Nhan Ý nấu cơm xong thì kêu hai người trong phòng khách qua ăn.
Úc Yến và Tạ Túc ngồi vào bàn nhưng không hòa nhập nổi bầu không khí hưng phấn của họ vì nó vừa khó hiểu còn ảo ma, đến mức hai người hết tâm trạng ăn uống luôn.
Lê Diêu không khóc thút thít như ở KTV nữa. Trận khóc đó như đã trút hết mọi buồn phiền, giận dữ và dơ bẩn ra khỏi cơ thể cậu ta, biến cậu ta trở về dáng vẻ thiếu niên sạch sẽ hoạt bát ban đầu.
Lê Diêu chia chén đũa cho mọi người, sau đó cầm ly nước lọc.
“Anh Tiểu Nhan, anh Úc Yến, anh Tạ Túc, cảm ơn các anh.”
Cậu ta không còn nhút nhát như trước mà như thiếu niên có cuộc đời mới, đôi mắt sạch sẽ tròn xoe, toàn thân phấn chấn kiên định, trong giây phút lơ đãng, cậu thiếu niên mỏng manh yếu ớt ấy đã trở nên thật mạnh mẽ kiên cường.
“Cảm ơn các anh đã không chê em, luôn bên em khi em nghèo túng khó khăn nhất”
“Em là trẻ mồ côi, lớn lên trong một môi trường không bình thường, chính các anh đã khiến em cảm nhận được hơi ấm gia đình.”
“Đặc biệt là anh Tiểu Nhan, em không biết cảm giác có người thân là như thế nào, nếu để em trả lời, vậy cảm giác đó chính là anh Tiểu Nhan.”
“Thời gian trước cuộc sống của em rất tệ, nhưng từ nay về sau, em nhất định sẽ sống thật tốt, cố gắng tỏa sáng.”
Dứt lời, cậu ta ngượng ngùng nói: “Hiện tại em chưa thể uống rượu, đành lấy nước thay rượu vậy.”
Úc Yến: “Không muốn giúp cậu, chỉ muốn cậu đừng kéo chân là được, cậu có nhớ rõ nhiệm vụ của mình không?”
Lê Diêu cười, “Em biết, 40 triệu fans, anh Úc Yến đã nói rất nhiều lần.”
“Trrong vòng ba năm cậu không hút được 40 triệu fans, anh Tiểu Nhan của cậu sẽ mất mạng.” Đối với chuyện này, Úc Yến rất kiên nhẫn.
Lê Diêu sửng sốt.
Tạ Túc nói: “Được mà, Diêu Diêu cố lên, bọn anh sẽ giúp em.”
“Em nhất định cố gắng, em có thể tham gia bất cứ chương trình giải trí nào, diễn bất cứ nhân vật nào, hát bất cứ bài hát nào.”
“Đừng dọa cậu ấy.” Nhan Ý kéo Lê Diêu xuống, nghiêm túc hỏi lần nữa: “Diêu Diêu, em đồng ý trở thành nghệ sĩ của anh không?”
Lê Diêu gật đầu, “Đồng ý, em đồng ý trở thành nghệ sĩ của anh Tiểu Nhan, anh đi đâu em đi đó, em chỉ làm nghệ sĩ của mình anh thôi.”
Nhan Ý cười, nắm lấy ngón trỏ của Lê Diêu, ấn vào nút home trên điện thoại của mình.
Lê Diêu nín thở giống như tiến hành nghi thức thần bí gì đó, vẻ mặt hết sức thành kính.
Điện thoại lóe sáng.
Trên dòng thời gian trong ứng dụng nhóm nhạc nam siêu thời không, hình chibi dẫm trên cột mốc “Hiện Đại” đã có icon cụ thể.
“Diêu Diêu, chúng ta ràng buộc với nhau rồi.”
Từ đây, nhóm nhạc nam của cậu đã có ba thành viên.
Tương lai 15 năm, quá khứ 1500 năm cùng với hiện tại, trong một nghìn năm thời gian và không gian, cậu đã nhặt được ba bảo bối, ba người nhà.
Từ đây cõi lòng đong đầy ấm áp, chẳng còn e sợ cô độc.
Úc Yến hừ lạnh.
Nhan Ý gõ đũa, “Ăn cơm, ăn cơm nào!”
“Ăn uống no nê, chúng ta cùng nhau cố gắng nhé!”
Trên bàn cơm, không khí ấm áp hài hoà, bốn người ăn uống rất vui vẻ.
Cơm nước xong, Lê Diêu rửa bát.
Phòng bếp dán một tờ lịch trực nhật, ngoài Nhan Ý thì ba người còn lại được sắp xếp trong vòng một tháng, ngày nào ăn cơm ở nhà, ai rửa bát thì đánh dấu “tick”, đến lượt ai rửa là rõ ràng.
Trong phòng khách, Nhan Ý bắt đầu chất vấn Úc Yến, “Hôm nay cậu đã làm những gì?”
Úc Yến dựa lưng vào sô pha mềm mại, đùi phải thật dài gác lên chân trái, chân tay hắn thon dài, chiếm dụng hết ghế sô pha dành cho hai người.
“Tôi đuổi cổ Đinh Học Đồng, còn đánh gã.”
Hắn không hề giấu diếm, khi nói đầu lưỡi còn chọc vào má, giống như con thú đạt được thỏa mãn trong giây lát và bộc lộ bản năng của mình.
Nhan Ý luôn có cảm giác hắn nhẫn nhịn đã lâu, còn không xả ra thì sẽ nổ mất, Đinh Học Đồng cũng xui xẻo.
Dù vậy, Nhan Ý vẫn nói: “Không thể tùy tiện đánh người.”
“Thì anh nói không được tha cho đám người đã bắt nạt Diêu Diêu mà?”
“Không tha.” Giọng Nhan Ý kiên định, “Nhưng cũng không được quá khích, cậu phải nhớ hiện tại mình không có đặc quyền, tuỳ tiện như vậy lỡ xảy ra chuyện thì sao?”
Úc Yến vốn coi thường việc đánh nhau, nghe cậu nói xong thì hắn vui vẻ đặt cái USB lên bàn, “Võ Khang cho tôi đấy.”
Tạ Túc nhướng mày, cắm USB vào laptop bên cạnh, hình cảnh đầu tiên khiến Nhan Ý lẫn Tạ Túc sững sờ.
Thứ này cũng không thể tuỳ tiện đưa người khác, nếu ba Võ Khang mà biết sẽ đánh gãy chân cậu ta mất. Đúng thật là thằng con phá của.
Nhưng càng xem, vẻ mặt ba người lại càng phức tạp.
Nhan Ý đứng dậy, bảo Lê Diêu nghỉ ngơi sớm. Lê Diêu còn chưa khoẻ hẳn, ngoan ngoãn nói câu chúc ngủ ngon với mọi người thì lên phòng ngủ.
Thấy cậu ta đã lên lầu, ba người tiếp tục ngồi xuống xem, mặt ai cũng xanh mét.
Úc Yến: “Hôm đó anh nói với đám đạo diễn Lâm đoàn phim của bọn họ thật ghê tởm, là vì biết những việc này sao?”
Nhan Ý: “Tôi chỉ thấy một ít.”
Thứ cậu nhìn thấy chỉ là vài hình ảnh liên quan đến Lê Diêu, dù vậy, cũng phải khủng khiếp lắm mới nói những lời như thế với đạo diễn Lâm.
Thật ra do cậu không đủ bình tĩnh, đạo diễn Lâm là đạo diễn tốt, có điều trong đoàn phim có quá nhiều giòi bọ ghê tởm.
Sắc mặt Nhan Ý lạnh băng, “Đừng bỏ qua cho bất cứ kẻ nào.”
Tạ Túc: “Được.”
Khóe miệng Úc Yên lộ ra độ cong vừa vui sướng vừa hưng phấn, “Bắt đầu từ ai đây nhỉ?”
Ngày thứ ba, Úc Yến đúng hẹn đưa Tạ Túc đến chỗ cũ gặp như người kia.
Chẳng qua lần này không chỉ bọn họ mà đạo diễn Lâm và biên kịch, còn Đinh Học Đồng cả người bầm dập ngồi trên xe lăn cũng tới, làm phó đạo diễn và sản xuất trở tay không kịp.
Phó đạo diễn này tên là Lưu Bộ Đức, phó đạo diễn trong đoàn phim không chỉ có một người, hắn ta chủ yếu phụ trách mảng chọn diễn viên cùng với đạo diễn, là đạo diễn casting.
Trong đoàn phim, phó đạo diễn và đạo diễn chỉ khác nhau một chữ, nhưng địa vị hoàn toàn không cùng đẳng cấp, các phó đạo diễn phải nghe theo sự chỉ đạo của đạo diễn, huống chi đạo diễn Lâm còn là đạo diễn nổi tiếng, địa vị cao trong ngành. Lưu Bộ Đức biết đạo diễn Lâm rất muốn để Tạ Túc và Úc Yến diễn, không ít lần thấy anh ta thở dài tiếc nuối.
Hắn ta vốn muốn bàn bạc với Tạ Túc và Úc Yến rồi mới đi tranh công, không ngờ đạo diễn Lâm lại tới.
“Đạo diễn Lâm, sao anh lại tới đây?” Lưu Bộ Đức cười nói: “Tôi thấy anh mấy ngày này lo âu, vốn nghĩ bạc bàn xong với Tạ Túc và Úc Yến xong rồi mới cho anh một bất ngờ.”
Đạo diễn Lâm không để ý đến hắn ta, sau khi ngồi xuống thì im lặng uống ngụm rượu. Anh ta rất thích Tạ Túc, từ khi Tạ Túc vẫn còn chưa hot, xem phim điện ảnh của Tạ Túc đã rất thích cậu ta rồi.
Sau đó lại thấy biểu hiện của cậu ta trong “Muôn Vẻ Nghề Diễn”, thì càng có cảm giác không phải cậu ta thì không được, “Tuyết Đầu Tay” mà anh ta dày công chuẩn bị hai năm nhất định phải để Tạ Túc đóng chính. Lúc Nhan Ý và Tạ Túc đồng ý, anh ta hết sức vui mừng nên dù Nhan Ý muốn nhét thêm người vào đoàn phim, anh ta cũng chịu. Tất nhiên, sau đó chứng minh việc Nhan Ý nhét thêm người vào đoàn phim chẳng khác nào “thêu hoa trên gấm”.
Ở trong giới nhiều năm như vậy, anh ta liếc mắt đã biết Úc Yến nhất định sẽ hot, hắn gia nhập đoàn phim của bọn họ khi chưa quá nổi tiếng, đúng là như hổ thêm cánh mà. Anh ta quả thực vui mừng hết cỡ, nửa đêm còn cùng biên kịch chỉnh sửa kịch bản, lòng tràn ngập hưng phấn và chờ mong.
Ai ngờ Nhan Ý luôn hoà nhã bỗng nhiên đổi ý, thậm chí còn mắng đoàn phim của anh ta ghê tởm.
Anh ta đã chăm chỉ, nghiêm túc quay phim hơn 20 năm, mỗi bộ phim đều xứng đáng với lương tâm của mình, sao chịu nổi sỉ nhục như vậy, càng tức giận với loại hành vi lật lọng này. Anh ta quyết liệt yêu cầu Quan Nguyệt bồi thường tiền vi phạm hợp đồng, còn mắng Nhan Ý một trận với lãnh đạo cấp cao của Quan Nguyệt.
Thế nhưng, anh ta vẫn khó chịu. Kịch bản mà anh ta thích nhất chưa tìm được diễn viên ưng ý.
Lần trước Nhan Ý đến nhà hàng tìm anh ta, bên ngoài anh ta tỏ vẻ thờ ơ nhưng trong lòng lại thầm hy vọng Nhan Ý sẽ nói để họ tiếp tục diễn, như vậy anh ta sẽ không tính toán chuyện cũ nữa.
Nhưng cái tên Nhan Ý này, lại đề cử Khâu Mộ Thần!
Anh ta tức chết mất.
Hôm trước, Nhan Ý liên hệ với anh ta lần nữa.
Nhan Ý nói xin lỗi, cũng giải thích mình làm vậy là có nguyên nhân, bọn họ đồng ý tiếp tục diễn. Để thể hiện sự thành tâm, Tạ Túc còn trở thành một trong những nhà đầu tư, đối phương đã đầu tư thì không có khả năng không diễn xuất nghiêm túc.
Đạo diễn Lâm chấp nhận, nhưng trong lòng vẫn luôn có hoài nghi và vướng mắt, mãi đến khi nhìn thấy video Nhan Ý gửi cho mình. Đoàn phim của anh ta, phó đạo diễn casting, nhà sản xuất quản lý tài chính, nhà đầu tư lộng quyền, tiền, sắc dệt thành tấm lưới sau lưng anh ta, len lỏi vào đoàn phim, dần dần siết chặt, bọc anh ta thành một cái kén bị ép ngủ đông.
Anh ta không dám tưởng tượng, nếu mình vẫn chẳng hay biết gì thì đoàn phim sẽ thành ra như thế nào nữa.
Đạo diễn Lâm uống rượu xong, lại châm một điếu thuốc, “Không cần.”
“Hả?” Lưu Bộ Đức không hiểu, “Không cần cái gì?”
“Không cần cậu lo.” Đạo diễn Lâm chỉ rít một hơi rồi dập thuốc, tia lửa tắt ngúm nhưng cơn giận trong lồng ngực lại bùng cháy, anh ta cầm lấy gạt tàn thuốc hung hăng đập vào Lưu Bộ Đức, “Mẹ nhà cậu, cút ra khỏi đoàn phim cho tôi!”
Sau tiếng hét thảm, KTV lặng ngắt như tờ. Mọi người trong đoàn phim đều ngơ ngác, Lưu Bộ Đức che đầu khiếp sợ, đạo diễn Lâm thở phì phò trừng Lưu Bộ Đức.
Riêng nhóm Nhan Ý vẫn bình tĩnh.
Đinh Học Đồng không hiểu sao bị gọi đến, gã kinh ngạc nhưng đồng thời cũng sinh ra cảm giác khoái trá. Hôm trước chính Lưu Bộ Đức đã đạp gã té, biến gã thành tên hề mua vui cho người khác, mới hai ngày mà tên này lại y chang gã khi đó.
Hiển nhiên Lưu Bộ Đức cũng không nghĩ tới, mới hai ngày mà mình đã nhếch nhác thế này. Hắn ta nén giận rồi cười dè dặt, “Đạo diễn Lâm đừng nóng mà, tôi sai chỗ nào, anh cứ nói, tôi nhất định sẽ sửa.”
Nếu hắn ta thật sự bị đạo diễn Lâm đuổi ra khỏi đoàn phim thì khó lòng tồn tại trong showbiz, bất kể ra sao cũng không thể bị đuổi, nếu bị đuổi thì nửa sự nghiệp của hắn ta coi như xong.
“Cậu sai ở đâu?” Đạo diễn Lâm cười mỉa mai, máu nóng lại sôi sùng sục, anh ta nhắm mắt không muốn nói thêm lời nào nữa, “Mau cút đi!”
Lưu Bộ Đức nhìn anh ta lại nhìn nhà đầu tư, nhà sản xuất cùng với biên kịch.
Ai cũng quay đầu chỗ khác.
Ở trước mặt đạo diễn lớn, nhà sản xuất và biên kịch đều như mèo bệnh, nhà đầu tư thì càng chột dạ. Lưu Bộ Đức nhìn xung quanh y như Đinh Học Đồng hôm trước, không ai nói đỡ hắn ta câu nào.
Lòng người bạc bẽo khiến hắn ta vừa lạnh, vừa hoảng, vừa giận. Cuối cùng, tầm mắt hắn ta dừng lại chỗ Nhan Ý và Lê Diêu. Hắn ta nhận ra ngọn cơn sự việc là ở đây, Tạ Túc và Nhan Ý tới, đạo diễn Lâm cũng tới, hắn ta lại sắp bị đuổi.
Giống như Đinh Học Đồng ngày đó, hắn ta đi đến trước mặt Lê Diêu, cười hèn mọn, “Diêu Diêu, có phải tôi làm sai chỗ nào không? Cậu cứ nói, tôi nhất định sẽ sửa mà.”
Lê Diêu không muốn nhìn mặt Lưu Bộ Đức, mà lướt qua hắn ta nhìn về phía Đinh Học Đồng. Dưới ánh nhìn chăm chú của cặp mắt trong veo kia, Đinh Học Đồng quay đầu đi, còn Lưu Bộ Đức thì hiểu ra tất cả.
Hắn ta rùng mình, oán hận nhìn Đinh Học Đồng, trong mắt tràn đầy thù hận. Khi đó Đinh Học Đồng nói với bọn họ chuyện này rất an toàn, không có ai biết! Lưu Bộ Đức đâu ngờ có ngày mình lại bị tên Đinh Học Đồng luôn tỏ vẻ đáng thương này lừa. Hắn ta thầm hận sao hôm qua không đá chết gã.
Nếu Lưu Bộ Đức bị đuổi, hắn ta sẽ không tha cho Đinh Học Đồng!
Lưu Bộ Đức muốn giải thích với Lê Diêu nhưng không biết phải giải thích thế nào, vươn tay muốn túm lấy Lê Diêu thì bị Úc Yến đá té lăn cù.
Y hệt Đinh Học Đồng.
Hôm đó vì lợi ích bản thân mà bỏ mặc Đinh Học Đồng, chắc Lưu Bộ Đức không ngờ có một ngày hắn ta cũng trải qua điều tương tự.
Đạo diễn Lâm không muốn lằng nhằng nữa, “Mau cút đi! Im lặng chút, đừng khiến người trong ngành đều biết cậu bị tôi đá khỏi đoàn phim.”
Anh ta không chịu nổi mất mặt như vậy.
Lưu Bộ Đức tưởng đạo diễn muốn cho mình đường lui, áp chuyện này xuống nên vội đứng dậy, “Tôi đi tôi đi, do tôi không làm tròn bổn phận, tôi, tôi đi ngay!”
Trước khi ra cửa, Lưu Bộ Đức cũng không quên nói xin lỗi với nhóm Lê Diêu, hắn ta thở phào nhẹ nhõm, thậm chí còn mừng thầm.
Nhan Ý cười lạnh, hắn ta không biết điều gì đang chờ đợi mình đâu.
Lưu Bộ Đức nhếch nhác bị đuổi ra, căn phòng vẫn rất yên tĩnh. Đạo diễn Lâm thở dài, đứng lên đi đến trước mặt Nhan Ý và Lê Diêu, cúi người thật thấp.
Anh ta khom lưng lúc lâu nhưng không nói gì, chỉ cong eo, im lặng biểu đạt xin lỗi.
Năm nay anh ta 46 tuổi, chăm chỉ kính nghiệp quay phim hơn 20 năm, có thể nói là kẻ nghiện phim nhưng không thể vì niềm đam mê đối với phim ảnh của mình mà mặc kệ chuyện đời, gián tiếp làm tổn thương người khác. Bọn họ không có trong video, nhưng anh ta không phải kẻ ngốc, Nhan Ý tức giận như vậy, nhất định là tên cặn bã kia đã làm ra chuyện gì với một trong số họ.
Nhà sản xuất, biên kịch, nhà đầu tư bàng hoàng nhìn vị đạo diễn đã gần 50 tuổi khom lưng cúi đầu. Khi đôi mắt u ám của Úc Yến nhìn qua, nhà đầu tư và nhà sản xuất đều thấy ớn lạnh trong lòng. Bọn họ vội dời tầm mắt, nhìn Đinh Học Đồng bị đánh thê thảm đang ngồi trên xe lăn mà không khỏi rùng mình.
Vẻ mặt của Đinh Học Đồng hết sức phức tạp, gã rúc vào một góc ít người chú ý, không biết đang suy nghĩ gì.
Cùng ngày, bọn họ tái ký hợp đồng, bao gồm Tạ Túc, Úc Yến, Lê Diêu, cùng với Đinh Học Đồng vẫn mờ mịt không hiểu chuyện gì. Mấy người quyết định xong, thời gian khởi động máy của đoàn phim cũng được xác định.
Mà sau khi Lưu Bộ Đức về nhà, mới phát hiện hết thảy đều thay đổi. Vợ hắn ta khóc lóc đánh chửi hắn ta xong thì ném tờ đơn ly hôn qua, dẫn con bỏ đi, hắn ta vốn cậy nhờ vợ mới thăng tiến được nên lúc này hoảng sợ vô cùng.
Ánh mắt người thân và bạn bè nhìn hắn ta đều thay đổi.
“Ôi chao, gì mà người chồng mẫu mực chứ?”
“Được đó lão Lưu, hê hê.”
“Chú con là loại mặt người dạ thú như vậy, mà bà còn ép con đi xem mắt, bà không lo con sẽ tìm phải người như chú sao?”
Giờ đây Lưu Bộ Đức mới ý thức được, không chỉ có sự nghiệp của hắn ta gặp nguy hiểm, mà ngay cả cuộc sống của cũng bị huỷ hoại. Trong lòng hắn ta vẫn còn ôm hy vọng, tạm thời không dám làm gì mấy người Nhan Ý mà đổ toàn bộ lỗi lầm lên đầu Đinh Học Đồng, bắt đầu điên cuồng trả thù gã.
Làm đạo diễn casting mấy năm, hắn ta có được vài mối quan hệ, cũng đủ để ép Đinh Học Đồng không thể sống được trong cái giới này. Con giun xéo mãi cũng quằn, Đinh Học Đồng cũng không ngồi im chịu trận. Đinh Học Đồng nghĩ nếu không phải tại hắn ta háo sắc mê chơi thì có lẽ gã đã ở một vị trí khác.
Hai người chó cắn chó, người này điên cuồng trả thù người còn lại, đây là chuyện về sau Nhan Ý kể cho Lê Diêu nghe.
Thật ra Lê Diêu đã không còn quá quan tâm đến bọn họ nữa. Cậu ta đang toàn tâm toàn ý bước vào cuộc sống mới, khép lại trang nhật ký vỡ vụn trong quá khứ kia.
Biên kịch “Tuyết Đầu Tay” miêu tả lại nhân vật của cậu ta, giao cho cậu ta một vai diễn tuy ít cảnh quay nhưng cực kỳ ấn tượng.
Cậu ta chuẩn bị gia nhập đoàn phim cùng với Tạ Túc và Úc Yến.
Trước khi chính thức gia nhập đoàn phim, cậu ta còn phải ghi hình một tập của “Ban Nhạc Điên Cuồng”.
Một ngày trước khi ghi hình, Nhan Ý dẫn cậu ta tới công ty thực hiện cuộc phỏng vấn giới thiệu, còn nhân tiện chọc Vương Dương tức điên lên.
Buổi tối khi trở về, Úc Yến đứng ở phòng khách vẫy tay với cậu ta. Trong phòng khách bày đầy các loại nhạc cụ khác nhau. Ngày mai phải ghi hình, Úc Yến và Tạ Túc thực sự rất lo lắng. Lê Diêu lập tức đi qua, ngồi vào chiếc ghế giữa các loại nhạc cụ mà Úc Yến chỉ.
Nhan Ý bưng một đĩa nho tới, ngồi ở một bên cười tủm tỉm xem. Tạ Túc đưa cho Lê Diêu một chiếc đàn ghi-ta.
Lê Diêu ngồi ở chính giữa nhận lấy đàn, sờ sờ, “Chỉnh âm trước đã.”
Động tác thuần thục vô cùng.
Tạ Túc nhướng mày, lại đưa qua một chiếc Bass.
Úc Yến cũng không ngẩng đầu lên: “Cái này vừa thử rồi mà.”
Lê Diêu bật cười khúc khích.
Nhan Ý cũng không nhịn được mà cười, một người ngoài ngành như cậu rất muốn biết, người ta thường nói chơi Bass rất khổ là có nguyên nhân gì sao?
“Đây là Bass, thưa bệ hạ.” Nhan Ý cười nói.
Vẻ lạnh nhạt trên gương mặt Úc Yến lập tức nứt ra một đường. Lê Diêu cười tủm tỉm nhận lấy Bass, yêu quý vuốt ve nó, có thể thấy cậu ta rất thích nó.
Lê Diêu cầm Bass giống như biến thành một người khác, trên người toát ra khí chất khác hẳn ngày thường.
Kỹ thuật tremolo[1], slap[2], phím gảy[3], đôi tay kia dường như được phú cho phép thuật kỳ diệu, giai điệu độc đáo, cảm xúc trầm thấp, không chỉ lay động bốn sợi dây đàn.
[1] Tremolo: Tremolo là một trong kỹ thuật đẹp nhất của đàn guitar cổ điển, sử dụng kỹ thuật tremolo mang lại cảm giác nốt nhạc ngân vang, rung động tạo nên bản nhạc hay cuốn hút, nó kết hợp với âm giai giúp người chơi tăng tốc độ chạy ngón nhanh và tăng khả năng cảm nhận âm nhạc tốt hơn. Do đó, học kĩ thuật tremolo đàn guitar là điều thực sự tuyệt vời mà bất kỳ một người học đàn guitar nào cũng đều muốn được tập luyện và nắm chắc kỹ thuật này. Kỹ thuật tremolo về cơ bản được tạo ra bằng việc bạn sẽ đàn một nốt trầm bằng ngón cái (p), theo sau ba nốt lặp lại cao hơn.[2] Slap: Dùng ngón cái, gõ mạnh vào dây đàn ( thường là các dây số 5, 6) sẽ tạo ra lực làm dây đàn chạm vào phím đồng nghe tiếng rất đanh[3] Phím gảy: Phím gảy là một công cụ nhỏ bằng phẳng được sử dụng để gảy hoặc gảy một nhạc cụ có dây. Úc Yến và Tạ Túc dừng một chút, đánh giá thiếu niên này lần nữa
Nhan Ý nói: “Trong studio còn có đàn điện tử và dàn trống.”
Những nhạc cụ này đều do cậu chuẩn bị.
Hai người không tin tưởng mà đem toàn bộ nhạc cụ tới.
Lê Diêu biết đánh trống.
Đàn điện tử cậu ta biết đánh.
Thậm chí cả đàn violin cậu ta cũng biết chơi.
Đưa cho cậu ta bất kỳ loại nhạc cụ nào, Lê Diêu đều ngoan ngoãn nhận lấy và diễn tấu một cách thành thạo. Thử xong toàn bộ nhạc cụ trong nhà, cậu ta ngẩng đầu nhìn về phía hai người.
Úc Yến và Tạ Túc đều nhìn cậu ta bằng ánh mắt khác.
Đây đúng là một món nhạc cụ đảo ngược Doraemon mà, không phải nhạc cụ nào cậu ta cũng có, mà là đưa cậu ta nhạc cụ nào cậu ta cũng nhận, cũng biết chơi.
Nhan Ý cực kỳ hài lòng, “Phía sau vẫn còn điều càng bất ngờ hơn nữa.”
Tạ Túc: “Rốt cuộc là có chuyện gi? Diêu Diêu mới 20 tuổi thôi nhỉ?”
Hoá ra cái người trông có vẻ mềm mại, ngốc nghếch này lại là một thiên tài?
Nhan Ý cười nói: “Đến lúc đó các cậu sẽ biết.”
“Ban Nhạc Điên Cuồng” gọi là ban nhạc nhưng khách mời không phải là ban nhạc, mà là những cá nhân riêng biệt, bao gồm ca sĩ, nghệ sĩ ghi ta, nghệ sĩ Bass, nghệ sĩ đàn điện tử, nghệ sĩ chơi trống, thậm chí còn có cả tuyển thủ kéo đàn nhị.
Chương trình vừa bắt đầu, là những người đến từ các lĩnh vực và các ban nhạc khác nhau, ghép đội với nhau, loại bỏ những người thua cuộc, thành lập một ban nhạc, sau đó mới đối đầu với các ban nhạc khác.
Sau khi Nhan Ý và Lê Diêu tiến vào, mọi người đều khó hiểu nhìn họ. Nhan Ý cảm thấy trên đầu mấy ông anh lớn tuổi đều bật ra vài dấu chấm hỏi. Bởi vì hai người bọn họ thật sự lạc quẻ với chương trình này.
Nhất là lúc chuẩn bị thu hình, khi Nhan Ý phải rời đi, dáng vẻ bám người của Lê Diêu đều khiến mọi người kinh ngạc.
“Phụt ha ha ha bạn nhỏ này còn chưa cai sữa đúng không?”
“Đây không phải chương trình tuyển chọn idol, sao loại người nào cũng tới được vậy?”
“Lát nữa đừng có khóc nhè đấy.”
Hầu hết những người trong ban nhạc đều rất thẳng thắn và ngang ngược. Giữa những tiếng cười nhạo, một người hơn 30 tuổi ngồi ở vị trí trung tâm, híp mắt đánh giá, “Tại sao tôi cảm thấy bạn nhỏ này có hơi quen mắt nhỉ?”
Người chung quanh rõ ràng rất kính trọng anh ta, “Chắc là diễn viên hoặc idol gì đó?”
Người nọ nghe xong vẫn nhìn Lê Diêu chăm chú.
Nhóm khách mời tiến vào, trong đó một ca sĩ nổi tiếng, liếc nhìn chàng trai không giống người khác kia, bước chân hơi ngừng lại, nhìn chằm chằm cậu ta với ánh mắt nghi ngờ.
Úc Yến và Tạ Túc cũng tới, giống như đưa đứa con đi nhập học mẫu giáo. Bọn họ nhìn chú thỏ trắng đứng giữa đám sói, lại cảm thấy nghi ngờ.
“Cậu ấy thật sự làm được sao?” Tạ Túc không đành lòng nhìn tiếp.
Nhan Ý chỉ cười: “Cứ chờ mà xem.”