Nhóm Nhạc Nam Siêu Thời Không - Phù An Khâm

Chương 44: Thời gian đã bẻ một khúc cua lãng mạn




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Em nhớ rồi, em nhớ anh ấy rồi!”

Ngẫm nghĩ hồi lâu, Lê Diêu hơi kích động nói.

“Giờ anh ấy đang ở đâu? Rời khỏi giới giải trí và không hát nữa ạ?” Lê Diêu hỏi hai người đối diện.

Quý Kiện và Hoa Hải không biết trả lời thế nào, thực tế thì bọn họ cũng không biết Bạch Thời Cảnh giờ ra sao.

“Chắc là không hát nữa.” Chỉ có thể nói vậy thôi.

Rời khỏi nhà hàng, trên đường về đoàn phim Lê Diêu vẫn miên man nghĩ đến Bạch Thời Cảnh. Cậu ta nhờ Quý Kiện gửi bức ảnh đó qua cho mình, dọc đường vẫn luôn ngắm nghía.

Tạm thời thì Nhan Ý chưa nói cho cậu ấy biết, lão Bạch chính là Bạch Thời Cảnh.

Kỷ Hiểu Hiểu lái xe, Nhan Ý ngồi cạnh không quấy rầy Lê Diêu xem ảnh mà gửi một tin nhắn vào nhóm.

[Group chat “Người Một Nhà Tương Thân Tương Ái”:

[Quản lý – Nhan: Tôi muốn ký hợp đồng với lão Bạch.]

[Trợ lý – Ninh: Anh Nhan đúng là tấm gương đu idol, đu idol đỉnh cao vươn tầm siêu thực, đu tới bê idol về tự đào tạo luôn ]

[Trợ lý – Tô: Thích thì ôm về nâng đỡ, thử hỏi có bao nhiêu nghệ sĩ nằm mơ cũng muốn có fan như Nhan đây .]

[Kế hoạch – Vương: Rốt cuộc lão Bạch là cao nhân phương nào? Đỉnh thật đó.]

Nhan Ý thở dài, quả nhiên phản ứng y chang Bạch Thời Cảnh.

Khi đến khách sạn đoàn phim, cuộc nói chuyện trong nhóm chat đã bị Úc Yến cắt ngang. Cái câu ‘thích thì ôm về nâng đỡ’ của Tô Bình Bình đã chọc vào kíp nổ của Úc Yến, Nhan Ý vừa về đã thấy Tô Bình Bình mặt như khóc tang đứng tần ngần ngoài cửa phòng Úc Yến.

Nhác thấy Nhan Ý, cậu ta cứ như thấy được cứu tinh: “Anh Nhan cứu em với!”

“Về nghỉ ngơi đi.” Nhan Ý phất tay.

Tô Bình Bình như được đại xá, chạy vèo mất bóng.

Nhan ý mỉm cười, thật ra nguyên nhân cốt lõi mà bạn trai cậu dỗi là vì hai người xác định quan hệ chưa lâu cậu đã vội ôm người khác về lo, lời của Tô Bình Bình chỉ là giọt nước tràn ly thôi.

Nhan Ý đứng ở cửa ngần ngừ.

Cậu biết Úc Yến xuyên từ cổ đại đến nên tư tưởng có đôi lúc bảo thủ, dù rằng trước kia hắn từng bắt mình ngủ chung.

Nhan Ý đứng ngoài cửa, nhớ tới một chuyện khi ở Đại Thịnh.

Tam công chúa của Đại Thịnh và con trai nhà tướng quân định hôn, tiểu tướng quân luôn ở biên ải chưa từng gặp công chúa nên rất tò mò. Tính hắn khá lỗ mãng, nửa đêm trèo tường phủ công chúa vào xem công chúa.

Ở Đại Thịnh, có rất nhiều người đến ngày đại hôn mới gặp phu quân hoặc nương tử lần đầu tiên, trước khi kết hôn trai gái không nên gặp mặt, gặp mặt là không tôn trọng đằng gái.

Úc Yến cho người đánh tiểu tướng quân một trăm đại bản ngay đường cái trước cửa phủ công chúa, suýt chút nữa đánh chết…

Nhan Ý cũng không biết sao mình lại nghĩ đến chuyện này, rồi không dám gõ cửa.

Cậu chưa gõ nhưng cửa đã được mở ra từ bên trong.

“Anh lén lút đứng đây làm gì?” Mặt Úc Yến lạnh tanh.

“Vậy tôi có thể đi vào phòng của bạn trai vừa xác lập quan hệ không?” Nhan Ý cười híp mắt hỏi.

Úc Yến nhường đường.

Nhan Ý giơ tay đảm bảo: “Tôi thề… không chảy nước miếng nữa đâu.”

Thấy Úc Yến sắp giận, cậu vội lủi vào.

Úc Yến mới đóng cửa, xoay người đã bị Nhan Ý ôm cánh tay: “Nghe nói phòng bạn trai có một ban công rất lớn, không biết có được ngắm sao với bạn trai không ta?”

Úc Yến: “…”

Người khiến mình nhớ mong hai ngày cứ thế ôm cánh tay mình, Úc Yến không thể nhịn được nữa, một tay bế cậu lên đi ra ban công.

Nhan Ý: “…”

Ra là cậu đã lo bò trắng răng à.

Ngoài ban công có cây dù che nắng siêu to, dưới cây dù là một cái ghế sô pha mềm mại được trải thảm thật dày.

Đêm khuya như nước, ngân hà rực rỡ.

Nhan Ý tựa vào vai úc Yến, cảm thấy gió đêm thu vô cùng dịu dàng khiến người ta an tâm.

“Úc Yến, chúng ta có nên hôn môi không?”

Úc Yến: “…”

Lòng căng thẳng xen lẫn giằng co dữ dội, muốn ném người này lên giường luôn nhưng giờ hắn vẫn chưa có hết giận.

Đến khi cán cân nghiêng hẳn một bên, hắn quay đầu định làm gì đó thì phát hiện Nhan Ý tựa vào vai mình ngủ mất rồi.

Úc Yến: “…”

Cậu dễ dàng tựa vai hắn ngủ như thế, không biết nên giận hay nên vui nữa.

Gió đêm thu se lạnh, Nhan Ý đắp một cái chăn lông dê, cảm giác mềm mịn của lông dê khiến cậu trông càng ngoan. Tóc mái của cậu bị gió đêm thổi bay phất phơ, đường nét gương mặt rõ ràng, cái trán bóng loáng trắng mịn rất là dễ thương.

Sợ bị người khác theo dõi nên ban công không bật đèn, nương theo ánh trăng Úc Yến tỉ mỉ quan sát gương mặt cậu. Để rồi hắn cũng không nhịn được nữa mà cúi đầu xuống. Hơi thở hoà quyện với nhau, khi môi hắn sắp chạm vào cậu thì thấy tai cậu đỏ lên, nên không do dự nữa.

Gió lay rèm cửa sổ, tiếng tim đập của hai người trở nên rõ ràng.

Sau khi bộ phim truyền hình hằng tuần ‘Tuyết Đầu Tay’ biên tập được sáu tập thì trên mạng bắt đầu chiếu tập đầu tiên.

Tối đó, đạo diễn không sắp xếp lịch quay phim mà tổ chức cho người của đoàn phim cùng nhau xem phim. Anh ta dựng một tấm phông chiếu phim lớn trên bãi đất trống, còn chuẩn bị rất nhiều trái cây và đồ ăn vặt, mọi người ngồi trên chiếu, có cảm giác như khi học quân sự ở cấp ba, sau một ngày huấn luyện mọi người ngồi trên sân xem bộ phim yêu nước.

Khi Nhan Ý và Lê Diêu tới thì thấy mọi người đang ngồi quây quần rồi, ai cũng nhiệt tình vẫy tay gọi họ qua.

Không riêng gì Nhan Ý, mọi người trong đoàn phim cũng rất thích Lê Diêu, nhất là sau khi ‘Ban Nhạc Điên Cuồng’ phát sóng tập đầu tiên làm ai cũng nhìn cậu ta bằng ánh mắt khác xưa, như là muốn điên lên vậy.

Nghe nói đêm hôm trước Lê Diêu còn bị kéo ra phim trường hát mấy bài nữa.

Hai người cười tủm tỉm đi đến, thấy Đinh Học Đồng đang phát đồ uống nhưng toàn bị bơ. Gã quay đầu thấy Lê Diêu thì tay siết chặt cái mâm, hé miệng nhưng không nói được gì.

Lê Diêu giờ đã khác rồi, gã sắp không nhận ra nổi nữa. Cậu ta không còn là thiếu niên bảo sao nghe vậy, nụ cười rạng rỡ chói mắt, cả người đều tỏa ánh hào quang khiến người ta khó lòng ngó lơ.

Gã cũng xem cuộc thi đó.

Khoảnh khắc nhìn thấy Lê Diêu hát, gã khiếp sợ, còn gần như tan vỡ, trong nháy mắt tim gã đập thật nhanh.

Gã nhớ tới tiếng hát gã nghe được ở quê hai năm trước.

Gã men theo tiếng hát tới dưới tán cây, thấy một thiếu niên trong trẻo ngồi trên cây.

Gã không biết sao lại thế này.

Gần đây gã sống rất khốn đốn, Lưu Bộ Đức giống như chó điên dí cắn gã khắp nơi, trên mạng thì tràn ngập mấy chuyện xấu thật thật giả giả của gã bị vạch trần, ngoài bộ phim này ra gã không nhận được phim nào khác nữa.

Trong đoàn phim này, gã sống chui lủi.

Ban đầu không có ai nói chuyện với gã như đã đẩy gã ra khỏi giới, sau đó có người nói chuyện nhưng toàn châm chọc mỉa mai.

Gã sống rất đau khổ, nhất là khi thấy Lê Diêu được nhiều người yêu thích như thế.

Gã như con chuột dưới cống ngầm, càng nhìn thấy càng đau khổ, nhưng làm sao cũng không rời mắt đi được.

Dù đau khổ, dù không có tôn nghiêm, gã vẫn không thể rời khỏi đoàn phim được. Ngoài không đền nổi khoản tiền vi phạm hợp đồng kếch xù, thì còn có một loại kiên trì mà gã không dám nghĩ rõ lý do, vậy nên gã không đi được nữa.

Lê Diêu liếc gã một cái, ánh mắt lạnh nhạt không có tình cảm gì. Cậu tiếp tục kéo tay Nhan Ý đi về phía trước: “Anh Tiểu Nhan, chúng ta ngồi chung được không?”

Trước kia thì được, bây giờ Nhan ý lại không dám đồng ý tùy tiện nữa.

“Bánh Nếp Nhỏ, cậu bỏ tay ra.”

Giọng nói lạnh băng đó vừa cất, cánh tay ôm Nhan Ý thoắt cái mất tăm.

“Cậu mấy tuổi rồi mà như chưa cai sữa vậy?” Úc Yến cười nhạo Lê Diêu xong, vỗ vị trí bên cạnh mình, nói với Nhan Ý: “Tới đây ngồi, cho cậu ta cai sữa đi.”

Nhan Ý: “…”

Nhan Ý nom có vẻ do dự, nhưng cơ thể vẫn thành thật ngồi xuống cạnh Úc Yến.

Lê Diêu không dám ngồi.

“Em trai! Em trai! Mau tới chỗ chị này!” Nữ chính vẫy Lê Diêu.

Lê Diêu tủi thân đi qua đó.

Bên này không còn ai nữa, Nhan Ý bỗng thấy xấu hổ.

Cậu ngồi thẳng xuống cạnh Úc Yến, ánh mắt không dám nhìn linh tinh, nhìn thẳng vào màn ảnh.

Nghĩ tới chuyện tối qua…

Nhan Ý cảm thấy tối mùa thu không hề mát mẻ, mà còn nong nóng.

“Sao anh không nhìn tôi?” Úc Yến nói thẳng.

Nhìn cậu cái gì chứ!

Chắc đầu cậu bị đụng hỏng rồi nên mới cảm thấy Úc Yến là người cổ đại, bảo thủ và ngây thơ.

Nếu hắn bảo thủ thật thì lần đó đã không nổi giận đòi bồi thường, bất ngờ hôn vào khóe mắt cậu rồi. Cùng nụ hôn suýt mất khống chế tối qua nữa, Nhan Ý cứ nghĩ tới là thấy nóng người.

8h tối, tập đầu tiên của ‘Tuyết Đầu Tay’ được lên sóng.

Mọi người im lặng nghiêm túc, chỉ nghe tiếng cắn hạt dưa. Ai cũng căng thẳng, dù sao hai tập đầu cũng có thể quyết định số phận của cả bộ phim.

Trong bầu không khí căng thẳng và yên tĩnh, bàn tay của Nhan Ý được nắm lấy.

Nhan Ý cứng đờ.

Chỉ có phông chiếu phim là có ánh sáng, xung quanh cảnh đêm tối mờ, không ai biết Úc Yến nắm tay Nhan Ý, mười ngón tay đan vào nhau.

Trong phim ‘Tuyết Đầu Tay’, nữ phụ số hai vừa xuất hiện thì mọi người đã hít sâu rồi xuýt xoa.

Lúc quay Úc Yến đã khiến mọi người choáng ngợp rồi nhưng sau khi được biên tập thì hắn càng đẹp đến kinh người, mỗi khung hình làm ai cũng lưu luyến muốn cắt ảnh ra.

Nhan Ý nghiêng đầu nhìn người thật ở bên cạnh mình.

Gương mặt này của Úc Yến, nhìn ngang cứ như sườn núi, đỉnh núi. Mũi hắn rất cao, xương hàm tuyệt đẹp, trong bóng đêm còn có cảm giác mê hoặc khó nói nên lời.

Nhan Ý nhìn nhìn rồi ngắm mê mẩn.

“Đừng nhìn nữa.” Giọng Úc Yến hơi khàn.

Bàn tay đang nắm tay cậu nắm chặt hơn nữa, nhiệt độ trong tay cũng tăng cao rõ ràng. Nhan Ý biết nguyên nhân giọng hắn khàn đi.

Trong nháy mắt, nhiệt độ trên người cậu cũng tăng cao lên nhiều.

Người yêu mới xác định quan hệ, hễ đến gần là bị hút lấy như nam châm, vừa chạm vào nhau đã có dòng điện chạy qua. Hai người nắm tay nhau trong khi nhiệt độ cơ thể đang cao, nhiệt độ chỉ ngày càng cao thêm mà thôi. Không biết lòng bàn tay ai rịn ra mồ hôi, đầu ngón tay tê dại.

Nhan Ý khó nhịn ho khan một tiếng, cổ họng khô khóc. Cậu vươn tay lấy ly cà phê trước mặt uống mấy ngụm để áp chế cơn nóng trong người.

Cậu ép mình phải chuyển tầm mắt qua màn hình, nhưng đã lập tức bị dung nhan tuyệt đẹp kia tấn công.

Nhan Ý: “…”

Đến khi sư tôn tu Vô Tình đạo bước ra, đôi mắt lạnh đến độ không có tình cảm con người đó đã cứu Nhan Ý.

Bộ phim này vai diễn của Tạ Túc là một kiếm tu mạnh mẽ nhưng lạnh lùng, khí thế siêu tuyệt.

Tiếp đó, tập thứ hai Lê Diêu cũng xuất hiện. Kỹ năng diễn xuất của cậu ta tiến bộ rất nhiều, vai em trai ốm yếu rất hợp với cậu ta.

Tập đầu tiên vừa được chiếu xong, Tạ Túc và Úc Yến đã lên hot search, có hai hot search riêng và một hot search chung là CP. Nhan Ý ấn vào hot search thấy toàn là ảnh và gif của Úc Yến và Tạ Túc trong phim. 

Sư tôn băng sơn lạnh lùng mạnh mẽ, nữ phụ kiêu căng xinh đẹp tuyệt trần.

Ánh mắt của Nhan Ý bị hấp dẫn bởi bình luận được like nhiều nhất.

[A a a a, ship kiếm tu lạnh lùng vô tình x đại tiểu thư xinh đẹp cho tôi! Nam chính và nữ phụ mới là một đôi!]

Nhan Ý: “…”

Cậu ngẩng đầu nhìn đạo diễn Lâm ở phía trước, anh ta đang bụm miệng cười.

Nhan Ý bỗng hơi lo lắng.

Đặc điểm lớn nhất của phim chiếu hằng tuần là vừa quay vừa chiếu, kịch bản điều chỉnh linh hoạt theo mong đợi của khán giả.

Bây giờ mới tập một mà người xem đã điên cuồng thế này rồi, có khi nào thêm mấy tập nữa, đạo diễn và biên kịch sẽ cho hai người họ ở bên nhau luôn không?

Một tay lướt điện thoại không tiện, Nhan Ý rút tay ra khỏi tay Úc Yến. Nhan Ý lại mở Weibo, không biết từ khi nào mà Úc Yến và Tạ Túc đã có Super topic CP, xem chừng sẽ còn hot thêm nữa.

Nhan Ý: “…”

Tay bỗng trống không, Úc Yến bất mãn cúi đầu, đúng lúc nhìn thấy Super topic CP trong tay Nhan Ý.

Úc Yến: “…”

Mặt hắn lập tức đen như đít nồi.

Cảm xúc mơ màng vừa nãy cũng biến mất.

Tập hai vừa chiếu xong thì khắp cõi mạng đều thảo luận rầm rộ về ‘Tuyết Đầu Tay’, bộ phim này hot thật rồi, thậm chí độ hot đã vượt qua ‘Hát Vang’ đang nổi đình đám.

Hơn nửa đêm, đạo diễn Lâm và biên kịch gõ cửa phòng Nhan Ý, cứ cười mãi, vẻ mặt và tiếng cười khiến cậu muốn ngất tại chỗ.

“Tiểu Nhan à, chúng tôi tới để xem lịch trình, coi còn thời gian rảnh thêm cảnh quay cho Úc Yến hay không?”

Đạo diễn Lâm còn nhớ lần trước Nhan Ý đã nói với mình, nửa sau của bộ phim, Úc Yến phải ra nước ngoài quay bộ điện ảnh ‘Long Mã Thiên Khung’.

Nhan Ý nghĩ đến thể chất của Úc Yến, bán hắn luôn: “Tháng này cứ tùy ý thêm cảnh, tháng sau thì không được, cậu ấy phải ra nước ngoài rồi.”

“Được được được!” Đạo diễn Lâm xoa tay, lại hỏi: “Ừm, kết cục của Úc Yến và Tạ Túc…”

Nhan Ý day Thái Dương, đau đầu nói: “Quan hệ của hai người họ thế nào người khác không biết, hai người còn không biết à?”

Vì Ôn Hàng, hai người suýt chút nữa đánh nhau ở phim trường, Tạ Túc từng bảo Úc Yến cút khỏi đoàn phim, mọi người trong đoàn đều biết rõ.

“Không giấu gì cậu.” Biên kịch tỏ ra hưng phấn: “Fans CP trong đoàn phim chúng ta rất nhiều, tương ái tương sát ngon lắm nhen.”

Nhan Ý: “…”

“Vậy hai người hỏi họ đi, họ đồng ý thì tôi cũng ủng hộ.”

Hai người kia hưng phấn rời đi, nhìn hướng có vẻ là phòng của Úc Yến.

Nhan Ý không nói gì nữa, khóa cửa lại.

Qua một đêm, app nhóm nhạc siêu thời không đã tăng mấy triệu fan, sáng sớm Nhan Ý mở app còn nghe tiếng thông báo có fans tăng lên nữa.

Tâm trạng cậu rất tốt, nhưng ánh mắt đạo diễn Lâm nhìn cậu lại đầy u oán.

Nhan Ý làm như không thấy, vừa coi họ quay phim vừa cắt video ba người đưa lên các nền tảng video lớn và diễn đàn.

Vai diễn của Úc Yến hot ngoài mong đợi, lưu lượng cao đến mức cả ngày Tô Bình Bình phải hú hét mấy lần, giới cos cũng ra rất nhiều video cosplay trong một đêm.

Tạ Túc thì càng không cần nói nữa, nam chính trong hai bộ phim đang hot nhất lúc này là cậu ta, Nhan Ý nhận kịch bản đến nhũn cả tay, tất cả đều là phim điện ảnh và truyền hình lớn.

Còn Lê Diêu tham gia ‘Ban Nhạc Điên Cuồng’, nhờ sự tương phản cực lớn mà tốc độ tăng fan thật sự không thể khinh thường.

Ba ngày qua, vì fans tăng liên tục nên tâm trạng Nhan Ý luôn phơi phới. Chỉ có điều, mãi chưa thấy Bạch Thời Cảnh nhắn tin cho cậu.

Ngày đó Nhan Ý đã nói chỉ cần anh ta bằng lòng thì cứ nhắn tin cho cậu bất cứ lúc nào.

Chắc còn chưa tin tưởng cậu đây mà.

Đúng là bệnh ung thư vòm họng giai đoạn cuối, dựa vào kỹ thuật y tế hiện tại rất khó làm người ta tin sẽ chữa khỏi như ban đầu, trừ phi có kỳ tích hoặc ma thuật.

Ba ngày sau, Nhan Ý lại dẫn Lê Diêu đến đài truyền hình. Lần này cậu định đi tìm Bạch Thời Cảnh nói thẳng luôn. Thị trường âm nhạc hiện tại đang xuống dốc, có lẽ sẽ có người hút fan nhiều hơn Bạch Thời Cảnh nhưng Nhan Ý vẫn muốn ký hợp đồng với anh ta.

Cậu dần nhận ra khi ký hợp đồng với nghệ sĩ, cậu chẳng hề mang cái đầu lạnh hay lý trí gì, mà còn xem duyên phận nữa. Giống như khi cậu nhìn trúng Úc Yến thì sẽ không tìm người khác, khi cậu gặp Lê Diêu thì lòng dâng lên sự xót thương. Mà với Bạch Thời Cảnh coi như có chút duyên phận, không chỉ với cậu mà còn đoạn duyên phận thần kỳ với Lê Diêu nữa.

Khi Nhan Ý ngồi trong phòng quay ngẫm nghĩ, không ngờ có bất ngờ xảy ra. Bọn họ đang quay dưới lầu, chợt nghe trên lầu có tiếng gào. Trên lầu là phòng quay talk show, Nhan Ý nhận ra điều đó nên vội chạy lên. Bạch Thời Cảnh sẽ gặp nguy hiểm bất kỳ lúc nào, cậu có linh cảm chẳng lành.

Khi cậu chạy lên lầu, quả nhiên thấy Bạch Thời Cảnh nằm dưới đất giãy giụa.

“Chuyện gì vậy?” Nhan Ý hốt hoảng.

Đạo diễn căng thẳng nói: “Không liên quan đến chúng tôi! Khi anh ta vào làm, chúng tôi đã ký hợp đồng miễn trừ trách nhiệm rồi!”

Nhan Ý không muốn nói nhiều, vội chạy tới cạnh Bạch Thời Cảnh. Lớp trang điểm đậm cũng không giấu nổi gương mặt đỏ ửng. Anh ta không thở được, ngạt thở đến mức mặt và cổ đều đỏ au.

Đến tận bây giờ mới có người nhớ tới gọi cấp cứu: “Mau gọi xe cấp cứu đi.”

“Không cần!” Nhan Ý cõng Bạch Thời Cảnh lên: “Tôi đưa anh ấy đến bệnh viện luôn.”

Ở đây lão Bạch không có bạn bè nên không ai phản đối, Nhan Ý cứ thế cõng anh ta đi. Nhan Ý làm thế là vì biết Bạch Thời Cảnh không thở được nữa, cũng không đợi được xe cứu thương.

Kỷ lục nín thở trên thế giới chỉ có mười sáu phút, người bình thường nín thở sáu phút đã toi rồi.

Ban nãy cậu nhìn thấy cảnh Bạch Thời Cảnh chết, chết vì ngạt thở khi đang quay show, tổ chương trình sợ bị ảnh hưởng nên đã nhanh chóng xử lý chuyện đó.

Bạch Thời Cảnh chết trong yên lặng, không gây ra bất kì xao động nào trên thế giới này.

“Anh Bạch, anh sắp chết rồi.” Ở trong thang máy, Nhan Ý vô tình nói: “Im hơi lặng tiếng mà chết đi.”

“Vài phút nữa thôi, chẳng ai biết Bạch Thời Cảnh là ai nữa.”

“Bài hát của anh cũng từ từ bị vùi lấp.”

“Anh không chỉ ngừng hát, còn không để lại bất kì tác phẩm nào.”

Bạch Thời Cảnh nhắm hai mắt.

Nhan Ý nhìn điện thoại, 005 gửi thông báo, giá trị chấp niệm đã đủ rồi.

“Đã sắp chết rồi, anh còn không bằng lòng tin tưởng tôi để thử một lần hay sao?” Nhan Ý hỏi.

“Tôi thật sự có thể giúp anh khỏi bệnh, đưa anh trở về sự nghiệp ca hát.”

Ý thức của Bạch Thời Cảnh ngày càng mơ hồ, khi xuống đến bãi đậu xe, màu đỏ trên mặt anh ta đã chuyển sang tím.

Đúng vậy, anh ta sắp chết rồi.

Anh ta sắp rời khỏi thế giới này rồi, còn gì không thể thử chứ?

“Tôi bằng…”

“Anh bằng lòng để tôi làm quản lý của anh, nghe theo sắp xếp của tôi, bằng lòng làm thành viên của một nhóm nhạc nam chứ?” Nhan Ý cầm tay anh ta, vội vàng hỏi.

“Bằng… bằng lòng.”

Anh ta dứt lời, Nhan Ý nhấn ngón tay anh ta lên nút home của điện thoại: “005, sử dụng chức năng cuộc đời mới đi, mau lên!”

Nhan Ý cõng Bạch Thời Cảnh đến trước cửa xe.

[Là sử dụng chức năng cuộc đời mới cho Bạch Thời Cảnh, đổi thân thể ở quá khứ thành hiện tại? Đúng không?]

Bạch Thời Cảnh đã không còn hơi thở, hết sức yên tĩnh, Nhan Ý hoảng hốt: “Đúng đúng đúng!”

Cậu đặt Bạch Thời Cảnh vào trong xe, chuẩn bị sử dụng chức năng quay ngược thời gian bất kỳ lúc nào, nhưng cậu phát hiện người trên xe đang dần thay đổi. Anh ta không còn sưng phù, vóc dáng khoẻ khoắn, làm da trắng mịn nhẵn nhụi.

Nhan Ý trợn to mắt.

Bạch Thời Cảnh mở mắt ra, cảm giác có gì đó không đúng: “Tôi chết…”

Nói chưa tròn câu, anh ta đã bị giọng của mình làm cho giật bắn rồi ngậm miệng. Giọng anh ta đã không còn khàn đặc khó nghe nữa, mà trong trẻo lảnh lót.

Anh ta bàng hoàng khó tin nhìn Nhan Ý. Nhan Ý hoàn hồn trước anh ta, cầm khăn ướt tẩy trang kích động mà cẩn thận lau sạch lớp makeup trên mặt Bạch Thời Cảnh.

Lớp makeup nặng nề bị lau sạch từng chút một, gương mặt thần tiên từ từ hiện ra. Nhan Ý nín thở, gương mặt này thật sự quá đẹp.

Bạch Thời Cảnh cũng nhìn kính xe đến ngây người. Đây là ngoại hình của anh ta hồi trẻ.

Như đã cách xa một đời rồi vậy.

Anh ta nhìn hồi lâu, ánh mắt từ không dám tin chuyển sang khiếp sợ, kích động nhìn Nhan Ý. 

Nhan Ý thưởng thức mỹ nhan đủ rồi, vui vẻ khởi động xe: “Anh Bạch, chúng ta vẫn phải tới bệnh viện khám đã.”

Cơ thể quay lại 15 năm trước không có nghĩa anh ta chắc chắn khỏe mạnh. Nhan Ý nhớ một năm sau đó, Bạch Thời Cảnh đã khám ra mình mắc bệnh ung thư vòm họng.

Bạch Thời Cảnh ngơ ngác gật đầu.

Dọc đường anh ta vẫn luống cuống, trở tay, sờ cổ họng, mấy lần muốn mở miệng nhưng lại thôi.

Anh ta cũng giống Tạ Túc, dù sợ lắm nhưng không dám hỏi gì cả. Nhan Ý khẽ cười, cảm thấy họ đều thuộc kiểu người lịch thiệp tử tế.

Tới bệnh viện, Nhan Ý đưa kính râm cho anh ta. Tạ Túc, Úc Yến và Lê Diêu ngày càng hot nên xe cậu thường xuyên bị theo dõi. Fan của Tạ Túc còn ổn, khá lý trí, Úc Yến lại có rất nhiều fans cuồng, mỗi lần Nhan Ý ra ngoài là bị chú ý.

Lúc gặp bác sĩ thì Bạch Thời Cảnh tháo kính râm và khẩu trang ra. Bác sĩ nhìn hồ sơ bệnh án rồi nhìn Bạch Thời Cảnh, thấy khá bối rối.

Qua lúc lâu, ông ta ngần ngừ hỏi: “Cậu chính là Bạch Thời Cảnh hát bài ‘Hoa Mọc Ngược’ à?”

Bạch Thời Cảnh nhìn Nhan Ý, thấy Nhan Ý gật đầu thì mới gật đầu.

“Khi tôi hơn hai mươi tuổi cậu thế này, giờ tôi sắp bốn mươi mà cậu vẫn thế này.”

Nhan Ý: “Ngôi sao mà, kiếm cơm dựa vào mặt, phải chăm sóc, ngày nào anh Bạch cũng dưỡng da và rèn luyện sức khỏe mấy tiếng đấy.”

Bạch Thời Cảnh: “…Ừ.”

Bác sĩ khâm phục: “Minh tinh còn chăm sóc bản thân hơn cả bác sĩ nữa.”

Cũng may lần này kiểm tra ra không có vấn đề gì, Nhan Ý đã nhấn mạnh nhiều lần là cổ họng Bạch Thời Cảnh không thoải mái, kiểm tra hết những thứ có thể kiểm tra, nhưng vẫn không có vấn đề gì.

“Cơ thể cực khỏe và trẻ.” Bác sĩ buồn bực lẩm bẩm, còn nói thêm: “Sau này bớt hút thuốc và uống rượu đi.”

Nhan Ý ngạc nhiên nhìn Bạch Thời Cảnh, không ngờ con người giống thần tiên này lại hút thuốc và uống rượu.

Thái độ của Bạch Thời Cảnh rất tốt, anh ta nói: “Cả đời này tôi sẽ không hút thuốc và uống rượu nữa.”

Hai người chưa rời khỏi bệnh viện, Lê Diêu đã gọi tới.

Nhan Ý có rào trước, bảo cậu ta lên lầu nói với tổ talk show là anh Bạch không sao hết nhưng không thể quay chương trình đó nữa.

Sau đó, cậu lại nói với Lê Diêu: “Diêu Diêu, anh đưa một người về đoàn phim, em về nhìn thấy chắc chắn sẽ rất vui.”

Lê Diêu không nghĩ ra ai tới lại khiến mình vui nên kích động cả buổi chiều, quay xong còn từ chối hết lời mời mọc, bảo Kỷ Hiểu Hiểu chở mình về đoàn phim ngay.

Khi cậu ta về, Nhan Ý đã đuổi Tô Bình Bình sang phòng của Ninh Tiêu, để trống một căn phòng cho Bạch Thời Cảnh vào ở.

Cậu ta đứng ở cửa ngạc nhiên nhìn người trong phòng, khi người đó nhìn sang, Lê Diêu chợt thấy dè dặt luống cuống.

Nhan Ý liếc hai người đang nhìn nhau mà cảm thán.

Thời gian rất thần kỳ, cũng rất lãng mạn.

Cái người từng bồng bế bạn lên cao khi còn bé, bây giờ vẫn trẻ y như bạn.

Khi đó bạn ngước cái đầu nho nhỏ lên nhìn anh ta, bây giờ hai người đã đứng đối diện nhau rồi.

Thời gian quả thật đã bẻ một khúc cua lãng mạn.