*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nhan Ý vô thức thốt ra những lời mà mình dồn nén trong lòng bấy lâu.
Bên kia vẫn yên lặng, không có hồi âm.
Nhan Ý siết chặt điện thoại, căng thẳng nhìn chằm chằm vào màn hình, mỗi phút mỗi giây đều là dày vò.
Năm phút sau, cậu vô cảm đứng dậy đi quanh phòng một vòng không mục đích. Cậu muốn dọn bàn sách, nhưng bàn sách đã ngăn nắp. Cậu muốn dọn lại giường, nhưng giường đã được nhân viên sắp xếp gọn gàng rồi. Cậu mờ mịt đứng giữa phòng, chân tay luống cuống.
“Rầm rầm rầm!”
“Rầm rầm rầm rầm!”
Ngoài cửa phòng có chuông nhưng người bên ngoài không ấn mà lại đập cửa.
Nhan Ý sửng sốt, tim bỗng đập dồn dập.
Cậu không biết mình đã đi đến cửa thế nào, khàn giọng hỏi: “Ai thế?”
Ngoài cửa vọng vào giọng nói quen thuộc: “Bạn trai anh.”
Giọng nói ấy vẫn lạnh lùng như cũ nhưng Nhan Ý lại nghe ra sự kích động, căng thẳng và dịu dàng.
Nhan Ý còn chưa mở cửa thì giọng nói dồn dập lại bay vào: “Mở cửa chính là thừa nhận tôi là bạn trai anh.”
Bàn tay đặt trên chốt cửa dừng lại.
Cả trong lẫn ngoài cửa đều rơi vào khoảng lặng cháy rực.
Nhan Ý tựa lưng vào cửa, nghe tiếng ồn ào bên ngoài, sau đó lại nghe Úc Yến nói: “Anh đừng lừa tôi không biết bạn trai là gì nhé, không phải chỉ đơn giản là bạn nam giới thôi đâu, tôi đã tìm hiểu rất kỹ làm sao để trở thành một người bạn trai rồi, không phải tùy tiện để anh làm bạn trai tôi đâu nhé.”
Nói xong, hắn bắt đầu đọc: “Năm mươi quy tắc của bạn trai: Một, trong lòng trước sau chỉ có một mình bạn gái, không phải, là bạn trai; Hai, không thể lừa dối bạn trai bất kì chuyện gì; Ba, phải bảo vệ đối phương ; Bốn, cố gắng cho cậu ấy điều cậu ấy mong muốn…”
Khi đọc đến điều thứ tư, hắn bị tiếng cười của Nhan Ý cắt ngang.
Nhan Ý cười muốn tắt thở.
Đây là lần đầu tiên cậu cảm thấy Úc Yến ngốc.
Xuất thân cao quý, tính cách âm u tàn tạo, từ trên xuống dưới đều toát lên vẻ lạnh lùng và hoàn mỹ, không dính nổi chữ “ngốc” lên người.
Thế nhưng vị bạo quân này, hơn nửa đêm đứng ngoài phòng cậu, đọc năm mươi quy tắc của bạn trai, thật sự rất ngốc, ngốc đến đáng yêu.
“Đừng cười nữa!” Úc Yến nóng nảy kêu lên.
Giọng hắn vừa tức giận vừa sốt sắng.
Nhan Ý thôi không cười nữa, cụp mắt xuống nhìn chằm chằm chân mình, hỏi nhỏ: “Úc Yến, tôi không quá đẹp trai, gia thế càng không cần phải nói, ngay cả một gia đình hoàn chỉnh cũng không có, cơ thể không được xem là khỏe mạnh, tính cách còn thiếu sót, thường xuyên nổi giận với cậu.”
“Cậu có thể tìm được người tốt hơn tôi cả trăm lần mà, tại sao lại thích tôi chứ?”
Ngoài dự đoán của Nhan Ý, câu trả lời của Úc Yến vô cùng nghiêm túc, hết câu này đến câu khác.
“Ngoại hình của anh là gu tôi.”
“Gia đình tôi còn loạn hơn gia đình anh, tính cách của tôi cũng có nhiều vấn đề.”
“Không có ai tốt hơn anh, người khác mà thấy quá khứ của tôi còn không sợ chạy mất dép à? Bọn họ sẽ chuẩn bị quần áo nữ cho tôi sao? Bọn họ sẽ tự mình làm son môi cho tôi à? Bọn họ sẽ đưa tôi đi ngắm sao lúc đêm tối hả? Bọn họ sẽ thương xót dù bị tôi dày vò cả đêm ư? Bọn họ sẽ cõng tôi về nhà chắc?”
“Đời nào.”
“Dù trên đời có người như thế thật thì tôi cũng chỉ có một cuộc đời thôi, gặp anh rồi thì tôi không quay đầu lại nữa.”
Đây là lần đầu tiên Úc Yến nói nhiều, vừa kiên nhẫn vừa kiên định.
Thật ra hắn còn rất nhiều lời chưa nói, ví dụ như linh hồn của hắn không hoàn thiện nên người khác đụng vào sẽ đau muốn chết, chỉ khi ôm Nhan Ý hắn mới thấy nguyên vẹn và bình yên. Ví dụ như hắn thấy những băn khoăn của Nhan Ý chẳng là gì cả, hắn chỉ muốn sống với Nhan Ý trọn đời thôi, vậy là đủ rồi.
Nhưng hắn vẫn đáp từng câu hỏi của Nhan Ý, chỉ đáp thôi chứ không lảng sang chuyện khác.
“Tôi vào trong được không?” Hắn hỏi.
“Không được.” Nhan Ý cười nói.
Nụ cười nhẹ nhõm sung sướng, hốc mắt lại ướt át.
“Quy tắc bạn trai của cậu là dành cho người bình thường.”
Úc Yến nói: “Không phải đâu, tôi đọc mấy chục bản rồi tổng kết ra đấy.”
Nhan Ý: “… Đó cũng là tổng hợp ra từ những quy tắc của người bình thường, cậu là nghệ sĩ, phải thêm một cái nữa.”
Úc Yến rất dễ dãi: “Anh thêm đi, thêm nhiêu cũng được.”
Nhan Ý: “Là một nghệ sĩ, chuyện tình cảm phải giữ bí mật.”
Úc Yến nhíu mày, không đồng ý ngay.
“Có gì mà phải giấu chứ?” Úc Yến bất mãn lẩm bẩm.
Nhan Ý: “Có thêm vào không? Không thì tôi đi ngủ đây.”
Úc Yến: “Thêm! Thêm! Thêm!”
Giọng pha lẫn tiếng nghiến răng ken két.
Nhan Ý cười, xoay người đặt tay lên nắm cửa. Cậu biết mình không chỉ mở cửa, mà còn mở ra một thế giới mới nữa. Thế giới này sẽ không nhẹ nhàng hơn bây giờ, nhưng chắc chắn sẽ xán lạn, ấm áp, hạnh phúc hơn, vì người bên ngoài là người từ lần đầu cậu gặp đã muốn chìm đắm rồi.
Nhan Ý vặn tay nắm cửa.
Cửa từ từ mở ra, người bên ngoài đang mặc trang phục biểu diễn và còn chưa tẩy trang. Đại mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành, ánh mắt nóng bỏng, nụ cười rạng rỡ nhưng nom có hơi nhếch nhác.
Úc Yến bước vào, vào phòng của bạn trai.
Hắn đưa tay trước mặt cậu: “Cho nắm đó.”
“Hả?”
“Nắm tay là bước đột phá đầu tiên của mối quan hệ.” Úc Yến nói như sách giáo khoa.
Nhan Ý: “…”
Hắn y như học sinh cấp hai mới bắt đầu tập yêu vậy. Hắn còn nhớ lúc trước hắn bảo thái giám rửa sạch tay cho mình không? Hắn còn nhớ bọn họ đã ngủ chung một giường không?
Nhan Ý: “Cậu đòi vào là vì muốn nắm tay hả?”
Úc Yến: “Ừ.”
“Chúng ta đều là người trưởng thành rồi.” Nhan Ý ngẩng đầu nhìn hắn.
Nhan Ý nói xong, chú ý thấy yết hầu của Úc Yến khẽ trượt.
Hắn kiềm chế bản thân, lùi ra sau một bước, vẫn cố chấp vươn tay ra: “Nắm đi.”
Nhan Ý cười tủm tỉm nắm tay hắn.
Mu bàn tay này giống như tác phẩm nghệ thuật, ngón tay thon dài mạnh mẽ, khớp xương rõ ràng, lòng bàn tay và bụng ngón tay có vết chai làm người ta yên tâm, đó là dấu vết của việc cầm kiếm, đánh đàn, cầm bút nhiều năm.
Đó là tay của bạn trai cậu.
Nhan Ý cong mắt cười.
Úc Yến siết tay cậu nhưng khi hắn định đến gần thì chuông điện thoại cậu bỗng reo. Cậu vội bắt máy, là đạo diễn Lâm.
Giọng tức giận của anh ta vọng ra từ đầu dây bên kia: “Nhan Ý, Úc Yến chạy rồi! Cậu có biết cậu ta chạy đi đâu không? Chỗ tôi còn có cảnh đêm phải quay bù, mới chớp mắt cậu ta đã chạy mất dạng rồi!”
Nhan Ý liếc người đang mặc đồ tiên hiệp, cười nói: “Đạo diễn Lâm đừng giận, tôi đưa cậu ấy về ngay.”
Đạo diễn Lâm hừ một tiếng: “Đừng tưởng cậu ta đẹp trai, diễn giỏi thì muốn làm gì là làm nha!”
“Phải phải phải, đạo diễn Lâm nói chí phải.”
Cúp điện thoại, Nhan Ý còn chưa lên tiếng thì Úc Yến đã không vui lẩm bẩm: “Anh không cần đi đâu, ngủ đi, tôi trở về quay phim đây.”
Miệng thì nói vậy chứ tay thì không chịu buông ra.
Hai bàn tay đến từ hai cơ thể khác nhau lại như mọc cùng nhau.
Qua lúc lâu, Úc Yến buông tay, cúi đầu mắng một câu rồi xụ mặt rời đi.
“Úc Yến.”
“Ơi?”
Úc Yến quay đầu lại, Nhan Ý bước tới kéo tay hắn, hôn lên má hắn.
Rất nhẹ và mềm.
Giống như ánh trăng mà Úc Yến thích khi còn bé vậy.
Lúc hắn về thì bị đạo diễn Lâm mắng cho một trận, mắng không nặng lắm nhưng mặt Úc Yến lại một đống.
Đạo diễn Lâm: “Sao, sao đấy?”
Trong lòng anh ta vẫn khá sợ Úc Yến.
Úc Yến: “Anh có biết vừa rồi anh đã cắt ngang chuyện gì không?”
Đạo diễn Lâm hơi tức: “Ai quan tâm cậu đang làm gì chứ, mau đi trang điểm đi!”
Úc Yến lạnh lùng rời đi.
Sau khi hắn đi, đạo diễn Lâm nghĩ có phải mình quá đáng rồi không, dù sao trước đó Úc Yến luôn rất phối hợp, đây là lần đầu hắn chạy khỏi trường quay, mà cũng không đi xa lắm.
Anh ta khẽ ho, tìm thấy Úc Yến ở trong góc.
Anh ta vừa định chào hỏi thì nghe thấy tiếng gì là lạ. Anh ta đi lại gần hơn, muốn nghe xem Úc Yến ngồi trong góc lải nhải cái gì.
“Đại Thịnh của trẫm tiêu rồi, Đại Thịnh của trẫm tiêu rồi, Đại Thịnh của trẫm tiêu rồi…”
Đạo diễn Lâm: “…”
Sau hai cảnh quay đêm, ngày hôm sau Úc Yến muốn đi tìm Nhan Ý nhưng cậu không có thời gian.
Bộ phim “Hát Vang” của Tạ Túc lên sóng. Cả ê kíp đều đang phối hợp với đoàn phim để tuyên truyền quảng bá, còn phải để ý đến dư luận buổi tối để điều hướng nữa. Ngày đầu tiên bộ phim sẽ được chiếu hai tập trên kênh truyền hình địa phương, khi nào chiếu xong mới chiếu trên hai nền tảng video.
Đài truyền hình vừa chiếu phim, Nhan Ý lo lắng chờ đợi, cứ mười phút lại hỏi rating của đài truyền hình.
“Anh Nhan, hiện tại đang xếp thứ hai so với cùng kỳ, còn đang tăng lên liên tục.”
Nhan Ý kích động và mừng ra mặt.
Chiếu xong hai tập, rating của “Hát Vang” đã chạy lên top 1 so với các phim khác cùng kỳ.
Đi cùng hai tập phim này là 5 hot search, phía Nhan Ý không mua, không biết có phải đoàn phim mua không mà độ thảo luận và đánh giá đều rất cao, thuộc nhóm cao nhất từ trước đến nay.
Bộ phim này không đi theo đường tranh giải thưởng, ban đầu nam chính là Lâm Đại Ngọc, nữ chính là Long Ngạo Thiên, tất cả các nhân vật điều cưng chiều nam chủ yểu điệu, dân mạng thảo luận rất sôi nổi. Khi phim được chiếu mạng, độ hot càng tăng vượt bậc. Nhan Ý tiện tay mở vòng bạn bè ra cũng thấy có người đang thảo luận, còn có meme Tạ Túc hộc máu nữa.
Đêm đó Nhan Ý căng thẳng suốt cả ngày mở app nhóm nhạc siêu thời không ra, nghe tiếng thông báo lượng fans tăng liên tục mà hạnh phúc chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau lại là một ngày thu hoạch fans hâm mộ nữa.
“Hát Vang” tiếp tục lên sóng, mùa đầu tiên của Ban Nhạc Điên Cuồng của Lê Diêu cũng bắt đầu chiếu.
Trước đó, tổ chương trình đã thả quảng cáo và trailer, báo trước là không có phần biểu diễn của Lê Diêu nhưng có phần đánh giá của khách mời. Giám chế độc miệng nói rằng cô ta không dám đánh giá, tiểu thiên vương lại nói cậu ta rất thích và rất muốn kết bạn với thí sinh đó.
Các khán giả chưa từng thấy họ như vậy, nên tò mò muốn biết họ đang đánh giá ai. Bọn họ lôi danh sách thí sinh dự thi ra rồi bắt đầu suy đoán, người trúng số cuối cùng là Hoa Hải.
Hoa Hải là người nổi bật nhất trong nhóm thí sinh, cũng có nhiều ca khúc hot nhất. Ngờ đâu khi Hoa Hải thấy suy đoán của mọi người thì vội up Weibo.
[Hoa Hải: “Đoán sai rồi, không phải tôi đâu, tôi cũng rất thích cậu ấy, muốn kết bạn với cậu ấy, muốn chơi nhạc cùng cậu ấy.”]
Khiến người xem càng tò mò hơn, hệt như có kiến bò trong lòng, không biết mùa này ai lại có sức cuốn hút đến thế nhỉ?
Nhan Ý nhìn Lê Diêu ngồi bên cạnh mình, cậu ta ngượng ngùng sờ đầu, share bài của Hoa Hải, nói rằng cũng muốn làm bạn với cậu ta.
Lê Diêu là người vô danh, ban đầu chia sẻ tin cũng không có ai chú ý, đến khi fan của cậu ta vào bình luận, những người khác mới chú ý đến Lê Diêu cũng là thí sinh dự thi.
Bọn họ vào Weibo, thấy được ảnh dự thi của Lê Diêu. Kiểu thí sinh này, phần lớn khán giả của Ban Nhạc Điên Cuồng và fans của Hoa Hải đều cho rằng cậu ta là thực tập sinh không có bản lĩnh, tới tham gia show để debut thôi.
Fans thích show cũng giống thí sinh tham gia, ai cũng nóng tính, thấy cậu ta chia sẻ tin để ké fame thì bực bội.
[Bớt làm trò bú fame đi.]
[Cậu mà cũng đòi làm bạn với anh Hoa à? Cậu là ai thế?]
[Ha ha ha, cười chết mất, xin cậu hãy xem cho kĩ danh sách follow của anh Hoa rồi hẵng nói, nhìn cho rõ họ là ai đê =))))))))]
[Diêu Diêu nhà bọn tao lịch sự share bài thôi, bọn mày có cần sủa vậy không?]
[Lịch sự quần què, thằng ngu cũng nhìn ra đây là bú fame không biết mắc cỡ, bọn tao không hoan nghênh cậu ta, mau về ổ fans gọi mẹ đi.]
[Sao không cười rớt đầu mày luôn đi, mày coi kỹ list follow anh Hoa kìa, có Diêu Diêu nhà bọn tao nha
]
Nhan Ý: “…”
“Ừm, không ngờ sức chiến đấu của Diêu Lam lại mạnh như thế.” Nhan Ý nói.
Diêu Lam là tên fanclub của Lê Diêu, số lượng fans không nhiều nhưng hễ ai đụng là trụng, đây chính là ‘tình mẹ bao la như biển Thái Bình’ sao?
Lê Diêu xấu hổ.
Bài đăng của Hoa Hải rất xôm nhưng anh ta không rep, có lẽ đang bận, cũng có thể lo cho tính bảo mật của chương trình. Động thái này khiến fans chương trình và fans của cậu ta càng lên mặt hơn, hùa nhau dí Diêu Lam.
Giữa cuộc “hỗn chiến” đó, chương trình bắt đầu lên sóng.
Ban đầu quả thực y như dự đoán của khán giả, Lê Diêu giống một thực tập sinh không biết gì cả. Nhan Ý không ngờ tổ chương trình còn cố ý biên tập phần các thí sinh khinh bỉ Lê Diêu.
Không hổ là Ban Nhạc Điên Cuồng, chương trình chịu chơi nhất.
Vốn dĩ còn vài thí sinh chốt thí nhưng vì drama trên mạng, năm nay fan chương trình đều tập trung lên người Lê Diêu.
Càng xem về sau, Nhan Ý càng không biết nên cười hay nên khóc nữa. Tổ chương trình lại cắt ghép hết những gì Lê Diêu đã nói vào, bao gồm việc cậu ấy nói mình chơi nhạc cụ nào cũng được, và việc cậu muốn xem kỹ năng ghita của Lâm Mân rồi mới quyết định có vào nhóm với cậu ta không.
Vì những câu đó, khán giả bắt đầu trào phúng tập thể.
Bọn họ nhiệt tình giễu cợt nhưng không nghĩ coi sao tổ chương trình lại cho thực tập sinh này nhiều cảnh như vậy, nhiều cảnh quay nhất trong tất cả các thí sinh.
Tập phát sóng hôm nay cực kì náo nhiệt.
Đến cuối chương trình, Lê Diêu nói rằng ca khúc mình biểu diễn là Tây Sa, chương trình lập tức lên cao trào, tiếng mắng chửi và số người xem cũng lên cao trào.
Lúc này, một nhóm cư dân mạng luôn chú ý vào thiếu niên trong chương trình đã rơi vào hồi ức.
Cùng lúc đó, Tạ Túc mới tuyên truyền cho “Hát Vang” vào ngày hôm qua lại up Weibo.
[Tạ Túc: “Bấm để xem Ban Nhạc Điên Cuồng [link], Diêu Diêu nhà chúng tôi lần đầu tiên tham gia show, xin hãy ủng hộ cậu ấy.”]
[Hạ Vi: “Gì cơ? Em trai nhỏ của tôi là một bé cuồng nhạc rock, tôi không tin… @Tạ Túc: Bấm để xem…”]
Đây là lần đầu tiên Tạ Túc pr cho người khác, không chỉ fans tò mò click vào xem mà các diễn viên trong đoàn phim cũng tò mò hết sức, dù sao Tạ Túc không chỉ là nam chính, còn là nhà đầu tư nữa.
Nhan Ý đăng nhập vào Weibo của Úc Yến, đang định up một bài viết bình thường để pr thôi nhưng nghĩ lại thì đổi ý.
[Úc Yến: “Bấm vào để xem bánh nếp nhỏ biến thành quái vật nhỏ [link].”]
Lúc này, phần bình luận nổi trên video đang mắng hăng, bỗng nhiên có rất nhiều người tràn vào tặng quà.
[Từ Weibo của Tạ Túc qua đây, hóng bé đáng yêu Diêu Diêu.]
[Từ Weibo của Hạ Vi qua đây, hóng em trai nhà chúng ta.]
[Từ Weibo của Úc Yến qua đây, hóng quái vật nhỏ.]
Những bình luận này xông ra đẩy hết bình luận mắng chửi xuống dưới. Tới đây, một số người nhìn thấy thanh tiến trình thì phát hiện có điều không đúng. Xem thường lượng phát sóng thì e tập này chỉ có mình Lê Diêu biểu diễn thôi, nhưng lời bình của các khách mời trong trailer vẫn chưa xuất hiện.
[Nghe chuyện kinh dị không mấy ní? Dòm thanh tiến trình đi, các ông cho rằng chuyện kinh dị là thanh tiến trình à? Không nhe! Chuyện kinh dị là lời bình của khách mời vẫn còn chưa xuất hiện á
]
Những người mới bình luận đều là vào sau, đến khi thanh tiến trình chạy giống nhau thì mọi người đều nhìn thấy chuyện kinh dị. Cậu thiếu niên hướng nội dè dặt đó đã từ bánh nếp nhỏ biến thành quái vật nhỏ rồi.
Cậu ta vừa cất tiếng hát đã khiến khán giả ngỡ ngàng.
Tích tắc, video trống trơn không có bình luận nào nổi lên nữa, mọi người ai cũng khiếp sợ mà chăm chú vào video, hồn đã bị thiếu niên có khả năng ‘biến dị’ câu đi mất rồi, tâm trí đâu mà bình luận nữa.
Weibo bùng nổ.
Tất cả bình luận trên các status liên quan đều tăng như bay.
[Đúng là quái vật âm nhạc mà!]
[Thiếu niên này nhất định là bậc thầy nốt nhạc!]
[Em bé nhà ta tuyệt quá
, không dám tin vào tai, vào mắt mình luôn
]
[Aaaa, tôi cũng muốn làm bạn của cậu ấy, hường hường nè
]
Dưới status của Hoa Hải, những Diêu Lam bị mắng ban nãy bắt đầu chiến lại, trụng từng đứa một.
[Bú fame à?]
[Nhìn danh sách follow à?]
[Về ổ fan kêu mẹ?]
[Đừng chửi nữa, mình người một nhà mà, giờ tui cũng là Diêu Lam á
]
[Người một nhà cả!
]
Ngày hôm đó, có tất cả bốn hot search liên quan đến Lê Diêu.
#Lê Diêu quái vật nhạc Rock and roll#
#Kho báu rock and roll#
#Sự tương phản chết người#
#Người một nhà#
Lê Diêu nổi danh khắp internet chỉ sau chương trình đầu tiên.
“Tôi nói không sai chứ?” Nhan Ý lướt Weibo: “Em cũng sẽ giống Úc Yến.”
Ngày Úc Yến tham gia thi cưỡi ngựa cũng là ngày báo chiếu phim Sư Thanh Lâm, số lượng fans tăng nhanh kinh khủng. Khi ấy Lê Diêu ôm điện thoại ngơ ngác, cậu đã nói cậu ta cũng có ngày như thế.
Ngày đó đã tới rồi.
Đây mới là bùng nổ thực sự.
Càng tương phản mâu thuẫn càng khiến người ta phấn khích ngỡ ngàng, cuốn hút mọi đối tượng.
Chương trình chiếu chưa tới một ngày mà Lê Diêu đã thành bảo tàng nhạc rock trong mắt mọi người.
Lê Diêu hưng phấn đến mức hai mắt phát sáng, gật đầu liên tục.
“Bớt kích động lại nào.” Nhan Ý cười nói: “Sắp quay tập tiếp theo rồi đó.”
Trong khi Weibo đang cực xôm, hai người đã đến đài truyền hình. Hôm nay không quay show Ban Nhạc Điên Cuồng mà là một talk show, chương trình này mời các thí sinh sáng giá trong show Ban Nhạc Điên Cuồng.
Lần đầu tiên Lê Diêu tham gia talk show nên Nhan Ý đi cùng cậu ta, tới trước nửa tiếng và mang cà phê cho tổ chương trình. Bọn họ đến khá sớm nên không thông báo cho tổ chương trình, nhọc công phải đi một chuyến lên thẳng phòng thu tầng bảy. Bên trong, các nhân viên đang chuẩn bị cho việc ghi hình.
Khi Nhan Ý phát cà phê, suýt nữa thì đụng trúng một người.
“Xin lỗi.” Nhan Ý xấu hổ nói: “Tôi không thấy anh.”
Nói xong, cậu cúi đầu thì ngây ngẩn.
Đây là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, đang ngồi xổm dưới đất cúi đầu xem điện thoại, trên màn hình hiển thị show Ban Nhạc Điên Cuồng.
Anh ta xem rất nghiêm túc.
Nghe được lời xin lỗi của Nhan Ý, lúc lâu sau anh ta mới ngẩng đầu lên.
Anh ta quá gầy, vóc dáng lại cao nên nhìn như da bọc xương, còn mặc màu tối nữa nên Nhan Ý đang xách cà phê không chú ý mới đụng phải. Nhan Ý không thấy rõ sắc mặt vì anh ta trang điểm rất đậm, chỉ thấy được cặp mắt mệt mỏi mà lớp trang điểm cũng che không nổi.
“Anh muốn uống cà phê không?” Nhan Ý đưa một ly cà phê cho anh ta: “Lê Diêu chuẩn bị cho mọi người đấy.
Trong mắt người họ vốn không có gì háo hức cả, nhưng nghe nói là Lê Diêu tặng thì lại hơi xao động.
Chẳng lẽ là fans của Lê Diêu sao?
Vừa rồi anh ta đang xem đoạn Lê Diêu biểu diễn trong show, nhưng cũng có thể là nhân viên đang chuẩn bị cho phần phỏng vấn.
“Cảm ơn.” Giọng nói khàn đặc.
Anh ta đưa tay nhưng còn chưa đụng vào ly cà phê đã bị một tiếng gào cắt ngang: “Lão Bạch đâu rồi?”
Người đang ngồi xổm trên đất vội vàng đứng lên, vì đứng vội nên cơ thể lảo đảo, suýt chút nữa đã ngã sấp xuống.
Tay Nhan Ý đang bận nên đỡ anh ta bằng khuỷu tay.
Một nhân viên chạy tới, tức giận mắng anh ta: “Anh còn đứng đây chơi à? Không thấy sắp quay rồi hả?”
“Tôi, tôi xin lỗi.”
Giọng này khản đặc, nghe khá khó chịu.
Nhân viên kia quát anh ta xong mới nhìn qua Nhan Ý: “Cậu là…”
“Tôi là quản lý của Lê Diêu, đây là cà phê Diêu Diêu chuẩn bị cho mọi người.”
Người đó vội nhận lấy hai túi cà phê trong tay Lê Diêu, thái độ thân thiện: “Cảm ơn, cảm ơn! Cậu chờ một lát, bên này sắp xếp gần xong rồi.”
Nhan ý gật đầu, không cản trở người khác làm việc.
Người tên lão Bạch kia cũng đi theo nhân viên đó, nhưng lúc đi còn quay đầu nhìn cậu.
Nhan Ý luôn chú ý đến anh ta, phát hiện ánh mắt của anh ta thì mỉm cười. Như thể không ngờ Nhan Ý sẽ cười với mình, anh ta sửng sốt rồi đi tiếp.
“Anh Tiểu Nhan, anh ta buồn cười lắm à? Sao anh cứ nhìn anh ta mãi thế?”
Quỷ dính người Lê Diêu đã mấy phút không nhìn thấy Nhan Ý nên chạy đi tìm.
Người kia trang điểm khá buồn cười nhưng Nhan Ý lại lắc đầu.
Vài phút sau các thí sinh đến đông đủ và bắt đầu ghi hình. Nhan Ý chạy qua chỗ của nhân viên công tác đứng xem.
Talk show này không phải kiểu trò chuyện khô khan, trong tập này bọn họ còn vừa ăn vừa nói chuyện. Trên cái bàn tròn đặt một nồi lẩu nóng hổi, bầu không khí sôi nổi vui vẻ, có người chuyên khuấy động bầu không khí, có người chuyên để người ta trêu chọc, chính là người đàn ông trang điểm đậm mà Nhan Ý vừa gặp bên ngoài.
Nữ MC: “Diêu Diêu hát rất hay, hễ cất giọng là tôi mê mẩn liền. Bài Tây Sa đó nếu là người khác biểu diễn chắc dở đỡ không nổi. Có đúng không, lão Bạch?”
Lão Bạch hơi khựng, sau đó vừa cười khoa trương vừa ngâm nga: “Ta sống trong kiêu ngạo đã mấy chục năm, anh hùng và kẻ hèn chỉ dựa vào cái miệng của ngươi sao?”
Giọng anh ta khàn khàn như máy cassette cũ kết hợp với biểu cảm khôi hài làm mọi người cười ầm lên.
Ấy vậy mà Nhan Ý lại nghe ra sự chua xót trong đó.
Cơ thể gầy om, trang điểm lố lăng, giọng khàn đặc, động tác cứng nhắc. Trong tiếng cười đùa, anh ta là chú hề vẽ mặt khóc cười để chọc cười người khác.
Thế nhưng cảnh tượng trong mắt Nhan Ý, anh ta lại người giống như thần tiên vậy.