta cũng chỉ coi anh ta như đồ chơi thôi.”

Nhan Ý nhìn anh ta, đoán người chuẩn bị trà nước này không hề đơn giản. Công việc này rất có tính rèn luyện, nhiều đạo diễn và nhà đầu tư cũng đưa con trai hoặc người thân đến đây để rèn giũa kiểu này.

Huống hồ anh ta còn được ngồi ở bàn này nữa.

Anh ta lại hỏi Nhan Ý: “Cậu là quản lý, cậu cảm thấy anh ta có thể vực dậy không?”

Nhan Ý cười: “Trừ phi anh ta đổi thân phận rồi debut lại lần nữa.”

Người chuẩn bị trà nước cũng cười, nâng ly rượu với cậu.

Khi Tạ Túc vào phòng vệ sinh, Ôn Hàng cũng bám theo. Nhan Ý không hề lo lắng, tiếp tục nói chuyện phiếm với người chuẩn bị trà nước.

Sau này Ôn Hàng có tiếp tục lăn lộn với đám người đàn ông nữa không, gã sẽ bi thảm đến mức nào, hoặc gã lại nảy sinh ý xấu muốn hại người khác, Nhan Ý cũng không quan tâm.

Bữa tiệc đóng máy là nghi thức kết thúc của rất nhiều chuyện, cũng là sự khởi đầu của một vài chuyện.

Sau tiệc đóng máy, Ninh Tiêu lái xe đưa Tạ Túc và Úc Yến về, Nhan Ý lái xe đưa Bạch Thời Cảnh và Lê Diêu về.

Trên đường, Lê Diêu luôn hưng phấn nhưng lại có hơi xoắn xuýt.

Nhan Ý đã nhìn ra, hỏi thẳng cậu ta: “Có chuyện gì vậy?”

Lê Diêu nhìn người qua kính xe, nói: “Chương trình sắp quay đến đoạn hợp tác với khách mời rồi, tổ chương trình hỏi bọn em có khách mời nào muốn hợp tác không, nói là bọn em có thể mời, khi đó tổ chương trình tính chung lại rồi sắp xếp.”

“Ồ.” Nhan Ý đáp một tiếng không rõ tâm trạng.

“Mặc dù Tạ Túc và Úc Yến đều có thể hát và nhảy, nhưng bọn họ không có tác phẩm, không thể tăng điểm cho cậu được, hay là…” Nhan Ý hỏi thẳng Bạch Thời Cảnh: “Anh Bạch, anh có bằng lòng tham gia show giải trí không?”

Lê Diêu ngồi thẳng, nắm chặt tay, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước.

“Nếu giúp được Diêu Diêu, đương nhiên tôi bằng lòng.” Bạch Thời Cảnh ngồi sau họ nói.

Ánh mắt Lê Diêu thoắt cái cong cong.

Khi xuống xe về ký túc xá, cậu ta nhảy tưng tưng, quay đầu vẫy tay với họ.

“Anh Bạch, Lê Diêu thật sự rất thích anh.” Nhan Ý nhìn người vẫn còn đang vẫy tay ngoài cửa sổ, nói: “Trước giờ tôi chưa từng thấy cậu ấy thích ai như vậy.”

“Ừ.” Bạch Thời Cảnh cũng nhìn cửa sổ, đáp một tiếng thật trầm.

Nhan Ý không nói thêm nữa.

Khi bọn họ về nhà, Tạ Túc và Úc Yến đã về đến nơi rồi, trong nhà còn có thêm một người nữa.

Giữa phòng khách có một cái bàn gỗ làm bằng thân cây song tử diệp, thảm trải sàn, một ghế salon ba người ngồi, hai ghế salon hai người ngồi và hai ghế salon một người ngồi. Tạ Túc và Úc Yến ngồi trên hai cái ghế salon một người ngồi, thiếu niên ở đối diện ngồi trên ghế salon ba người ngồi, hơi mất tự nhiên nhìn họ.

Cả ba rất yên tĩnh, không ai nói chuyện gì. Nhan Ý vừa đi vào thì thiếu niên lập tức gọi một tiếng “anh”.

“Sao em tới đây?” Nhan Ý ngạc nhiên: “Mười giờ đêm, không phải em nên ở ký túc xá à?”

Nhan Tư ấp úng: “Bố mẹ đồng ý cho em vào showbiz rồi.”

Cậu ta vừa dứt lời, người trong phòng đều nhíu mày.

Úc Yến nói thẳng: “Cậu cho rằng cậu hát hay hơn Lê Diêu hay diễn hay hơn Tạ Túc?”

Khí thế trên người hắn quá mạnh lại không nhân nhượng Nhan Tư, dù sắc mặt cậu ta hơi khó coi nhưng cũng không dám vằng lại.

“Tôi có thể học mà, không phải mấy thực tập sinh kia cũng phải học từ đầu sao?”

Úc Yến nói: “Được, thế cậu đi làm thực tập sinh đi. Thực tập sinh ở Quan Nguyệt bắt đầu từ năm thứ nhất, qua ba năm mới có cơ hội debut. Tiêu chuẩn chọn thực tập sinh của Quan Nguyệt rất nghiêm khắc, dù điều kiện của cậu không đủ nhưng cậu nhờ anh cậu đi cửa sau để làm thực tập sinh chắc cũng không khó đâu.”

Nhan Tư: “Tôi, tôi không muốn…”

Tạ Túc: “Vào đó rèn luyện thật tốt, đừng để bị những thực tập sinh khác cười nhạo nói cậu vào bằng cửa sau, làm mất thể diện của anh cậu.”

Úc Yến: “Ba năm sau, lại nhờ anh cậu đưa cậu vào Sơ Quang cạnh tranh để debut.”

Nhan Tư: “Tôi…”

Nhan Ý không nhịn được cười, đột nhiên cảm thấy gánh nặng trên vai đã bớt đi rất nhiều.

Nhan Ý đang định lên tiếng thì bị chuông điện thoại cắt ngang, Nhan Ý nhìn cái tên ‘Vương Dương’, nửa đêm gọi nhất định là có chuyện nên cậu nhận luôn.

Giọng Vương Dương không vui lắm: “Công ty cho Úc Yến hợp đồng cấp S, ngày mai mang cậu ta tới công ty, nhớ mang căn cước công dân.”

Nhan Ý sửng sốt.

Chắc chắn Vương Dương đang rất giận, nhưng Nhan Ý cũng không vui vào đâu được. Trước mắt đối với cậu đây không phải là chuyện tốt, nhưng cậu cũng không có lý do để từ chối.

Tai Úc Yến rất thính, hắn nghe được hết: “Muốn mai anh tới công ty à? Thế đi ngủ sớm đi.”

“Ừ.” Nhan Ý ngẩng đầu nhìn Nhan Tư, lại đau đầu rồi.

Đã mười giờ đêm, Nhan Ý biết không thể để nó về được, nếu không sau này lại thêm đống rắc rối.

“Tiểu Tư, em vào phòng anh ngủ đi.” Nhan Ý nói.

Chân mày Úc Yến nhíu chặt: “Thế anh ngủ đâu?”

Nhan Ý nói: “Anh ôm chăn đến ngủ với Lê Diêu một đêm.”

Mọi người đều không vui, Nhan Ý có thể hiểu được. Dù là bình thường, có một người quen đến ngủ lại nhà thì cũng không thoải mái, huống hồ là minh tinh chú trọng sự riêng tư.

Nhan Ý chỉ đành nhốt Nhan Tư vào phòng mình, sáng sớm hôm sau đưa về thôi.

Khi Tạ Túc và Bạch Thời Cảnh lên lầu, Úc Yến đã kéo tay Nhan Ý qua một bên, không vui nói: “Không thể để nó ngủ trong phòng anh.”

Nhan Ý: “Tại sao chứ?”

Úc Yến: “Vì em ưa sạch sẽ.”

Nhan Ý: “…”

Nhan Ý giận, rất muốn gào lên rằng Nhan Tư ngủ trong phòng cậu thì liên quan gì đến việc hắn sạch sẽ cơ chứ, nhưng nghĩ lại, quả thực gần đây Úc Yến thường xuyên chạy qua giường cậu ngủ.

“Mai anh đổi hết chăn nệm đi, được chưa?” Nhan Ý đau đầu nói.

“Không được, anh cũng không thể ngủ trên giường Lê Diêu.”

Nhan Ý: “…”

Được rồi, dù sao cũng không phải là lần đầu tiên cậu ngủ trên giường của Úc Yến.

Sau khi Nhan Ý lén lút chạy vào phòng Úc Yến, hắn mới hài lòng. Hắn vừa xem từ mới vừa nói với cậu: “Đột nhiên thăng cấp hợp đồng lên cấp S, có chút kỳ lạ nhỉ?”

Nhan Ý nhìn thấy từ mới của hắn được đổi qua tiếng Anh cấp sáu rồi thì không khỏi tặc lưỡi, trí nhớ này vượt cậu quá xa.

“Không có gì lạ, muốn trói buộc em thôi, vì không mấy người trả được tiền vi phạm hợp đồng cấp S cả.”

Úc Yến suy ngẫm ý nghĩa phía sau của lời nói này, không lên tiếng.

Thật ra cũng không chỉ có chuyện này là lạ đâu, gần đây luôn có người theo dõi hắn.

Nhưng hắn không nói với Nhan Ý chuyện đó, mà nhanh chóng lật mấy trang từ mới, đưa tay về phía Nhan Ý: “Đừng có nghĩ nhiều nữa, ngủ đi.”

“Ừ.”

Quả thực gần đây Nhan Ý phải chịu áp lực rất lớn từ gia đình, sự nghiệp, nói đúng hơn là sinh mệnh, tất cả đều đè nặng trên vai cậu. Nhất là buổi tối trước khi ngủ, cậu luôn lo lắng và ngột ngạt. Chỉ có khi ôm Úc Yến ngủ, cậu mới thấy nhẹ nhõm yên bình.

Nhan Ý ôm chặt Úc Yến, hít một hơi thật sâu ở cổ hắn như yêu quái đang hút dương khí của thư sinh, cơ thể được bồi bổ, sinh mệnh cũng được kéo dài.

“Đàng hoàng chút, ngủ đi.” Giọng Úc Yến vừa trầm vừa khàn, hắn đè đầu cậu xuống.

Nhan Ý cười, đàng hoàng lại. Trong đêm yên tĩnh, cậu nghe tiếng tim đập, bình yên chìm vào giấc ngủ. Trước khi ngủ, cậu mơ hồ lẩm bẩm: “Úc Yến, anh rất yêu em đó.”

Úc Yến ôm cậu vào lòng, hôn lên trán cậu.

Nhan Ý ngủ rất say, ngủ thẳng đến khi trời sáng.

Sáng sớm, Nhan Ý muốn đưa Nhan Tư về trường nhưng cậu ta nói thế nào cũng không chịu đi, muốn theo cậu đến Quan Nguyệt.

“Chẳng lẽ anh nói bố mẹ đồng ý sẽ đưa em vào showbiz là giả à?”

Úc Yến nói: “Mang cậu ta đi đi.”

Nhan Ý sửng sốt, không biết Úc Yến đang nghĩ gì, chỉ đành đưa cậu ta theo đến công ty.

Khi ký tên đổi hợp đồng, Lôi Đồng cũng có mặt. Ký hợp đồng cấp S, ông ta có mặt cũng bình thường.

Hợp đồng cần có chữ ký của bốn người: nghệ sĩ, quản lý của nghệ sĩ, tổng quản lý nghệ sĩ và tổng giám đốc.

Sau khi ký xong, Lôi Đồng lặng lẽ quan sát Úc Yến, lơ đãng nói: “Úc Yến, bây giờ cậu là một trong hai nghệ sĩ cấp S của công ty, có cần gì thì cứ nói với tôi.”

Úc Yến nhướng mày: “Cái gì cũng được sao? Đưa ý kiến gì cũng được à?”

Lôi Đồng: “Ừ, cái gì cũng được.”

Nói xong, ông ta bảo Nhan Ý và Vương Dương: “Hai người ra ngoài trước đi.”

Khi Nhan Ý và Vương Dương ra ngoài, Vương Dương hơi căng thẳng: “Nhan Ý, cậu không bảo Úc Yến hố tôi đó chứ!”

“Anh nghĩ tôi là anh chắc!” Nhan Ý rất muốn trợn trắng mắt.

“Cũng đúng… Không phải, cậu có ý gì?” Vương Dương đuổi theo hỏi: “Úc Yến muốn yêu cầu chủ tịch Lôi điều gì? Tôi cảm thấy rất không đúng.”

Anh ta luôn cảm thấy gần đây có gì đó rất kỳ lạ, chủ tịch Lôi cũng không bình thường.

Nhan Ý không thèm để ý anh ta, tự mình đi vào thang máy, Vương Dương vội vàng đuổi theo.

“Tôi thật sự không biết.” Nhan Ý nói thật.

Vương Dương không tin, hỏi suốt cho tới khi về phòng làm việc, gặp được Nhan Tư ở phòng làm việc của Nhan Ý.

“Ai đây?” Vương Dương hỏi.

“Anh, anh về rồi.” Nhan Tư nói.

Vương Dương mỉm cười: “Tôi còn tưởng là nghệ sĩ cậu sẽ ký hợp đồng cơ.”

Nhất thời Nhan Ý không biết nói gì cho phải, nên giới thiệu hai người với nhau: “Đây là em trai tôi, Nhan Tư, đây là giám đốc nghệ sĩ của Quan Nguyệt, giám đốc Vương.”

Cậu vừa nói xong thì Vương Dương nhận được điện thoại của Lôi Đồng.

Anh ta che điện thoại, đi ra ngoài cửa, một lát sau đi vào, trên mặt mang theo nụ cười nghiền ngẫm.

Anh ta quan sát hai người thật lâu, cất giọng hả hê: “Nhan Ý, chủ tịch Lôi nói công ty chúng ta phải nhà từ thiện nên em trai cậu không thể vào Quan Nguyệt được, ông ấy còn cảnh cáo cậu không được lợi dụng tài nguyên nghệ sĩ của Quan Nguyệt để nuôi em trai mình.”

Nói xong, Vương Dương nhìn Nhan Ý như đang xem kịch vui.

Anh ta cho rằng, bị phơi bày tâm tư trước mặt mọi người và bị cảnh cáo như thế Nhan Ý sẽ rất khó chịu, không ngờ lại thấy được vẻ nhẹ nhõm trên mặt cậu, còn thiếu niên kia tức giận đỏ mặt chạy ra ngoài.

Vương Dương bối rối: “Không thất vọng, không mất mặt, không khó chịu à?”

Nhan Ý cười: “Chân thành cảm ơn ông ta đã giúp tôi giải quyết một phiền phức lớn.”

Vương Dương: “?”

Cùng lúc đó, ở văn phòng trên tầng cao nhất, Úc Yến thấy Lôi Đồng gọi điện thoại cho Vương Dương thì đứng dậy cáo từ.

Lôi Đồng ngạc nhiên hỏi: “Đây là yêu cầu của cậu à?”

Úc Yến ừ một tiếng.

Lôi Đồng nhíu mày, ông ta cho rằng Úc Yến sẽ đưa ra những yêu cầu có lợi nhưng không ngờ hắn chỉ giúp Nhan Ý xử lý chuyện em trai thôi.

Đừng như vậy chứ.

Sau khi hắn đi, Lôi Đồng cau mày suy nghĩ một hồi rồi gọi điện thoại: “Đã lấy được tóc của Úc Yến chưa?”

“Ông chủ, Úc Yến quá khó tới gần. Cậu ấy vốn là minh tinh, bình thường đề phòng fan rất nghiêm nên khó lòng vào phòng cậu ta được. Tính cảnh giác của cậu ta cũng rất cao, nhiều lần còn chưa kịp tới gần thì đã bị phát hiện rồi.”

Lôi Đồng mắng một câu rồi nói: “Các người tiếp tục đi theo, mấy ngày nữa cậu ta sẽ vào ở khách sạn của nhà họ Lôi trong đoàn phim Đông Hồ, trong khách sạn không thể nào không có tóc được, chú ý luôn bên chỗ phòng trang điểm của đoàn phim nữa.”

Bên kia đáp vâng.

Lần này không được nhưng thời gian còn dài. Lôi Đồng có chút đợi không kịp, bồn chồn không yên.

Ông ta đứng dậy, cầm lấy chìa khóa xe. Đã thế thì không bằng về nhà cũ hỏi cho rõ.