Nhan Ý cho Ân Tu một chiếc xe để cậu ta tự lái đến địa điểm ghi hình, còn cậu thì chở Lê Diêu.
Đối với show quay và huấn luyện khép kín thế này thì chẳng riêng gì Ân Tu mà đến cả Lê Diêu cũng không được mang theo trợ lý, nên Nhan Ý phải đưa Lê Diêu đến đó, sau này thì dựa vào chính họ thôi.
Cậu nhìn danh sách thí sinh, người hot nhất trước mắt là Lê Diêu, tiềm lực của cậu ta chẳng có gì bàn cãi. Vì vậy, Lê Diêu nhận được đãi ngộ vô cùng tốt.
Bọn họ mới vào cao ốc đã thấy nhân viên chạy ra đón, đãi ngộ của Ân Tu cũng không kém, có nhân viên đứng ở cửa chờ cậu ta rồi.
Trước đó Ân Tu từng tham gia thi thử, Nhan Ý cảm thấy biểu hiện của cậu ta chắc chắn sẽ khiến ekip chương trình choáng ngợp.
Nhan Ý nhìn cậu ta từ xa.
Nhân viên công tác thấy vậy thì nhiệt tình giới thiệu: “Đó là Ân Tu, thí sinh hạt giống bí mật, nếu không ngoài dự đoán thì sẽ vào chung nhóm debut với Lê Diêu.”
Đối với những show có thâm niên này thì sau khi thi thử, tổ chương trình đã có thể phân loại thí sinh nào debut, thí sinh nào bị loại. Cuối cùng họ sẽ dựa vào khả năng thu hút fans hâm mộ và duyên người qua đường để điều chỉnh sự chênh lệch ước tính.
Nhan Ý nghe vậy thì cười: “Chúng tôi có quen nhau.”
Nếu nói không quen thì giả quá, dù sao cậu cũng từng mang Ân Tu đến phim trường, muốn điều tra là điều tra được ngay.
Nhân viên hơi ngạc nhiên: “Ô, vậy thì càng tốt chứ sao.”
Nhan Ý gật đầu, mang Lê Diêu theo chân cô ấy vào trong.
Nhân viên tiếp tục trò chuyện: “Theo quy tắc chúng tôi sẽ huấn luyện khép kín, nhưng quy tắc là quy tắc, nếu Lê Diêu quay Ban Nhạc Điên Cuồng thì anh cứ tới đón cậu ấy là được.”
“Có điều anh phải chú ý, đừng để fans thấy Lê Diêu tới đây.”
Nhan Ý đồng ý hết. Cậu đưa Lê Diêu đến ký túc xá, kiểm tra tình trạng phòng, sau đó dặn dò cậu ta thêm vài câu rồi mới đi ra.
Hai thằng nhóc này, cậu chả yên tâm đứa nào cả.
Tính Ân Tu cởi mở, cậu ta có thể hòa (tan) đồng với mọi người nhưng cũng dễ gây chuyện rắc rối. Lê Diêu thì ngược lại, tuy giờ cậu ta đã tự tin hơn nhưng vẫn khá hướng nội, mà show này lại yêu cầu hòa nhập với thành viên trong nhóm.
Nhan Ý thở dài.
Trước kia khi bàn về quan hệ giữa quản lý và nghệ sĩ, ai cũng nói nó như quan hệ vợ chồng vậy, hai bên trói buộc lẫn nhau, tin tưởng nhau, gánh vác kinh tế, cùng vinh cùng nhục.
Dần dà cậu phát hiện không chỉ có thế, do mỗi người mỗi tính nên đôi khi quản lý phải vào vai người cha thương con nữa. Lo cái này, lo cái kia, chuẩn bị dọn dẹp hậu quả bất kỳ lúc nào.
Bọn họ có một tiếng đồng hồ để dọn vào ký túc xá, cả quá trình camera man sẽ đứng trong phòng quay mấy cảnh ngoài lề, một tiếng sau thì tập hợp lên sân khấu thi thử.
Nhan Ý xin tổ chương trình cho ở lại xem phần quay mở màn, trong một tiếng chờ đợi, cậu về xe xử lý chuyện của Bạch Thời Cảnh. Giờ người muốn thông qua cậu tìm Bạch Thời Cảnh thật sự quá đông, toàn hỏi anh ta đang ở đâu, ngỏ lời mời anh ta biểu diễn thương mại. Nhan Ý trả lời từng người một, Bạch Thời Cảnh đang dưỡng bệnh ở nước ngoài.
May mắn bọn họ đều dễ nói chuyện, khó xử lý nhất chính là người của công ty.
Trong giới không có bí mật, Vương Dương hỏi thẳng Nhan Ý chuyện của Bạch Thời Cảnh. Vì cậu không trả lời nên Vương Dương gọi điện qua luôn.
Anh ta còn chưa kịp nói gì, Nhan Ý đã chặn họng trước: “Tôi đang nghĩ cách ký hợp đồng với anh ấy, nếu tôi thất bại mới tới phiên anh cười nhạo tôi.”
Vương Dương: “…”
Trong lòng hai người đều hiểu, vấn đề không nằm ở đó.
Lôi Đồng không ngốc, Vương Dương đang thăm dò thay ông ta rằng liệu có phải Nhan Ý đã bàn bạc xong với Bạch Thời Cảnh nhưng không ký hợp đồng với Quan Nguyệt không. Dồn thêm một bước, bọn họ lo lắng cậu mang theo Tạ Túc, Úc Yến và Lê Diêu nhảy qua công ty khác.
Nếu là ba người họ, dù tiền vi phạm hợp đồng có cao hơn nữa thì cũng có công ty bằng lòng thử. Huống hồ hợp đồng còn có chỗ hở, tiền vi phạm hợp đồng cao không được pháp luật bảo vệ, nếu lật mặt với nhau thì không cần phải trả cao đến thế.
Vương Dương: “Giờ cậu ở đâu?”
Nhan Ý: “Đưa Lê Diêu đi quay Sơ Quang.”
“Ừm, Quan Nguyệt có cơ hội debut tốt như thế mà cậu không chịu, cứ bắt cậu ấy vất vả quay show tuyển chọn. Nhan Ý, cậu đang âm mưu gì vậy?”
Âm mưu để Lê Diêu quay show tuyển chọn để gom thêm fans, âm mưu sang năm bọn họ sẽ lập Nhóm nhạc nam siêu thời không. Nhan Ý lười nói nhiều với anh ta, càng giải thích thì càng bị nghi ngờ thôi: “Tôi phải đi xem ghi hình rồi.”
Khi Lê Diêu bước ra sân khấu thì tất cả ánh mắt đều đổ dồn vào cậu ấy, nhóm tập sinh cũng theo dõi chăm chú bằng đôi mắt sáng ngời.
Lê Diêu chọn một bản tình ca cho tiết mục mở màn, hình ảnh khác biệt hoàn toàn với chương trình Ban Nhạc Điên Cuồng. Khi cậu ta ôm guitar cất giọng ngân nga, mang đến sự trầm lắng đi sâu vào lòng người.
Nhan Ý cảm thấy, sở hữu Lê Diêu hai mặt đối lập, một mặt là Diêu Diêu Rock and Roll, một mặt là Diêu Diêu an tĩnh, gần sát với phiên bản trong thực tế nhất.
Các giám khảo cho rằng cậu ta sẽ hát nhạc Rock nhưng khi nghe bản tình này thì ai cũng giật mình, càng nhìn cậu ta như báu vật. Bọn họ hỏi Lê Diêu có biết nhảy không, cậu ta trả lời mới bắt đầu học thôi.
Lê Diêu không nói dối, chỉ trong thời gian ngắn mà cậu ta học nhảy bên Quan Nguyệt xong thì chạy sang học với thầy dạy nhảy mà Nhan Ý đặc biệt mời về cho Tạ Túc và Úc Yến.
Ban giám khảo nghe cậu ta bảo mới học chưa đầy hai tháng thì không ôm hy vọng cho lắm, nhưng đến khi thấy cậu ta trình diễn thì giật nảy mình. Lê Diêu nhảy giỏi hơn đa số thí sinh luôn ấy chứ.
Hát hay nhảy giỏi, còn là tiểu thiên tài trong làng nhạc cụ. Không ngoài dự đoán, Lê Diêu đã ẵm lấy điểm A đầu tiên.
Đến Ân Tu còn chẳng thể chê trách gì.
Ân Tu trong ấn tượng của mọi người là đẹp trai. Mà đúng là vậy thật, cậu ta cao 1m84, tỷ lệ cơ thể cân đối, đôi chân dài bước đi như mang theo gió. Cậu ta đến từ tương lai nên trang phục phong cách vừa thời thượng vừa dẫn đầu xu hướng, mới xuất hiện đã khiến mọi người choáng ngợp. Có điều cậu ta chỉ là thực tập sinh, Weibo lèo tèo vài fans zombie do Weibo tặng, cùng với vài thực tập sinh từ những công ty mà cậu ta mới vừa làm quen.
Khi Lê Diêu ra sân khấu, mấy thực tập sinh ngồi cạnh cậu ta lập tức hô hào kích động.
“Yeahh!!! Lê Diêu kìa! Thần tượng của tôi đó!!!”
“Các cậu có coi Ban Nhạc Điên Cuồng không? Cậu ấy ngầu xỉu luôn!”
“Nhìn nhìn! Cậu ấy mới xuất hiện đã vượt qua các đàn anh trong làng Rock and Roll rồi, đẹp trai muốn ngất luôn!”
“Cậu ấy là nghệ sĩ của Quan Nguyệt đó! Con cưng của trời! Cậu ấy nhất định sẽ debut vị trí center!”
Tình cảm của các thiếu niên đều rất thẳng thắn, yêu hận rõ ràng. Ai cũng kích động đến mức la oai oái, có người hưng phấn kéo cả tay Ân Tu.
Thấy Ân Tu không gia nhập, người kia nhất quyết lôi cậu ta xuống hố.
“Ân Tu, cậu nghe chưa? Cậu xem chưa? Cậu có thích cậu ấy không? Có hâm mộ cậu ấy không?”
Ân Tu lạnh lùng nói: “Ờ.”
Mọi người: “…”
“Chắc chắn cậu chưa xem, chắc chắn cậu không biết cậu ấy nên mới bình tĩnh thế!”
“Đúng đấy!”
Ân Tu: “…”
Lê Diêu hát tình ca, đạt hạng A, mấy người này lại hưng phấn.
“Giỏi quá!”
“Diêu Diêu là kho báu!”
Thấy Ân Tu vẫn dửng dưng, người nọ hỏi tiếp: “Có giỏi không? Có ngạc nhiên không?”
Ân Tu: “… Cũng được.”
Không đến nỗi ngạc nhiên vì cậu ta và Lê Diêu cùng chuẩn bị cho phần mở màn, nên đã coi rất nhiều lần rồi.
Mấy thực tập sinh kia nhìn nhau, ấn tượng về nhan sắc ban đầu đối với cậu ta đã tan nát, không muốn để ý tới cậu ta nữa.
Ân Tu: “…”
Cậu ta buồn bực.
Nhưng mà, thôi vậy.
Cậu ta cứ thế chịu đựng cho đến khi lên sân khấu.
Mới thò chân ra sân khấu, Ân Tu đã nghe mấy thực tập sinh thì thầm to nhỏ với nhau, đại khái là muốn coi rốt cuộc cậu ta có gì mà kiêu ngạo thế.
Ân Tu cong khóe môi, bước ra giữa đài. Sau khi nghe cậu ta giới thiệu sơ lược về mình, ban giám khảo hỏi Ân Tu đã nhảy bao nhiêu năm rồi.
Ân Tu: “Mười lăm năm.”
Cả khán phòng sửng sốt.
Ban giám khảo tỏ vẻ rất mong đợi, thúc giục Ân Tu nhanh chóng bắt đầu.
Ân Tu chưa bao giờ là kẻ thích giấu nghề, huống hồ ban nãy còn bị chọc giận, cậu ta giống như một con công vừa bùng nổ vừa hoang dã, chỉ hận không để đốt luôn cái sân khấu này.
Màn trình diễn của cậu ta khiến cả dàn ban giám khảo nín lặng, họ cảm thấy mình không nên ngồi ở vị trí này. Nhóm thực tập sinh cũng im ru, có đôi khi quá mức rung động sẽ làm con người ta quên mất phản ứng, biểu đạt.
Nhất là các thực tập sinh ngồi gần Ân Tu. Bọn họ từ khiếp sợ chuyển sang hưng phấn nói nhỏ.
Lời đồn Sơ Quang – vua không vừa mắt vua, hai idol gánh team là Ân Tu và Lê Diêu bất hòa được truyền ra từ đó.
Nhan Ý xem màn biểu diễn của Ân Tu xong, bất đắc dĩ cười rồi đứng dậy rời đi.
Vừa ra khỏi tòa cao ốc, Nhan Ý đắn đo giữa về nhà, đến công ty, hay đến đoàn phim, cuối cùng cậu quyết định đi siêu thị rồi về nhà nấu cơm, sau đó mang đến đoàn phim.
Giờ nhà cửa vắng tanh, ở đoàn phim ít ra còn có Tạ Túc.
Khi Nhan Ý nấu xong bữa cơm phong phú mang đến đoàn phim thì đã mười giờ tối, đúng lúc Tạ Túc quay xong cảnh đêm. Nhan Ý gọi Ninh Tiêu cùng tới ăn khuya, trước mắt trong đoàn phim chỉ có mình cậu ta là trợ lý thôi. Ninh Tiêu ăn cơm đoàn phim quá lâu, nên vừa thấy cơm nhà đã cảm động suýt bật khóc.
Ba người đang ăn khuya thì Lê Diêu gọi điện tới. Mới vào ký túc xá đêm đầu đã gọi về, chẳng lẽ lạ giường sao?
Nhan Ý vừa ăn vừa mở loa ngoài: “Diêu Diêu, tôi và A Túc, Ninh Tiêu đang ăn cơm, sao thế?”
Bên kia, Lê Diêu nói rất nhỏ. Nhan Ý hiểu ngay, tổ chương trình không cho dùng điện thoại nên chắc cậu ta đang lén gọi về.
Bọn họ đều cho rằng Lê Diêu không thích ngủ ở ký túc xá nên gọi về kêu khổ, không ngờ cậu ta lại đi mách lẻo.
Lê Diêu che điện thoại, nói cực nhỏ: “Anh Tiểu Nhan, Ân Tu quay xong show thì đi hẹn hò với nữ giám khảo trẻ tuổi xinh đẹp rồi á.”
Nhan Ý: “…”
“Gì cơ?” Đồ ăn trong miệng chưa kịp nhai đã nuốt trọng.
Cậu tưởng mình nghe nhầm.
“Chắc ra ngoài hẹn hò á, cậu ấy còn về thay quần áo xịn nữa, lái chiếc xe Ferrari anh cho cậu ấy lúc sáng, cô giám khảo kia cũng mặc váy dây siêu đẹp luôn.”
Khá lắm!
Lái chiếc xe thể thao mà Úc Yến thắng cược, đưa nữ giám khảo mới gặp ngày đầu tiên đi hẹn hò, đúng là… khá lắm!
Quá mức khiếp sợ, Nhan Ý quên cả tức giận.
Nhan Ý: “Có bao nhiêu người thấy rồi?”
Lê Diêu: “Chắc không nhiều lắm đâu, em thấy lúc lén ra ngoài mua đồ ăn vặt.”
Nhan Ý: “…”
Lê Diêu biết mình bại lộ rồi nên vội cúp điện thoại.
Giữa quản lý và nghệ sĩ, quả nhiên vào vai cha là phải dọn dẹp hậu quả cho con.
Cậu nghe thấy Tạ Túc cười khẽ.
Nhan Ý nhìn sang thì phát hiện cậu ta chỉ cười, chứ không hề ngạc nhiên.
“A Túc, sao anh không bất ngờ gì hết vậy?”
Tạ Túc thản nhiên nói: “Mấy ngày trước Ân Tu thường đến coi tôi quay phim, lúc đó cậu ta đã hẹn hò hết nữ diễn viên số một, số ba, số bốn trong đoàn rồi.”
Về phần tại sao không có nữ số hai, rất rõ ràng, cậu ta không dám, nữ số hai là Úc Yến, cậu ta dám đi hẹn hò chắc?
Nhan Ý: “…”
Trong khoảnh khắc, cậu cảm thấy bầu trời trước mắt mình hơi âm u. Cậu từng nghe không ít quản lý than phiền phải xử lý scandal do nghệ sĩ ‘báo’ rồi, còn từng mừng thầm vì nghệ sĩ mà cậu dẫn dắt chẳng mấy khi gây chuyện, từ Khâu Mộ Thần đến Lê Diêu đều rất ít, chỉ có Tạ Túc là từng bị tóm một lần thôi.
Con người đúng là không nên đắc ý quá sớm, bây giờ “báo ứng” tới rồi đấy thây?
“Đừng nhăn nhó thế.” Tạ Túc thấy cậu ăn hòm hòm rồi thì đưa qua ly trà trái cây: “Nói về kế hoạch tiếp theo được không?”
“À được.” Nghe Tạ Túc nhắc đến công việc, Nhan Ý lập tức phấn chấn lại.
Giữa nghệ sĩ và quản lý, ngoài quan hệ vợ chồng, cha con, còn có thầy trò dẫn dắt nữa.
Nhan Ý chính là được Tạ Túc dẫn dắt.
“Hát Vang và Tuyết Đầu Tay thống trị màn ảnh mùa Thu năm nay, ngày nào A Túc cũng gom về mấy triệu fans.”
Nhan Ý vừa nói vừa cười vui vẻ. Bây giờ số fans trên Weibo của Tạ Túc đã cán mốc 37 triệu, trên app nhóm nhạc siêu thời không là 46 triệu.
Đây chính là học sinh xuất sắc đó nha.
“A Túc còn phải quay phim Tuyết Đầu Tay ba tuần nữa, Muôn Vẻ Nghề Diễn còn tập cuối cùng, là tập chọn nhân vật trong phim. Thứ Bảy tuần sau, nếu không có vấn đề gì thì A Túc sẽ lấy được vai nam số hai, dù sao cũng có nghệ sĩ lão làng tham gia, chúng ta không thể quá tự tin.”
Tạ Túc há miệng nhưng không cất lời, tiếp tục nghe cậu nói.
“Ba tuần sau, quay xong Tuyết Đầu Tay, có lẽ anh phải trực tiếp đi quay bộ điện ảnh đặc biệt Muôn Vẻ Nghề Diễn. Thời gian quay ngắn, còn là nam số hai nên tốn chừng một tháng là xong. Quay xong thì anh tham gia bộ phim của đạo diễn Lưu, bộ đó tốn thời gian, chắc khoảng ba tháng. Đây là lịch trình của bốn tháng này, trong thời gian đó còn có show giải trí tuyên truyền phim, quay quảng cáo và tạp chí nữa.”
Tạ Túc: “Quyết định nhận phim của đạo diễn Lưu sao?”
Kế hoạch vốn có hai lựa chọn, một là đi theo hướng phim điện ảnh của đạo diễn Lưu – Zombie Trinh Thám – để tranh giải, hai là đóng phim điện ảnh thương mại để kiếm fans.
Bây giờ Tuyết Đầu Tay và Hát Vang cho Nhan Ý biết, cậu không cần lo lắng vấn đề fans của Tạ Túc nữa. Đã vậy thì cứ phát triển theo con đường trước đó đã lên kế hoạch, để Tạ Túc thành thần.
“A Túc, mơ ước trong nghề của tôi chính là dẫn dắt được một ảnh đế, anh nhất định phải giúp tôi thực hiện đấy.”
“Được.” Tạ Túc mỉm cười.
Nhan Ý từng là người ôm hết việc vào mình, đến giờ cậu cũng biết nghệ sĩ và quản lý cần phải nương tựa lẫn nhau rồi.
Bằng lòng ỷ lại vào người khác.
“Tôi hứa với cậu.” Tạ Túc nghiêm túc.
Hai người đang ở nước ngoài, hai nhóc kia thì quay show khép kín nên khoảng thời gian này Nhan ý toàn đi theo Tạ Túc, Tạ Túc chẳng cần cậu phải bận tâm nhiều, Nhan Ý hiếm khi được an nhàn.
Quay phim đến ngày thứ mười, rốt cuộc họ cũng có thể rời khỏi đoàn phim một ngày để đi quay tập cuối của Muôn Vẻ Nghề Diễn.
Ở lại đến tập cuối cùng toàn là nhóm thực lực, Nhan Ý nhìn lại, ai cũng là diễn viên gạo cội, Tạ Túc là người mới nhất trong những gương mặt quen thuộc đó, cũng là người hot nhất hiện nay.
Khi mới bắt đầu quay, Nhan Ý biết có không ít người coi thường Tạ Túc. Trong đó phải kể đến nữ diễn viên nổi tiếng tên Tả Khâu Thanh, cô ta đã ôm định kiến từ cái lần hai người chung nhóm nghĩ kịch bản rồi.
Khi đó Tạ Túc mới đóng có một bộ phim, cực chẳng đã mới cung kính với cô ta. Mà chưa đầy hai tháng, Tạ Túc gần như ngồi ngang hàng với cô ta rồi, thậm chí còn cao hơn cô ta một bậc nữa. Chẳng qua Tạ Túc gia nhập giới giải trí muộn, nên phải gọi cô ta là đàn chị thôi.
Hiển nhiên thái độ của Tả Khâu Thanh dành cho cậu ta cũng thay đổi. Thậm chí cô ta còn muốn kéo Tạ Túc ý đồ ghép CP, nhưng bị Nhan Ý lặng lẽ hóa giải.
Tạ Túc mới tới, cô ta đã đi ra chào.
“Tạ Túc, hôm nay cậu nhất định phải cố gắng lấy được vai nam chính đó.” Cô ta mỉm cười yêu kiều.
Nhan Ý thấy cô ta cười chân thành, ánh mắt nhìn Tạ Túc cũng sáng ngời.
Nhan Ý thầm nghĩ không ổn rồi, cậu cười nói: “Cô Tả, có cô ở đây, sao Tạ Túc lấy được vai nam chính chứ?”
Tả Khâu Thanh liếc cậu: “Tôi nghe nói nam chính của kịch bản lần này là một nhân vật rất trẻ.”
Nhan Ý sửng sốt: “Vậy cũng không tới phiên Tạ Túc đâu, còn Từ thị đế nữa mà.”
Tả Thanh Khâu cười mỉa, không nói gì.
Đúng lúc đó, Từ Minh Duệ đi tới. Đầu tiên, anh ta nhìn Tả Khâu Thanh với vẻ mặt phức tạp, rồi lại cười nhạt với Tạ Túc, nói tiếng chúc mừng.
Khi bọn họ vào phòng trang điểm, ông trùm hóng hớt Ninh Tiêu nhỏ giọng nói: “Trước kia Tả Khâu Thanh và Từ Minh Duệ là người yêu, Từ Minh Duệ dựa vào việc diễn CP với Tả Khâu Thanh để hot, sau khi hot thì chia tay chị ta.”
Nhan Ý: “…”
Tạ Túc: “…”
Ninh Tiêu kể tiếp: “Người ta nói Từ Minh Duệ khốn nạn, nhưng tôi thấy thật ra anh ta rất để ý Tả Khâu Thanh, chắc bây giờ anh ta rất ghét anh Tạ.”
Nhan Ý: “…”
Vậy là Tả Khâu Thanh dùng Tạ Túc làm công cụ trả thù Từ Minh Duệ à? Chẳng trách cậu luôn thấy ánh mắt Từ Minh Duệ nhìn Tạ Túc sai sai?
Tạ Túc nhà họ đã làm lỗi gì cơ chứ?
Nhan Ý thở dài, ở chỗ này không tiện đắc tội với người ta.
Tạ Túc nghĩ rồi cười lạnh.
Sự lạnh lẽo này khiến Nhan Ý và Ninh Tiêu run lẩy bẩy.
Người ngày thường luôn tao nhã lễ độ, bỗng dưng cười gằn là đáng sợ nhất.
Trong lúc quay, MC công bố thân phận của các nhân vật chính trong bộ phim được sản xuất đặc biệt năm nay, Tạ Túc thấy nam chính quả nhiên là một chàng trai hai mươi lăm tuổi, nên đã cầm lấy thẻ thử vai nam chính.
Thật ra thì vai nam số hai cũng là một nhân vật trẻ tuổi xuất sắc, tầm hai mươi mốt tuổi. Nếu Tạ Túc nhận được vai nam số hai thì tập này sẽ rất yên bình.
Từ Minh Duệ nhìn cậu ta, căng cả mặt cũng cầm thẻ thử vai nam chính.
Nam chính rất trẻ, nữ chính đương nhiên cũng trẻ, nhưng trong giới giải trí không ít diễn viên nữ ở tuổi 40 đi cưa sừng làm nghé vào vai thiếu nữ đôi mươi. Tả Khâu Thanh thấy Tạ Túc cầm thẻ thử vai nam chính thì cũng cầm thẻ thử vai nữ chính.
Cả tổ chương trình thấy nhức nhức cái đầu, sau đó hưng phấn khi thấy drama.
Ban giám khảo gồm bốn đạo diễn, Nhan Ý bỗng thấy người quen.
Là đạo diễn của Hát Vang – Đặng Kỵ.
Đặng Kỵ đang kích động nói với đạo diễn bên cạnh mình: “Tôi nói với mấy ông nhé, Tạ Túc chính là yêu nghiệt đấy, vai nam chính cậu ta lấy chắc rồi!”
Một đạo diễn từng quay phim với Từ Minh Duệ nói: “Từ Minh Duệ cũng không tệ!”
Một đạo diễn khác cũng hùa theo: “Đúng vậy!”
Lòng tin của Đặng Kỵ xuyên thủng vũ trụ: “Thế mấy ông có dám đánh cược với tôi không?”
“Thôi.”
“Ừ, cược gì?”
Nhan Ý: “…”
Cậu không biết trên thẻ thử vai viết cái gì, chỉ có thể nghiêm túc coi họ biểu diễn.
Từ Minh Duệ bước ra, mặc một cái áo sơ mi trắng rộng bị ướt cùng chiếc quần đen, sắc mặt rất khó coi. Sau đó Nhan Ý biết vì sao sắc mặt anh ta khó coi như vậy.
Đoạn thử vai này yêu cầu nhảy.
Nhan Ý: “…”
Cái này thì…
Nhan Ý cố dằn xuống, không được cười quá to.
Từ Minh Duệ hít sâu, nhanh chóng nhập vai. Cảnh này là đoạn độc thoại của nhân vật, kĩ năng diễn xuất và lời thoại của Từ Minh Duệ đều rất tốt nhưng phần nhảy lại kéo tụt thành tích.
Dĩ nhiên, có lẽ do thời gian trước Nhan Ý luôn thấy những thực tập sinh ưu tú, còn bị vũ đạo của Ân Tu tẩy não nên tiêu chuẩn cũng cao hơn rồi.
Cậu ngó qua bốn đạo diễn.
“Biểu cảm rất đúng chỗ, lời thoại cũng tốt.”
“Cậu ấy đã hóa thân thành nhân vật, tốt lắm.”
“Nắm bắt được sự đấu tranh trong nội tâm nhân vật, chỉ là hơi căng thẳng.”
“Đoạn đầu thì tốt, nhưng phần nhảy quá cứng.”
Quả nhiên.
Từ Minh Duệ khom lưng đi xuống, tâm trạng nặng nề.
Một đạo diễn liếc Đặng Kỵ: “Đạo diễn Đặng, diễn viên chưa được huấn luyện không biết nhảy là chuyện hiển nhiên, đừng có khắc khe thế chứ, diễn xuất mới là quan trọng nhất.”
Đặng Kỵ hừ một tiếng: “Không phải ai cũng có thể trở thành vũ công với bước nhảy điêu luyện chỉ trong thời gian tập ngắn ngủi.”
“Tạ Túc thì khác à?”
Từ Minh Duệ cũng nghĩ vậy nên anh ta chỉ không vui, chứ không bi quan. Vừa xuống sân khấu thấy Tạ Túc ấn bật lửa cười với mình, cơn tức giận của Từ Minh Duệ bỗng dâng trào.
“Cậu cười gì chứ?”
Tạ Túc lại ấn bật lửa: “Tôi không cười gì cả.”
Từ Minh Duệ nghe cậu ta nói vậy thì càng giận hơn, nhưng nghĩ đến đang quay chương trình nên cố nhịn.
Khi lên sân khấu, Tạ Túc bỏ bật lửa và thuốc lá vào túi. Giống như Từ Minh Duệ, cậu ta mặc áo sơ mi trắng ẩm ướt và quần đen, cả người đầy hơi ẩm.
Trên sân khấu u ám, tiếng mưa rơi tí tách, cậu ta đẩy cửa bước vào màn mưa, tóc và chân mày đều ướt, ánh mắt mờ mịt, mang mọi người đi vào một thế giới mưa giăng cả đất trời.
Cậu ta ngồi xuống ghế, tấm lưng gầy gò cong xuống thành một độ cong yếu ớt, hai tay đỡ trán.
Lời kịch buồn bã lại tĩnh lặng lặng lẽ tiến vào lòng người.
Cậu ta dùng bật lửa châm một điếu thuốc, nhìn ngọn lửa trên bật lửa hồi lâu, lâu đến mức ngọn lửa phản chiếu trong con ngươi như mọc ra từ đó. Tiếp đến, cậu ta châm điếu thuốc nhưng không bỏ vào miệng mà kẹp giữa hai ngón tay rồi nhảy.
Bước nhảy kết hợp với tiếng mưa rơi ngoài kia, lộp bộp, tí tách.
Điếu thuốc lá trên tay bốc lên làn khói mờ.
Vạt áo sơ mi rộng làm lộ ra vòng eo gầy ẩm ướt. Tiếng mưa rơi tí tách khiến người ta ôm suy nghĩ kỳ lạ.
Từ mưa nhỏ đến mưa lớn, mọi người như bị cậu ta kéo vào một thế giới khói mù lượn lờ, mưa rơi rả rích.
Bữa tiệc thị giác, đầu óc nóng ran, không ai có thể rời mắt khỏi vũ công tuyệt đẹp này.
Các đạo diễn nhìn không chớp mắt.
Các khán giả coi mà nội tâm sôi trào.
Rất khó tưởng tượng màn biểu diễn này chỉ được chuẩn bị trong nửa giờ, mỗi nhịp điệu, mỗi bước nhảy đều khéo léo điêu luyện đến khó tin.
Tả Khâu Thanh xem đến hai má ửng hồng, Từ Minh Duệ thì giận không duy trì được vẻ bình tĩnh trên mặt nữa. Dù đạo diễn có thiên vị thì mắt khán giả cũng không mù, huống hồ chênh lệch còn lớn đến vậy, đạo diễn cũng không thể tự hủy tiêu chuẩn chuyên môn mà thiên vị anh ta được.
Nếu không có gì bất ngờ, vai nam chính thuộc về Tạ Túc chắc rồi.
Khán giả trong khán phòng vỗ tay nhiệt liệt.
Khi Tạ Túc đi xuống, Tả Khâu Thanh kích động bước tới: “Giỏi lắm Tạ Túc, không ngờ cậu lại biết nhảy đó.”
Mấy diễn viên cũng chen lấn chúc mừng cậu ta.
Tạ Túc cất giọng bình thản: “Không có gì, chàng trai tôi từng yêu thích nhảy nên tôi đi học thôi.”
Nụ cười trên mặt Tả Khâu Thanh tắt ngúm.
Mấy diễn viên khác sửng sốt rồi tiếp tục chúc mừng cậu ta.
Trong phòng chỉ đạo, Nhan Ý vội nói với đạo diễn: “Đạo diễn, đừng ghép câu đó vào nhé.”
“Biết rồi! Yên tâm đi!” Đây là quy định bất thành văn trong giới rồi.
Nhan Ý vững bụng xem tiếp, lòng vui vẻ biết bao.
Màn biểu diễn này sẽ hút được nhiều fans lắm đó, mà sau khi biên tập hậu kỳ kỹ lưỡng cho vào phim thì càng hút nhiều fans hơn nữa.
Nhan Ý càng nghĩ càng vui, miệng cười ngoác đến tận mang tai.
Cơ hội luôn dành cho người biết lo xa, tài lẻ nhiều không lo nặng thân. Trước kia cậu bảo Tạ Túc học nhảy, không ngờ thu hoạch được niềm vui bất ngờ này.
“Hừ, cơ bụng có đẹp không?”
Nhan Ý giật mình, không thể tin mà xoay người lại, trông thấy một người vốn đang ở nước ngoài.
“Sao em về đây? Không phải còn một tuần à?”
Úc Yến: “Quay xong rồi.”
Nhan Ý: “…”